Ác Linh Quốc Độ

Quyển 2: Âm hồn.
Chuyển ngữ: Tuyết Mùa Hạ.
Dù bị đưa tới đồn công an nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không hề thấy lo lắng, bởi vì hắn hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của công ty, chẳng mấy chốc sẽ khiến bọn họ phải thả người.
Thực tế cũng không khác là mấy, ngồi đợi trong đó chẳng bao lâu thì đã được thả ra ngoài.
“Ta thực sự là đíu may mắn chút nào, mới đó mà đã quay lại đồn công an, mẹ nó, tiền này đúng là chẳng dễ kiếm, ta nên sớm biết mới phải..”
Từ khi rời phòng đồn công an, Hàn Hy Nguyên liến thoắng không ngừng kêu ca việc bị áp giải đến nơi này.
Nhưng người mới còn lại là Lãnh Nguyệt lại vô cùng bình tĩnh, điều này cũng lộ ra tố chất tâm lý của hắn tốt thế nào.
“Ta nói này đại ca, ngươi có nên im lặng một chút không?”
Hàn Hy Nguyên chiêm chiếp không thôi đã khiến Hạ Thiên Kỳ bực mình nên mới đá đểu một câu.
Có điều Hàn Hy Nguyên cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì cả nên nghe thấy thế thì cũng bật lại.
“Miệng trên mặt ta, ta muốn nói thì ngươi lấy tư cách chó gì để bảo ta im!”
“Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết ta lấy tư cách gì..!
Còn chưa nói hết câu Hạ Thiên Kỳ đã lao lên đấm vào mặt Hàn Hy Nguyên khiến hắn lập tức lăn ra đất gào lên.

Dù vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không hề có ý dừng lại mà còn đi tới đạp lên mặt hắn.
“Ngươi ngu nó vừa thôi, nói rồi thì nghe đi, ngươi khinh ta quá hiền sao!”
Hạ Thiên Kỳ đã luyện võ với ông mình từ nhỏ nên cũng có vài miếng phòng thân, tố chất cơ thể cũng không tồi, sức bật tốt, tốc độ nhanh, sức mạnh lớn, vì thế từ bé tời giờ cũng chưa bị thiệt khi đánh nhau bao giờ.
Tất nhiên, nếu đổi thành người khác nói, hắn cũng chưa chắc sẽ ra tay, cùng lắm chỉ phàn nàn thêm mấy câu mà thôi. Nhưng là Hàn Hy Nguyên thì hắn không nhịn nổi, bởi vì mặt hắn quả thực khiến người ta ghét.
“Ta thấy bây giờ cũng không phải lúc để nội chiến.”
Lãnh Nguyệt không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở.
Khi Hạ Thiên Kỳ nghe thấy giọng Lãnh Nguyệt thì lập tức ngây người, mãi một lúc sau mới tỉnh táo để nghi ngờ hỏi:
“Hóa ra… ngươi là nhân yêu!” (trai cong)
Tất nhiên, Hạ Thiên Kỳ ngạc nhiên như vậy cũng không lạ, bởi trước đó Lãnh Nguyệt từ dáng vóc hay giọng nói đều rất giống phụ nữ, vậy mâ bây giờ, giọng của cô lại là giọng đàn ông. Hai thứ hoàn toàn trái ngược khiến hắn nhất thời không đỡ nổi.
“Ta không phải là nhân yêu, hơn nữa, hình như ta cũng chưa từng nói mình là phụ nữ.”
Lãnh Nguyệt lạnh lùng giải thích.
“Đây là cái logic quái quỷ gì vậy, cái này còn cần giải thích sao, chẳng lẽ ta không nói mình là đàn ông thì không thể nhận ra giới tính của ta sao?
Được rồi, nếu như ngươi không phải nhân yêu, ta có thể hiểu rằng ngươi là tên một biến thái không? Nếu không vì sao lại cải trang thành phụ nữ?”
“Bởi vì nơi chúng ta thử việc là kí túc xá nữ!” Đáp án của Lãnh Nguyệt khiến Hạ Thiên Kỳ nghẹn lời.
“Bỏ đi, ngươi muốn là gì thì làm đó đi, chả liên quan chó gì tới ta.”
Hạ Thiên Kỳ quả thực là muốn phun máu, uổng cho hắn trước đó hắn đã từng yy với Lãnh Nguyệt, chỉ nghĩ vậy thôi hắn cũng thấy rùng mình.
Hắn cũng chỉ có thể cảm thán, thế giới to lớn này có quá nhiều điều kì lạ.
Nhưng nhìn kĩ lại hình dáng của Lãnh Nguyệt thì hắn cũng thấy xấu hổ, nói hắn còn đẹp hơn người đẹp nhất hắn từng gặp cũng không sai.
Trong lúc Hạ Thiên Kỳ bị Lãnh Nguyệt làm choáng váng thì Hàn Hy Nguyên cũng đã đứng lên nhưng lại không hề nói gì.
Thực ra chuyện Lãnh Nguyệt là đàn ông thì hắn và Lý Tiếu Tiếu đều đã biết. Lãnh Nguyệt sau đó cải trang thành phụ nữ chỉ vì hắn nghĩ rằng nếu lấy danh nghĩa đàn ông đi vào trong ký túc xá nữ thì sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức.
Bởi lẽ vẻ ngoài của hắn dù ở đâu cũng đều là loại cao cấp.
Một số học sinh qúa mê vẻ ngoài hoặc sức chịu đựng quá kém thì sẽ rất dễ điên lên.
Cố gắng để cõi lòng bị Lãnh Nguyệt làm xao động yên lại, Hạ Thiên Kỳ lắc mạnh đầu bực bội nói:

