Dịch: Hàn Phong Vũ
Hoan nghênh mọi người hạ cố đến với tiểu thuyết, xin hãy ghi nhớ địa chỉ ban đầu dừng lại để xem trên điện thoại di động, để bất cứ lúc nào cũng có thể xem chương và quyển mới nhất của tiểu thuyết 《Ác Linh Quốc Gia》...
Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt ngồi ở một bên đều nghe được rõ ràng, cũng biết là loại tình huống như thể này đã không có cách nào tránh khỏi.
Trong lời nói của Lương Nhược Vân hoàn toàn dội một gáo nước dập đi cả một tia may mắn cuối cùng còn tồn tại trong tâm tưởng của bọn họ, muốn đứng vững chân ở khu vực thứ hai này, ngoại trừ tách nhau ra thì bọn họ không còn được hắn chọn nữa.
Có thể nói như thế này với bọn họ, với Hạ Thiên Kỳ mà nói chính là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao đi nữa thì Hạ Thiên Kỳ chỉ đơn thuần dựa vào cắn nuốt quỷ vật là có thể làm cho số lượng quỷ khí dự trữ trong thân thể tăng lên, cũng không cần phải gia nhập vào thế lực của một phía nào, để đi nhận được bất cứ cái phần thưởng gì.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ để cho bọn họ đi tìm cô."
Hạ Thiên Kỳ sau khi đang trả về cho Lương Nhược Vân một câu, đột nhiên lại nghĩ đến Ngô Địch trước đó đã đưa bọn họ từng bước một tiến vào khu vực thứ hai, lại hỏi:
"Đúng rồi, Ngô Địch và cô có còn giữ liên lạc với nhau không?"
"Trước đó anh ta đã có liên lạc với tôi từ rất sớm, qua một quãng thời gian gần đây, chúng tôi cũng không hề có bất cứ liên lạc nào nữa."
Hạ Thiên Kỳ đã không còn việc gì muốn hỏi nữa, lúc này lại ra hiệu cho Sở Mộng Kỳ đang ngây người ra, để cho cô tiếp tục trò chuyện cùng với Lương Nhược Vân.
Chỉ có điều cả hai người sau đó cũng không nói thêm cái gì nhiều, chẳng qua cũng chỉ là để cho Lương Nhược Vân cho một người đến nơi này để miêu tả lại rõ ràng vị trí của bọn họ lúc này, rồi lập tức kết thúc cuộc trò chuyện lần này.
Vẻ mặt của Lãnh Nguyệt đã u ám đến mức cực điểm rồi, dễ nhận thấy là khi đối mặt với sự lựa chọn không thể kháng cự như thế này, thì trong lòng anh ta cũng sẽ không dễ chịu đến cực điểm.
"Được rồi, chuyện này thì cứ quyết định như vậy đi, hai người tạm thời đi trước về bên Lương Nhược Vân ở bên kia, còn như tôi, thì mọi người không cần phải lo lắng thêm điều gì cả, dù sao đi nữa thì con người tương đối trâu bò như tôi thế này, vốn là sẽ không cần phải nhờ cậy vào bất cứ thế lực nào để trưởng thành.
Đi từng bước một quan sát kỹ từng bước một thì tốt rồi."
"Lúc này quả thật là một cái lựa chọn không tồi chút nào, nhưng mà tôi và sư huynh tôi từ trước đến giờ không cho là như vậy.
Hai người chúng tôi gia nhập vào tập thể của anh là vì cái gì?
Nói cho đến ngọn nguồn chính là bởi vì chúng tôi giao sự tín nhiệm của chúng tôi cho anh, chúng tôi muốn cùng anh kề vai sát cánh chiến đấu, giải quyết một đám vấn đề nan giải.
Cũng không phải là bởi vì đi theo anh, thì có thể có nhiều cơ hội để nâng cao sức mạnh được nhanh hơn."
Sở Mộng Kỳ thở dài rồi nói ra tiếng nói trong lòng cô và Lãnh Nguyệt.
"Tôi đương nhiên biết rõ cả hai người suy nghĩ như thế nào, tôi cũng không hy vọng hai người ra đi, hoặc là tự bản thân tôi đơn độc rời khỏi.
Nhưng mà lại không có biện pháp nào khác, người nào có thể khiến cho sức mạnh của chúng ta yếu sức đi được đâu chứ, nếu như tôi hiện tại có sức mạnh của tổng giám đốc, thì chúng ta còn dùng cách tách biệt nhau ra hay sao? Tôi sẽ trực tiếp đưa cả hai đi đến tổng bộ của Tam đại Minh Phủ để sắp xếp dựa vào, thấy được người nào thì cứ đánh thẳng người đó, bọn họ còn phải bày ra cho chúng ta một bộ mặt cười xòa làm lành.
