Dịch: Hạ Tuyết _ Nhóm dịch Colorful
Cùng lúc đó tại phía đông thôn, trước cửa một ngôi nhà, có bốn người đang đứng nói chuyện, nhưng dường như đang cãi nhau:
“Muốn lục soát từng nhà? Tôi hỏi các cô cậu có hay không, thật sự muốn đi tìm chết?”
Nghe thấy ba người kia có ý định muốn đi từng nhà tìm kiếm, người trung niên lớn tuổi nhất trong nhóm lập tức kiên quyết phản đối:
“Chúng ta đã lượn quanh ngoài thôn một hồi, cũng không có gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Chúng tốt hơn hết là không nên làm cái gì cả, ngay tại lúc này nên rời khỏi mới đúng!”
Nghe thấy người trung niên kia lên tiếng, người thanh niên cao gầy trong nhóm bất đắc dĩ lắc đầu:
“Nếu chúng ta một mực rời khỏi chỗ này, trước đó vốn dĩ đến nửa cái bóng người cũng chưa từng gặp qua, nếu chủ quản hỏi tới, chúng ta biết trả lời thế nào đây?”
“Đúng vậy nha, nếu quỷ vật kia ở mấy khu vực khác thì còn tốt. Vạn nhất nó ở ngay đây mà chúng ta không phát hiện được, đây không phải là tự đi tìm chết sao?”
Hai người còn lại trong tổ, cùng với thanh niên cao gầy kia hiển nhiên là cùng một phe. Cho nên đều không đồng tình với ý kiến của người trung niên kia.
Thấy ba người cứ khăng khăng cứng đầu như vậy, người trung niên đành phải đè nén cơn tức giận xuống, dùng giọng điệu nhẹ nhàng lên tiếng:
“Mấy người tuổi trẻ các cậu manh động như vậy tôi có hiểu được, trước đây tôi cũng giống các cậu vậy. Nhưng sự kiện linh dị lần này, mười phần đều nguy hiểm cả mười, các cậu tốt hơn hết không nên manh động như vậy!
Các nhóm khác hành động thế nào chúng ta cứ mặc kệ họ. Nhưng chúng ta, bốn người bị xếp chung một nhóm cũng có thể coi là có duyên phận. Nói đến trọng điểm, chính là đang cùng nhau bước trên một sợi dây.
Bất cứ chuyện gì cũng đều tồn tại xác suất của nó, lấy chuyện chúng ta muốn tìm kiếm quỷ vật kia mà nói. Nếu chúng ta không tiến hành lục soát, chắc chắn mấy nhóm kia cũng sẽ đến đây lục soát thôi. Trái lại, họ chắc chắn cũng giống chúng ta không tiến hành lục soát chỗ này đâu.
Nếu đã như vậy, chúng ta cần gì phải xung phong đi đầu? Như vậy không phải đẩy chính mình rơi vào nguy hiểm sao?”
Nói đến đây, người trung niên thấy ba người ít nhiều cũng có chút động lòng, lại tiếp tục lên tiếng:
“Đương nhiên, ý kiến của các cậu cũng có chút đạo lý. Nếu như chủ quản hỏi tới việc chúng ta ở bên này tìm kiếm thế nào, chúng ta cũng khó có thể ăn nói. Nhưng chúng ta không cho ông ta cơ hội hỏi không được sao? Nếu chúng ta một mực đợi ở chỗ này mà không có gặp bất cứ nguy hiểm gì, lập tức chứng minh được khu vực này hoàn toàn an toàn. Như vậy chúng ta còn vì cái gì mà muốn trở về?
Phải biết sự kiện lần này người sợ thất bại nhất, tuyệt đối không phải các cô cậu hay bản thân tôi, mà là lão đại của đội ngũ cũng chính là Từ chủ quản. Nếu thuận lợi thành công, tôi với các cậu đều sẽ lấy được năm mươi điểm vinh dự, như vậy cô cậu suy nghĩ thử, ông ta sẽ lấy được bao nhiêu đây?
Cho nên ông ta tuyệt đối sẽ không để sự kiện lần này thất bại, mà chúng ta bây giờ làm vậy, nói khó nghe một chút chính là làm kẻ dò đường, kẻ chết thay. Một khi đụng phải quỷ vật kia, chúng ta có khả năng sẽ lập tức bị nó giết chết. Như vậy Từ chủ quản bọn hắn lại có thể thuận lợi mà tìm thấy quỷ vật, từ đó lập tức hoàn thành sự kiện lần này.
Nếu như cô cậu vẫn nguyện ý làm trâu cho người ta xỏ mũi kéo đi, vậy thì xem như những chuyện mà Mã Hồng Lâm tôi vừa nói chỉ là tự tôi đánh rắm đi. Chúng ta đã được phân cùng một nhóm, cùng chung hoạn nạn, vậy nên tôi hiện tại sẽ cùng các cậu đi vào chung vậy!”
“Chuyện này....”
Thái độ của Mã Hồng Lâm lúc này nghe giống như thấu tình đạt lý mà xuống nước, ba người trước đó còn kiên quyết muốn đến từng nhà lục soát lập tức có chút do dự.
Mã Hồng Lâm được phân cùng một tổ với bọn họ đến phía đông thôn này, so với những người trong đại đội thì tuổi tác của hắn ta là lớn nhất. Những chuyện mà người khác không thể nhìn ra được chút gì, như Mã Hồng Lâm đã sống hơn nữa đời người, trong sinh hoạt hằng ngày hạng người nào mà hắn ta chưa từng gặp, có chuyện gì mà hắn ta chưa từng trải qua. Cho nên Từ Thiên Hoa đang tính toán cái gì, hắn ta đương nhiên là người hiểu rõ nhất.