“Một đêm chết ba người, trường học rất có thể sẽ để học sinh rời trường vài hôm, nếu thực sự như vậy thì chúng ta cũng đã mất đi lớp lá chắn này mà lộ rõ ra trước mắt quỷ.
Nếu vậy thì thảm rồi, e là chạy cũng không nổi!”
“Ngươi sai rồi.” Lãnh Nguyệt bỗng mở miệng cắt lời Hạ Thiên Kỳ, sau đó cũng không để ý tới ánh mắt của hắn để nói tiếp:
“Thứ ở trong ký túc xá rất có thể là lệ quỷ, mà lệ quỷ đáng sợ nhât ở lệ khí, nói một cách đơn giản thì, nó càng giết nhiều người thì lại càng khó đối phó.”
Vì thế nếu học sinh thực sự được nghỉ thì cũng sẽ cắt đứt sự phát triển của nó, sẽ có lợi cho chúng ta.”
“Sao ngươi lại hiểu rõ như vậy?” Hạ Thiên Kỳ cực kì ngờ vực nhìn Lãnh Nguyệt, sau đó gương mặt lại tỏ ra kinh ngạc mà sung sướng la lên:
“Ngươi biết bắt quỷ? Đúng không?”
“Ừm, ta cũng biết một chút.” Lãnh Nguyệt gật đầu không phủ nhận, nhưng cũng lập tức bổ sung thêm:
“Nhưng ta cũng không thể chắc chắn sẽ có thể tiêu diệt được nó vì thực ra ta cũng chỉ biết một vài thứ vụn vặt mà thôi.”
“Biết vụn vặt gì cũng được, chí ít cũng còn hơn người cái chó gì cũng không biết như ta.”
Dù Lãnh Nguyệt rất khiêm tốn nhưng Hạ Thiên Kỳ đã xem hắn như chúa cứu thế, dù sao hắn có thể sống tiếp hay không cũng đều phụ thuộc vào năng lực của Lãnh Nguyệt.
Nhưng nói lại, hắn cũng không quen giao mạng sống của mình vào tay người khác vậy nên rất cố gắng nghĩ cách để có thể xóa đi nguy cơ bằng sức của chính mình.
Dù cho khả năng này là rất nhỏ.
“Trước khi quay lại học viện, cần chuẩn bị gì không?”
Hạ Thiên Kỳ ngẩm lại một lúc mới không yên lòng hỏi.
“Cần có nến, xăng, còn có hạc.”

“Ồ, hạc này là loại làm từ giấy đó sao?”
“Ừ!” Lãnh Nguyệt gật đầu khẳng định.
Thầm nhớ mấy thứ Lãnh Nguyện yêu cầu này lại, Hạ Thiên Kỳ thấy nếu có thể còn sống thì nhất định phải theo Lãnh Nguyệt học vài chiêu trừ quỷ, dù chỉ là mấy chiêu vụn vặt cũng được.
Thứ này trước đây cũng không hấp dẫn được sự chú ý của hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy đó chỉ là trò xiếc lừa tiền, nhưng bây giờ thì nhận ra mình đã lầm.
Sau đó, Hạ Thiên Kỳ thảo luận với Lãnh Nguyệt thêm một lúc rồi liền đi quanh đó mua vật phẩm cần thiết.
Suốt quãng thời gian ấy, Hàn Hy Nguyên cũng không nói câu nào mà đi theo họ như một kẻ bị ép buộc, thi thoảng còn nghiến răng căm hận nhìn Hạ Thiên Kỳ.
Vì lúc họ rời đồn công an đã là hơn ba giờ nên khi Hạ Thiên Kỳ mua xong mấy thứ kia rồi gọi xe quay về học viện Tề Hà thì trời cũng đã tối đen.
Từ trên xe đi xuống, bọn họ cũng thông qua phòng bảo vệ mà biết được rằng từ mười giờ sáng nay trường học đã bắt đầu cho nghỉ học, học sinh cũng đã đi gần hết.
Dù sao nếu tính cả Vương Di Nhiên thì đã có bốn người chết gần đây rồi, như vậy căn bản sẽ không có học sinh nào muốn tiếp tục ở lại đây.
Ba người mang theo những suy nghĩ riêng đi dọc sân trường về phía túc xấ. Ở phía xa xa, hai kí túc thông nhau được bóng đêm trợ giúp trông chẳng khác nào một chốn địa ngục đầy máu thịt.
Nó yên lặng đứng đó chờ đợi ba người tự sa vào lưới.
Hạ Thiên Kỳ bỗng run rẩy ôm lấy người khi thấy gió bắt đầu lớn lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui