Ác Linh Quốc Gia II

"Cái này..."

Nghe được câu trả lời của Hạ Thiên Kỳ, cái cảm xúc mạnh mẽ dâng trào mà Trần Sinh vừa mới biểu hiện ra lúc nãy, lúc này giống như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào, trong nháy mắt lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy trên mặt Trần Sinh lộ ra vẻ khó xử, vừa lúc đó kỳ vọng chỉ vừa mới bắt đầu nảy sinh ra thôi cũng đi theo đó mà không còn lại chút gì, thật ra ngẫm lại cũng là, thì đến ngay cả Lương Nhược Vân cũng không có phiện pháp giúp đỡ hắn tìm kiếm được một thân phận giám đốc khi đến ở khu vực thứ hai, Trần Sinh thì lại như thế nào có thể làm được.

"Hạ lão đệ, việc này không phải anh trai không giúp chú em lúc này, mà là anh đây thật sự không có cách nào khác để giúp.

Dù sao đi nữa thì nếu như chúng ta đem những quảng trường khác đánh hạ đến, thì nhiều nhất chính là liên quan đến một cái vấn đề của quan hệ. Chỉ cần là anh thu xếp một chút cho người bạn ở trong Minh Phủ này, thì anh ta ở bên kia sẽ đem quyền hạn chuyển đến cho anh ở bên này là được.

Cũng không hề liên quan gì đến một khối thăng chức lên giám đốc này.

Chỉ có điều Hạ lão đệ chú em cứ yên tâm, hễ là bên này anh đây có cơ hội, thì tuyệt đối sẽ giúp chú em tìm kiếm được quyền hạn giám đốc, sẽ vì chú em mà dùng hết khả năng lớn nhất có thể thực hiện được."

Trần Sinh sợ Hạ Thiên Kỳ sẽ vì vậy mà từ chối gã, lại vội vàng hứa hẹn thêm một câu.

Hạ Thiên Kỳ cân nhắc ở trong lòng một chút, cảm thấy rằng hắn trước mắt cũng thật sự là không có bất cứ nơi nào có thể đi được nữa, nếu như Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ bọn họ đi qua bên kia với Lương Nhược Vân, thì hắn chẳng thà ở lại nơi này, với khu vực thứ hai này cũng có thể nghe ngóng được nhiều hơn một chút.

Dù sao đi nữa quan trọng nhất hiện tại với hắn chính là tăng cường sức mạnh, có ở chỗ Trần Sinh, thì hắn mới có thể lợi dụng chỗ quyền hạn mà Trần Sinh đang nắm giữ, để giải quyết hết toàn bộ quỷ vật xâm lấn quảng trường Quang Ảnh.

"Cái ý định này tôi cũng đang suy nghĩ lại, rất nhanh sẽ cho ông anh một câu trả lời."

Mặc dù là trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng đã có đáp án, nhưng mà vẫn rất cẩn trọng khi biểu hiện ra ngoài như trước, chưa từng lập tức bày tỏ thái độ ra.

Bữa tiệc ngày hôm nay ăn uống kéo dài đến tận tối khuya mới kết thúc, ba người Hạ Thiên Kỳ được đám người lão Hắc đưa về đến chỗ nghỉ ngơi.

Thời điểm trước khi đi vào trong, lão Hắc lôi kéo Hạ Thiên Kỳ cũng đã có chút uống say, nhìn hắn nói ra:


"Hạ anh em, về sau này mong nhận được sự chiếu cố của anh, có cái đòi hỏi gì cần sai bảo, anh chỉ cần nói ra một câu, lão Hắc tôi đây dù có phải lên núi đao xuống chảo dầu cũng vạn tử bất từ."

"Vậy cảm ơn."

Hạ Thiên Kỳ trả về một câu nhạt nhẽo, lại nghe lão Hắc còn nói thêm:

"Lão đại tặng cho anh cô gái kia, chính anh ấy cũng từng tiếc rẻ không chơi, thật sự từ điểm này thôi cũng có thể nhìn ra được, anh ấy đối với anh chính là vô cùng xem trọng.

Cho nên Hạ anh em hãy cân nhắc kỹ càng một chút."

"Tôi sẽ cân nhắc cho thật tốt."

