Dịch: Hàn Phong Vũ
Đăng tải: Mặc Nhiên
Tuy rằng mò không ra vỏ bọc của quỷ chú, thế nhưng chuyện đưa quỷ vật tới tận cửa thế này, hắn thật sự không có lý do từ chối.
Dù sao Sở Tĩnh Thù không ngừng xuất hiện kia rất có thể là phân thân quỷ chú làm ra, vậy hắn chỉ cần nuốt trọn một lần, thực lực của quỷ chú sẽ yếu hơn một phần.
Trái lại hắn cũng muốn xem một chút, cái quỷ chú kia sẽ tự đưa mình tới cửa bao nhiêu lần.
Còn như chuyện tìm kiếm quỷ vương tàn chi, cùng với nghĩ biện pháp diệt trừ đám người Triệu Mãn Sơn, trong lòng hắn mặc dù rất để ý, thế nhưng dưới tình huống lúc này nhìn lại, hắn thật sự không cách nào rút ra để suy nghĩ những cái khác.
Huống chi cho dù hắn có suy nghĩ, tạm thời hắn cũng không thể rời khỏi cái vòng tròn phong bế này.
Bất quá thông qua quỷ chú không ngừng tìm hắn gây phiền phức, cũng không khó nhìn ra, những người khác chắc không tạo thành phiền phức quá lớn cho nó, nếu không nó đã sớm thân mình lo còn không xong, không cách nào lại tiếp tục nhắm đến hắn khắp nơi khắp chốn thế này.
Nếu đã biết tất cả bên ngoài này đều là giả, chỉ có tòa lầu gỗ nhỏ hắn đi ra khỏi trước đó thực sự tồn tại, hắn lại bỏ qua suy nghĩ tiếp tục tìm kiếm, lại không nhanh không chậm quay về tòa lầu gỗ nhỏ kia.
Từ bên ngoài đi vào, sau đó theo cầu thang lên thẳng lầu hai, lại nghe thanh âm của Sở Tĩnh Thù vọng tới từ một bên:
"Vừa rồi anh đi làm gì, người một nhà đều đang chờ anh đấy."
Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua ba con quỷ ngồi trước bàn cơm, ngụy trang gần như hoàn mĩ, nếu không có cấp giám đốc trước thì khó tránh khỏi hắn sẽ thật sự tin tưởng bọn chúng.
"Đều chờ tôi trở lại ăn cơm sao? Cũng là, nếu tôi không quay về thì các người cũng không có gì ngon để ăn mà."
Hạ Thiên Kỳ cười híp mắt đi tới trước bàn ăn có ba con quỷ vật kia, nghe hắn âm dương quái khí nói, Sở Tĩnh Thù nhất thời không cao hứng nói:
"Anh nói cái gì đó! Cái gì gọi là anh không trở lại cũng không có gì ngon để ăn, cho dù trễ như vậy rồi anh mới tỉnh dậy, sao tính tình còn lớn lối như vậy!"
Hạ Thiên Kỳ không hé răng, chỉ là trong một chớp mắt tiếp theo, hai mắt của hắn đột ngột biến thành một mảnh màu tím, trong đó còn có vài vết xanh lục nhỏ phân tán.
"Nếu bọn mày đã gấp gáp như vậy, bây giờ bố sẽ tiễn bọn mày lên đường!"
Thân thể nhanh chóng to lớn ra, nụ cười trên mặt Hạ Thiên Kỳ cũng càng thêm băng lãnh, sát ý trong lòng một chút cũng không buồn che đậy.
Mắt thấy loại biến hóa này của Hạ Thiên Kỳ, ba con quỷ vật bao gồm sở Tĩnh Thù trong đó đều sắc mặt đại biến, tức khắc đứng dậy muốn chạy trốn, kết quả vẫn là bị Hạ Thiên Kỳ dùng quỷ khí hóa thành hai cánh tay quỷ to lớn, cưỡng ép kẹp lại một chỗ.
"Nuốt!"
Phát huy năng lực nuốt chửng của quỷ anh, trong nháy mắt bộ mặt của Hạ Thiên Kỳ hóa thành một cái miệng khổng lồ, sau đó hắn tựa như thú dữ nhào qua, trực tiếp xé ba con quỷ vật kia thành từng mảnh vụn, lần lượt nuốt xuống.
Năng lực nuốt chửng của quỷ anh hoàn toàn không mang đến bất kỳ phản ứng cắn trả nào cho bản thân, cho nên sau khi Hạ Thiên Kỳ nuốt xong lũ quỷ Sở Tĩnh Thù, hoàn toàn chưa từng cảm thấy bất kỳ khó chịu nào.
Nhưng không kịp chờ đến khi hắn hồi phục lại trạng thái bình thường, dưới chân như gặp động đất vậy, toàn bộ lay động dữ dội, sau đó bắt đầu sụp đổ.
Không dám suy nghĩ quá nhiều, Hạ Thiên Kỳ vội vã bằng vào vài lần thuấn di, trực tiếp chạy ra khỏi tòa lầu gỗ nhỏ.
Kết quả chờ đến khi hắn đi ra ngoài, lại phát hiện vốn là ban ngày cảnh sắc tươi đẹp, đã biến thành một mảnh tối đen âm lãnh.
Trên con đường nhỏ lót đá bằng phẳng hiện đầy từng vết nứt giống như bị vật nặng đập qua vậy, những kiến trúc xưa cũ giống như tác phẩm nghệ thuật hắn từng nhìn qua lúc trước, lúc này toàn bộ đều biến thành đống phế tích tan tành.