Cho nên đây chính là sự thật rồi, một sự thật chỉ cho phép chúng ta tiếp nhận nó theo cách thụ động.
Chỉ có điều nói lại một chút, đã là bạn bè thì không sớm thì muộn gì cũng có thời điểm phải chia tay nhau ra, hơn nữa chúng ta lúc này cũng chỉ xem như là tạm thời xa cách nhau, chờ cả hai người tương đối mạnh mẽ hơn, thì tôi lại có thể đi tìm hai người.
Cho nên toàn bộ cự khổ cũng chỉ là tạm thời, không hề đến mức không xong như vậy."
Hạ Thiên Kỳ nói xong, còn cố tình cười cười làm ra vẻ như không hề quan tâm đến, nhưng mà cái dáng điệu tươi cười của hắn bất kể là nhìn như thế nào, đều thấy khó coi đến cực điểm.
Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không chú ý đến hắn, ngược lại thì bọn họ cũng cảm thấy được rằng Hạ Thiên Kỳ chỉ đang miễn cưỡng cái gì đó, mà lần này chính là giữa sự lựa chọn của bị động, người bị tổn thất lớn nhất vốn dĩ không phải là bọn họ mà chính là Hạ Thiên Kỳ.
Bởi vì đạo đức trói buộc chặt bọn họ, Hạ Thiên Kỳ sẽ rất khó để tiếp tục gia nhập vào liên minh quân phản loạn.
Bởi vì hắn có liên quan đến quỷ vật thể chất, hắn đã hoàn toàn cắt đứt khả năng có thể gia nhập vào Tam đại Minh Phủ.
Nhưng mà lại không có thế lực lớn nào để nương tựa vào, những thế lực nhỏ thì lại không có cách nào khác để đến giúp đỡ hắn được quá nhiều, điều không thể nghi ngờ gì cính là Hạ Thiên Kỳ sẽ rơi vào một loại hoàn cảnh đơn độc mà tiếp tục chiến đấu.
Cho nên trọng lòng bọn họ mới có thể phải chịu khổ sở như thế này.
"Tôi sẽ không đi đễn chỗ của Lương Nhược Vân."
Đang trầm mặc trong một hồi lâu sau, Lãnh Nguyệt đột nhiên mở miệng nói.
"Lãnh thần, anh đừng đùa giỡn bằng cái tính khí của trẻ con như thế này, làm sao mà lại càng ngày càng giống với sư muội anh vậy chứ!
Tôi biết rõ anh không yên tâm vì tôi, muốn phải được cùng với anh em mình vai kề vai hợp lực, nhưng mà đừng quên đi vái mục tiêu luôn luôn tồn tại trong lòng anh kia, còn có quỷ vật tồn tại như vậy, còn có nhiều người đáng thương đang bị chịu dày vò đến như vậy, tất cả bọn họ đều đang chờ anh đi giải cứu đấy.
Cho nên về chuyện này tôi đã quyết định rồi, bất kể là anh có nói không muốn, thì cũng là sư muội của anh không muốn, sau đó thì các người đều phải lăn đi cút xéo hết cho tôi!
Trừ phi các người không muốn tiếp tục kết giao với tôi đây làm bạn bè nữa."
Cuối cùng Hạ Thiên Kỳ nói ra một câu rất nặng, nhưng mà hắn chỉ có thể nói như vậy, bởi vì Lãnh Nguyệt thật sự là quá mức cố chấp, thật sự hắn sợ chính là đầu Lãnh Nguyệt nóng lên, sống chết gì cũng không chịu đi đến chỗ Lương Nhược Vân.
Ngay trong khi cả ba người rơi vào trong bầu không khí tương đối cứng nhắc như thế này, thì lại nhìn thấy lão Hắc sau khi đang gõ gõ lên cửa mấy cái, dẫn theo bốn nữ sinh dáng điệu thanh thuần, trên mặt vương đầy nước mắt từ bên ngoài đi đến.
"Hạ anh em, chúng tôi đã liên lạc được với lão đại của chúng tôi rồi, rất nhanh anh ấy sẽ quay về.
Cả bốn em gái học sinh này đều là những mỹ nhân từ trong trứng nước, tuyệt đối đều là con non chưa từng có một người nào đụng chạm qua, mọi người cứ chơi trước đã, đến lúc đó tôi sẽ tự sắp xếp cho mọi người.
Còn có sợi dây chuyền đá quý này, cũng là một chút tấm lòng của chúng tôi, dù sao đi nữa thì mỹ nữ phối châu báu, tiểu nỹ nhân, sau khi em mang lên thì đảm bảo sẽ ngày càng đẹp mắt hơn."
Lão Hắc nói xong rồi cười cợt nhã, một chút cũng không hề chú ý đến bầu không khí phía trước biệt thự.