Lão Hắc đi rồi, Hạ Thiên Kỳ xoay người về đến bên trong biệt thự của bọn họ nghỉ lại.

Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đều đang ở trong phòng khách chờ hắn, sau khi Hạ Thiên Kỳ trở vào rồi đóng cửa, lại trực tiếp nói với bọn họ:

"Tôi quyết định tạm thời cứ ở lại nơi này trước, sáng mai, tôi sẽ để cho Trần Sinh dẫn hai người đưa đi."

"Anh muốn ở lại nơi này? Vì sao?"

Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ như vậy mà lại muốn ở lại cái địa phương thối nát này, Sở Mộng Kỳ nhất thời khó hiểu hỏi.

"Tôi chỉ là tạm thời ở lại chỗ này mà thơi, dù sao đi nữa thì tôi lúc này cũng không có nơi nào khác để đi nữa, còn hơn đi đến nhờ vả liên minh quân phản loạn, chẳng bằng cứ ở lại nơi này, để quen thuộc hoàn cảnh hơn.

Tóm lại, hai người cứ yên tâm là được rồi, tôi đây mà hai người còn không biết nữa hay sao, đi đến nơi nào cũng có thể tung bay hòa nhập."

Chuyện mà Hạ Thiên Kỳ đã quyết định rồi, Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ cũng biết rõ bọn họ cho dù là có nói thêm cái gì nữa thì cũng vô dụng, hiện tại bọn họ đã không thể bận rộn giúp đỡ được cái gì nữa, cho nên có lo lắng hay là không đồng ý cho Hạ Thiên Kỳ có khi lại dư thừa nữa.


Hai người gật đầu bất đắc dĩ, đồng ý việc Hạ Thiên Kỳ để cho bọn họ trong ngày mai lập tức đi đến chỗ mà Lương Nhược Vân yêu cầu trước.

Sau đó ba người lại hàn huyên thêm một chốc lát nữa, đơn giản chính là trong những ngày bình thường cũng còn có thể sử dụng điện đàm để liên lạc, nếu như người nào đó ở bên kia có vấn đề xảy ra thì nhất định phải ngay tức khắc liên lạc cho lẫn nhau linh tinh gì đó.

Chờ Hạ Thiên Kỳ quay trở lại gian phòng trên lầu nghỉ ngơi, chỉ vừa mới đầy cửa ra đi vào trong, hắn lại bị thiếu nữ đang nằm ở trên giường sợ hãi càng thêm sợ hãi hơn.

Không phải là người nào khác, chính là thiếu nữ đang ca hát trong thời gian khi bọn họ đang dự tiệc kia.

Thiếu nữ trốn ở trong tấm chăn, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ngoài tràn đầy sợ hãi nhìn Hạ Thiên Kỳ, toàn thân dường như đang run lên cầm cập từng trận.

Không cần hỏi Hạ Thiên Kỳ cũng biết, đây chắc chắn là trong thời điểm bọn họ đang ăn tiệc, đầu trọc đã sắp xếp đưa vào.

Cầm cánh cửa phòng khóa lại, Hạ Thiên Kỳ châm một điếu thuốc lá rồi ập tức đi vào trong, sau đó đặt mông ngồi xuống trên một chiếc ghế sô pha đơn kê ở bên giường, sau đó quay về thiếu nữ hỏi:

"Cô tên là gì?"

"Mộ Bội Hạm."

Thiếu nữ đáp lại có phần run rẩy.

"Nghe Trần Sinh nói là cô không phải là người của quảng trường Quang Ảnh này, chính xác là như vậy hay sao?"

"Ừ, tôi đến từ quảng trường Long Đằng."

"Trong một quãng thời gian sắp tới cô cứ ở lại nơi này của tôi trước đi, tôi với đám người Trần Sinh kia không giống nhau. Chờ thêm một quãng thời gian nữa, tôi sẽ đưa cô quay trở về."


Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại cầm đầu thuốc lá ném trên mặt sàn dẫm lên dập tắt đi, từ trên ghế đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Thiếu nữ nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ như vậy mà thật sự đã bỏ đi rồi, nhất thời thở phào ra nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, một đôi mắt nước mắt lưng tròng trong nháy mắt rất nhanh bị xúc động mà rơi xuống.