Quỷ khí xanh biếc nồng đậm tựa như sương mù, khiến cả mảnh không gian chính đều có vẻ hỗn độn đè nén.
Hạ Thiên Kỳ không biết có phải bên quỷ chú kia xảy ra vấn đề gì hay không, nhưng nếu tất cả mọi thứ hư huyễn đều bị phá ra, vậy thì có thể đúng cơ hội tốt để hắn tìm kiếm quỷ vương tàn chi, và đi đối phó đám người Triệu Mãn Sơn.
Vì vậy hắn không còn tiếp tục dừng lại tại chỗ nữa, đi vào trong làn sương mù xanh biếc.
Thế nhưng khi đi không được bao lâu, hắn lại cảm thấy vài phần quen thuộc, bởi vì khi hồi tưởng lại, một ngày đêm đầu tiên sau khi hắn đi vào trong nghĩa trang quỷ vương này, không phải cũng dọc theo con đường nhỏ lát đá đi tới một mảnh nghĩa trang hoàn toàn bị sương mù xanh biếc bao vây sao?
Trong lòng đang suy nghĩ, mảnh nghĩa trang quen thuộc kia đã trở nên rõ ràng có thể thấy được.
Nhưng mà so với lần đầu tiên hắn thấy, nơi này chắc chắn thay đổi thành càng thêm vắng vẻ.
Trừ hắn ra, không thấy được cho dù là người thứ hai ở đó.
Nhưng là một loại bất an mãnh liệt, lại vào lúc này nhanh chóng sinh ra từ trong đáy lòng, điều này cũng khiến hắn một chút cũng không dám lơ là, thường xuyên sử dụng quỷ vực chú ý biến hóa xung quanh.
Lúc đầu, bốn phía bày biện ra một trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối, thậm chí đến một tiếng gió thổi rất nhỏ cũng không có.
Nhưng chờ hắn đi tới nơi xấp xỉ chỗ trung tâm nhất của nghĩa trang này, vốn là khu nghĩa trang đầy vẻ đe dọa lại tức khắc trở nên cuồng bạo.
Từng nấm mồ vô danh bắt đầu nứt ra, làn sương mù xanh biếc bao vây bốn phía trước đó bắt đầu nhanh chóng tụ hội.
Khắp mặt đất lay động bất định, phía trước tràn đầy trận trận tiếng quỷ kêu khiến người cảm thấy da đầu tê dại một trận.
Hạ Thiên Kỳ có chút trợn tròn mắt, bởi vì tình huống trước mắt lúc này bất kể nhìn thế nào cũng giống như hắn đi vào vòng tập kích của quân địch vậy.
Không dám do dự, hắn vội vàng sử dụng thuấn di thử rời đi, thế nhưng ngay vào lúc này, đầu của hắn lại đột ngột đau nhói từng cơn, cơn đau này khiến hắn thất thần trong phút chốc, suýt nữa té ngã co quắp trên mặt đất.
Hắn không biết đây là có chuyện gì xảy ra, nhưng chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần, từng đôi mắt tản ra ánh sáng màu máu đã trải rộng khắp các ngõ ngách ở bốn phía xung quanh.
Làn sương mù vẫn nồng đậm như trước, sau khi tập trung lại tức khắc tạo thành một cái hộp lập phương, nhìn qua rất giống một cái quỷ vực thu nhỏ lại, trực tiếp phong kín tất cả đường chạy trốn của hắn.
Đầu lại đau buốt lên một trận nữa, loại đau này hoàn toàn không giống đau đầu bình thường, bởi vì mỗi một lần đau đầu, đều có thể khiến hắn sinh ra hoảng hốt cực lớn, cũng giống như vấn đề đến từ linh hồn của hắn.
Giống như là... Linh hồn anh nhi của hắn đang bị thứ gì công kích vậy!
Vô số lệ quỷ gầm thét ập thẳng về phía hắn, Hạ Thiên Kỳ một bên chống đỡ cảm giác đau đớn đến từ trong linh hồn, một bên lảo đảo mệt mỏi ứng đối.
Mỗi khi hắn muốn sử dụng năng lực nuốt chửng của quỷ anh, đầu lại đau đến mức khiến hắn phát run lên.
Quỷ trảo điên cuồng công kích trên quỷ vực của hắn, hắn lúc này giống như là một kẻ yếu thế bị quần đấu mà không có chút năng lực phản kháng này, bị khi dễ thậm chí đứng dậy cũng không làm được.
Ý thức mạnh mẽ tiến sâu vào ở chỗ sâu trong đầu óc của hắn, kia chính là chỗ linh hồn anh nhi của hắn.
Kết quả nó vừa mới tiến vào trong ý thức của hắn, liền bị một cổ cuồng bạo cưỡng chế dội thẳng lên, suýt nữa khiến ý thức của hắn vỡ nát.
Mở miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, trên khuôn mặt trắng bệch của Hạ Thiên Kỳ hiện đầy mồ hôi lạnh lớn chứng bằng hạt đậu.
Dễ nhận thấy trước đó hắn đoán không sai, linh hồn anh nhi của hắn quả nhiên gặp phải đòn công kích của vật gì đó.
Nhưng mà có vật gì có thể tạo thành phiền phức cho linh hồn anh nhi của hắn chứ?
Dù sao linh hồn anh nhi của hắn, nếu so trên thực lực thì còn mạnh hơn hắn nhiều, là linh hồn cấp quỷ vương thật sự.
Có thể nói quỷ vật ở cấp quỷ vương trở xuống, về cơ bản không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với linh hồn của hắn.
Chẳng lẽ là...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...