"Ông anh vất vả rồi, những thứ này thì tôi xin nhận lấy cho vui lòng."
Hạ Thiên Kỳ trả về một câu làm cho thật ra vẻ, thay Sở Mộng Kỳ nhận lấy chiếc vòng cổ mà lão Hắc đưa đến, màu của viên đá thạch anh treo trên dây chuyền trĩu nặng xuống phát ra ánh sáng lập lòe, xung quanh còn được khảm từng viên kim cương nhỏ, chắc chắn giá trị vô cùng đắt đỏ.
"Như vậy đi, các anh em cứ chơi trước, tôi đi về trước vậy."
Lão Hắc nói xong cười ha hả, lập tức xoay người lại rời khỏi biệt thự.
Bốn cô bé nữ sinh còn đang cúi đầu không ngừng nức nở, khi các cô bị lão Hắc bắt đi là còn đang trong giờ lên lớp, từ đầu đến cuối đều không biết đến những người này là người nào.
"Mộng Kỳ, dẫn theo bọn họ đi lên lầu thôi."
Hạ Thiên Kỳ nhìn mấy cô bé nữ sinh liếc mắt một cái, dáng dấp quả thật là tương đối thanh thuần, chỉ có điều hắn cũng không phải là cùng một hội một thuyền với đám người đầu trọc kia, với những loại chuyện tán tận lương tâm này cũng không hề cảm thấy hứng thú.
"Các em theo tôi lên lầu đi, yên tâm, chúng tôi không giống với những người đã bắt các em đến đây, ở trong này các em sẽ rất an toàn, chúng tôi đây sẽ không làm tổn thương đến các em."
Nhìn thấy Sở Mộng Kỳ dẫn theo bốn cô bé nữ sinh bị bắt đến kia lên lầu, Hạ Thiên Kỳ mới lấy ra từ trong bao thuốc lá một điếu thuốc ngậm ở ngoài miệng, một bên bật bánh xe nhỏ trên bật lửa, một bên nhìn Lãnh Nguyệt trêu chọc nói:
"Đến đây Lãnh Nguyệt, cười một cái cho anh Hạ của em xem nào."
Lãnh Nguyệt nhìn cũng không buồn nhìn hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay hẳn mặt qua một bên.
Hạ Thiên Kỳ thấy thế thì hút một ngụm khói thật sâu, một bên vừa phun ra hơi khói thật dài, vừa nói thầm ở trong lòng, có vẻ như là đã có một quãng thời gian dài rồi chưa từng trêu chọc Lãnh Nguyệt.
***
Lão Hắc lại lần nữa quay lại trong sân trong của tòa biệt thự lớn kia, đầu trọc và ba người khác thấy gã quay trở lại, đều theo bản năng mà hỏi:
"Thế nào rồi, mày đã đưa người qua hay chưa?"
"Đã đưa qua rồi, nhìn thấy thì vẫn tương đối vừa lòng."
Lão Hắc toét miệng ra nở nụ cười hai tiếng, đầu trọc nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm:
"Trước đó họ Hạ kia tuyệt đối chính là lão đại trong thế giới hiện thực ở phía dưới, sợ là đã chơi qua không ít phụ nữ, tôi thật sự còn đang sợ anh ta chướng mắt mấy cô bé kia nữa đây."
Ngay trong thời điểm khi vài người đang nói chuyện, lại nhìn thấy Trần Sinh đang ngậm thuốc lá, từ bên ngoài lảo đảo lắc lư người đi đến.
"Lão đại, rốt cuộc anh cũng đã quay lại rồi."
Nhìn thấy Trần Sinh quay trở về, mấy người đầu trọc đều vội vàng đi đến nghênh đón.
"Hôm nay nếu như hứng thú tương đối cao thì sẽ chơi nhiều hơn một chút nữa, cũng không nghĩ đến là chỗ này của chúng ta còn có thể có một giám đốc tiến vào.
Bây giờ những người đó đang ở đâu vậy?"
"Đang ở trong biệt thự mini, vừa mới đi bắt lấy mấy con non đưa vào đó, đoán chừng bây giờ hẳn là đang sảng khoái bên trong rồi."
Lão Hắc vội vàng trả trở về một câu.
"Bọn bây phải biết rằng, cũng không phải là người nào với anh mày đều có chung hứng thú thưởng thức như nhau. Chỉ có điều nếu đã như thế này rồi, thì anh đây sẽ chờ đợi một lát nữa sẽ đi tìm bọn họ, căn dặn xuống dưới chuẩn bị một bữa tiệc tối, một lát nữa thì đi tìm bọn họ mời ra dự tiệc.
Đưa toàn bộ quản lý cấp cao đang canh giữ ở khu vực phía trên đều thu hồi hết về đây, không được phép để cho đối phương xem thường quảng trường Quang Ảnh của chúng ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...