“Chuyện cậu nói đúng là rất có lý, nhưng vấn đề chính là chúng ta không thể vi phạm mệnh lệnh của Từ chủ quản, nếu không nhất định sẽ bị trừ điểm vinh dự!”
Người lên tiếng là nữ sinh có mái tóc vàng, đeo một chiếc kính đen.
“Tôi chỉ nói là chúng ta không nên mạo hiểm tiến vào bên trong mấy ngôi nhà kia, chứ không có nói chúng ta cái gì cũng không làm, chỉ cần đi quanh quẩn vài vòng trong thôn thôi. Giả vờ làm ra dáng vẻ đang lục soát là được rồi, nhất định không thể đi vào những nơi âm u đầy tử khí trong nhà, ở bên ngoài xem xét là được rồi. Dù sao Từ chủ quản cũng không có nói qua, chúng ta nhất định phải vào từng nhà mà lục soát.”
Nghe được Mã Hồng Lâm giải thích như vậy, ba người lập tức không còn bất kỳ lo lắng nào nữa. Vì thanh niên cao gầy nhao nhao lôi kéo, hai người còn lại cũng chấp nhận ý kiến trước đó của Mã Hồng Lâm. Chỉ ở trên con đường nhỏ trong thôn bày ra một ít bộ dáng, chứ không có tiến vào bên trong những ngôi nhà kia.
Sau khi đồng ý với đề nghị của Mã Hồng Lâm, thái độ ba người lúc này với hắn ta có chút thay đổi. Sau đó bọn họ đại khái giới thiệu cho nhau biết, sơ qua một chút về bản thân mình.
Chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ phía đông của thôn, bốn người lúc này ai cũng đang hết sức cảnh giác, đề phòng bất trắc xảy ra bất ngờ. Vừa đi, vừa trò chuyện vài ba câu với nhau:
“Trong các cô cậu có ai nắm giữ thuật pháp không?”
“Tôi!”
“Còn có tôi nữa!”
Nghe Mã Hồng Lâm lên tiếng hỏi thăm, nữ sinh tóc vàng cùng với người thanh niên cao gầy gật đầu lên tiếng.
Thấy thế, Mã Hồng Lâm cảm thấy thật may mắn, thở phào một cái tiếp tục nói:
“Tôi cũng là người sở hữu thuật pháp, như vậy tổ của chúng ta có đến ba người có chiến lực!”
Nghe Mã Hồng Lâm nói, thanh niên tóc ngắn không nói gì chỉ khẽ nhếch miệng một cái. Mã Hồng Lâm thấy vậy, nhịn không được, lên tiếng:
“Không thể không công nhận, thể chất Ác Linh sau khi trưởng thành tương đối đáng sợ, nhưng đó là giai đoạn đầu. Nhất là khi điều kiện điểm vinh dự đang cực kỳ hạn hẹp lúc này, trên cơ bản sẽ không có bao nhiêu hành động.
Tôi nói dối mọi người, tôi sở dĩ gia nhập công ty này, là được một người bạn giới thiệu. Người bạn kia của tôi vốn dĩ cũng sở hữu thể chất Ác Linh, nhưng lúc tôi vừa qua được lần thực tập đầu tiên người kia đã chết. Tôi chính là từ chỗ cậu ta mới hiểu được thể chất Ác Linh nguy hiểm tới mức nào.
Thể chất Ác Linh muốn trưởng thành rất khó khăn, tốc độ trưởng thành lại quá chậm. Cho nên với chúng ta mà nói, sở hữu thuật phát chính là một điều may mắn. Bởi vì vừa học xong lập tức dùng được, tối thiểu khi gặp phải nguy hiểm cũng không đến mức như một tên mù lòa, cái gì cũng không làm được.”
“Chú nói không sai, thể chế Ác linh của tôi lúc này thật đúng là rác rưởi. Nói trắng ra, tôi so với một người bình thường hoàn toàn không có khác nhau là mấy!”
Thanh niên tóc ngắn sau khi nghe Mã Hồng Lâm nói, lúc này cay đắng lắc đầu.
Tuy nhiên người thanh niên cao gầy đang đứng bên cạnh hắn, khẽ vỗ vỗ vai hắn, lên tiếng cổ vũ:
“Không có chuyện gì đâu Đại Hải, bên cạnh cậu không phải con có chúng tôi sao! Tôi cùng Mai Mai, còn có anh Mã đây nhất định sẽ bảo vệ cho cậu!”
“Ừm, cám ơn mọi người!” - Đại Hải nhìn ba người cảm kích, trong lòng nhất thời cũng cảm thấy ấm áp lên một chút.
“Đi thôi, không cần cảm động đến nỗi muốn khóc vậy. Chúng ta chắc không gặp phải nguy hiểm gì đâu!”
Người thanh niên cao gầy nói xong, kìm lòng không được bật cười ha ha. Nhưng Mã Hồng Lâm thì ngược lại, hắn ta nhìn về phía Đại Hải, trong ánh mắt ẩn chứa một tia lạnh lùng.
Bốn người tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía trước, lần này không có bất kỳ ai mở miệng nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng gió thổi “vù vù”
Đại Hải cùng nữ sinh được gọi là Mai Mai đi cùng nhau, chậm chân hơn Mã Hồng Lâm cùng người thanh niên cao gầy một chút.
Lúc này đột nhiên cậu ta cảm giác được cái gì đó, nên dừng lại. Tiếp theo quay người đi về hướng bên phải, nhìn thẳng vào ngôi nhà đối diện.
(còn tiếp.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...