Phòng ngủ ở trên lầu có rất nhiều gian, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại đẩy ra một gian, kết quả lại phát hiện ra mấy cô bé nữ sinh mà lão Hắc đưa đến đây từ thời điểm rất sớm trước đó kia vẫn còn đang ở lại bên trong.

Bất đắc dĩ hắn cũng chỉ có thể tiếp tục rời đi thôi, lại tiếp tục thử vào mấy gian phòng khác, hắn phát hiện ra trong những phòng ngủ khác, nếu không phải là hầu gái, thì chính là cũng có một số người phụ nữ loạn thất bát tao.

"Giống như đi đến nữ nhi quốc rồi vậy."

Hạ Thiên Kỳ cười cười có phần bất đắc dĩ, sau đó lại đi đến trước cừa phòng ngủ của Lãnh Nguyệt, gõ gõ lên cửa nói:

"Lãnh thần anh lột ra xong hết rồi hay sao?"

Rất nhanh Lãnh Nguyệt lập tức mở cửa ra với sắc mặt không tốt, Hạ Thiên Kỳ thấy thế thì vội vàng thu lại điệu cười tươi, sau đó đi vào bên trong.

"Mấy gian phòng khác đều bị một đám phụ nữ chiếm đóng hết rồi, tôi không còn chỗ để ngủ nữa, muốn ngủ chung với anh một đêm anh có thành toàn được không?"

"Trên mặt đất."

"Trên mặt đất có cái gì?"

Hạ Thiên Kỳ theo bản năng lại tìm tìm trên mặt đất, trong quá trình mới nghe Lãnh Nguyệt nói lại thật tỉ mỉ:

"Anh ngủ trên mặt đất."

"Lãnh thần anh thật sự là quá mức nhẫn tâm, anh xem chúng ta ngay mai sẽ xa nhau rồi, vậy mà anh vẫn còn để cho tôi ngủ trên mặt đất. 

Nói cho anh biết, nếu như anh nói cứ khăng khăng để cho tôi ngủ trên mặt đất, thì tôi chỉ có thể đi đến quấy rối sư muội của anh, đến lúc đó anh đừng nghi ngờ làm ầm lên là được."


Nghe Hạ Thiên Kỳ nói muốn cưỡng chế xông vào phòng của Sở Mộng Kỳ, Lãnh Nguyệt mới xem như là thỏa hiệp nói:

"Anh ngủ đi, tôi vẫn chưa buồn ngủ."

"U, vẫn mất ngủ?"

Hạ Thiên Kỳ lúc này ti tiện vỗ bộp bộp Lãnh Nguyệt một chút, tiện đà cười nói:

"Bên này tôi chính là không có bất cứ cơ hội nào đề đạt được quyền hạn của giám đốc, chỉ có điều anh thì còn có cơ hội.

Chờ anh trở thành giám đốc rồi sau đó, tôi lập tức phải đi tìm đến anh để nhờ vả."

"Ừ, tôi sẽ nhanh chóng." Lãnh Nguyệt sau khi đang trả về một câu rất thản nhiên, lại hơi có phần chần chờ nhìn qua Hạ Thiên Kỳ hỏi:

"Kế tiếp anh dự định phải làm sao bây giờ?"

"Tôi dự định bây giờ cứ ở nơi này nán lại một quãng thời gian, đến khi hiễu rõ tình hình, sau đó hẳn là phải đem cả đám người Trần Sinh giết chết hết."

"Thật ra anh không cần phải làm như vậy."

"Là có ý tứ gì?" Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía Lãnh Nguyệt có phần khó hiểu.

"Không có việc gì. Tôi chỉ là đang hy vọng anh sẽ không thay đổi trở thành giống như với bọn họ mà thôi."

Thấy Lãnh Nguyệt đột nhiên nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ nhất thời khó chịu nói:

"Tôi nói Lãnh thần, anh đây lúc nào cũng nhìn thứ bậc của tôi cũng không thể nào tốt lên được, tôi có vẻ như là chưa bao giờ từng làm tổn thương người vô tội đi, luôn luôn đều là lấy bạo lực chế bạo lực đối với với cả đám cặn bã rác rưởi kia.

Này... không phải anh nói anh không buồn ngủ hay sao, vậy thì còn nhắm mắt lại để làm gì chứ...

Anh thức dậy cho tôi, tôi còn chưa nói xong!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui