Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Xe ngựa vẫn là do Đức Âm điều khiển. Dựa theo phương hướng Mộ Dung Long Sách chỉ, Đức Âm đi tới Bàn Long Đạo cách đó hơn mười dặm. Nơi này là một đoạn sơn đạo, bốn phía đều là dã lâm tối đen. Đức Âm dừng lại ở trước một đại thụ có sẵn kí hiệu rồi đánh thức huynh trưởng đang ngủ trong xe dậy.

Mộ Dung Long Sách bị đánh thức tỉnh lại, nhìn sắc trời vẫn còn chưa sáng, thuận tiện nói: “Đức Âm ngươi đi lấy nước, sau đó nhóm lửa, chúng ta ở chỗ này chờ người.”

Cũng chả biết Mộ Dung Long Sách còn quân bài gì chưa lật, Đức Âm không nói nhiều, cầm lấy ấm nước trên xe đi tìm nguồn nước. Bốn phía tuy rằng tối đen, nhưng công lực của hắn thâm hậu, sớm nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Đi một lát, Đức Âm đến được một con thác nước đổ xuống từ vách núi không cao lắm, liền cúi xuống hứng nước.

Nước suối trong vắt rõ ràng, Đức Âm cúi thân một cái, mũ sa rơi xuống nước bị dòng nước cuốn trôi đi, nháy mắt không thấy bóng dáng. Đức Âm đành phải mang ấm nước về, nói cho Long Sách mình đã đánh mất mũ sa.

“Thật sự là đồ ngốc!” Long Sách cực kì không vừa lòng, “Vạn nhất địch nhân nhìn thấy chân diện mục của ngươi thì làm sao bây giờ? Tạm thời lấy khăn tay che mặt đi!” “Ta không thích che mặt!” Đức Âm nói,”Nói cho cùng, nửa đêm cũng có ai thấy đâu. Ta đã đánh xe suốt một ngày một đêm, trên người đều là tro bụi, ta muốn thay quần áo.”

“Ngươi là nữ nhân sao, yêu sạch sẽ như vậy, hừ.” Long Sách đã đốt lên đống lửa, đem ấm sắt đặt lên đó, bắt đầu nấu cơm.

Đức Âm lấy ra lăng la hoa phục mà Lão Yên Quỷ đưa tặng, đi đến dòng suối tắm rửa thay quần áo, thuận tiện đem quần áo bẩn giặt sạch. Chờ khi hắn đi đến trước mặt Long Sách thì đã mặc một trường bào nguyệt sắc, tóc dài rối tung, dưới ánh trăng thoáng như khinh huyễn tiên linh, làm cho Long Sách thiếu chút nữa không nhịn được nhào lại ôm hắn. Từ lúc rời khỏi Băng Tiễu Thành, hắn đã cấm d*c khá lâu rồi.


“Lại đây Đức Âm, đến ngồi, ta chải đầu cho ngươi. Tóc tai bù xù như vậy còn ra bộ dáng gì nữa.” Long Sách vỗ vỗ vị trí cạnh bên đại thụ, Đức Âm nghe lời ngồi xuống. Long Sách lấy ra chiếc lược ngà tùy thân mang theo, nương theo ánh lửa chải tóc cho Đức Âm rồi dùng ngọc trâm tử cài lên. Làm xong hết thảy, Long Sách kề sát vào lỗ tai Đức Âm nói: “Trong chốc lát sẽ có người đến nơi này, lúc đó ngươi hãy ngoan ngoãn diễn kịch trước ngươi kia, làm thật tốt ca ca thưởng cho ngươi, mua cống miêu Tây Vực về nhà cho ngươi chơi.” “… Tùy ngươi thôi.” Đức Âm không biểu tình nói.

Người mà Mộ Dung Long Sách nhắc đến sau khi mặt trời mọc từ từ xuất hiện ở trên sơn đạo, hướng chỗ này đi tới. Lúc đó Đức Âm đang ngồi trên thảm nướng đùi gà Lão Yên Quỷ cho hắn. Nam tử xa lạ dùng tuyệt hảo khinh công đáp xuống gần chỗ hai huynh đệ ngồi. Người này dáng người cao ngất, đầu đeo kim quan đứng đắn, một thân quý khí, dung mạo tuấn dật, mơ hồ lộ ra vương giả khí chất. Mộ Dung Long Sách thấy vội vàng nghênh đón, kêu lên: “Biểu huynh mạnh khỏe?”

“Tốt. Long Sách ngươi dính vào phiền toái không nhỏ đâu.” Nam tử mỉm cười, ánh mắt liền dừng ở người phía sau hắn, Đức Âm.

“Đây là ai?” Nam tủ nhướng lông mày lên.

“Chính là Đức Âm, biểu huynh ngươi đã quên sao? Trước đây ngươi còn từng bế hắn đấy.” Mộ Dung Long Sách đi tới, kéo Đức Âm ra gặp khách nhân.

“Đức Âm, chào biểu huynh đi.” Mộ Dung Long Sách phân phó nói.

Đức Âm hạ thấp người hành lễ liền bị nam tử ngăn lại: “Không cần đa lễ, nơi này không phải trong cung.” Nam tử nhìn Đức Âm cũng không giống phản ứng ngạc nhiên như người bình thường, hắn cũng là người có khả năng kiểm soát tốt.

Mộ Dung Đức Âm nghe khẩu khí của hắn như vậy, lại thấy Long Sách lễ độ có thừa, miệng gọi biểu huynh, như vậy người này là là… đương kim hoàng đế Hiên Viên Cực Phong?! Hắn cải trang vi hành sao?

“Long Sách, ngươi sao lại có thể để đệ đệ thể nhược đa bệnh cùng ngươi đi ra ngoài? Vạn nhất có chuyện gì thì làm sao?” Hiên Viên hoàng đế lấy ra ngọc phiến tùy thân của mình, cầm trong tay phe phẩy nói.

“Ta còn không phải lo lắng hắn trở thành nhược điểm bị Ma giáo giáo chủ Ân Cốt bắt sao. Ầy, nếu không phải là việc biểu huynh đã phân phó, thần đệ làm sao lại chọc giận Ân Cốt kia? Biểu huynh, ngài thương ta một nhà già trẻ, có phải nên có chút công đạo với tình cảnh hiện tại của chúng ta không?” Mộ Dung Long Sách cò kè mặc cả nói.

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để mặc cho ngươi chết sao?” Hiên Viên hoàng đế nham hiểm hỏi lại, rõ ràng cũng là một tên cáo già.


Long Sách vội nói: “Vậy thỉnh hoàng huynh đem ngọc hạp kia trả lại Ân Cốt, đừng để hắn lởn vởn kiếm ta truy đòi nữa.”

“Chuyện này không vội, ta đã an bài một chỗ bí mật có thể để các ngươi ở tạm, tránh thoát đuổi giết của Ân Cốt.” Hoàng đế dứt lời nhìn nhìn Đức Âm, ánh mắt như luyến tiếc rời đi.

“Đức Âm ngươi mệt mỏi rồi, đến tọa dưới bóng cây nghỉ ngơi đi.” Mộ Dung Long Sách nhắc nhở Đức Âm. Đức Âm lại tiếp tục nướng đùi gà chờ hai bọn họ nói chuyện xong. Xem ra các đại nhân vật lúc nào cũng có không ít đề tài để thảo luận.

Hai người vất vả bàn xong, hoàng đế giảo hoạt nói: “Ta ôm Đức Âm lên xe ngựa, ngươi đánh xe đi Long Sách.” Mộ Dung Long Sách nghe vậy lòng lộp bộp hai tiếng, biểu tình có chút run rẩy nhìn hoàng đế cúi người đem Đức Âm mảnh mai đang ngồi dựa vào đại thụ ôm lên, thuận tiện đem đùi gà được Đức Âm nướng tốt cầm đi luôn. Đức Âm ra vẻ hoảng sợ kêu lên một tiếng: “Huynh trưởng…”

“Đừng sợ, ta so với ca ca ngươi ôm còn chắc hơn.” Hoàng đế ôn nhu bày ra phong độ của mình, còn quay đầu tặng Long Sách một nụ cười đắc ý đầy đen tối.

Càng làm cho Mộ Dung Long Sách mắt tóe lửa ở chỗ, hắn thế nhưng phải tiếp nhận vị trí xa phu của Đức Âm!

——

Xe ngựa chạy trên đường núi xóc nảy.


Trong xe, hoàng đế bình thường tùy tiện ngang ngược liễm đi ngông cuồng, ngược lại còn tỏ ra hòa ái chưa bao giờ thấy. Hắn cắn đùi gà Đức Âm nướng, sờ sờ Đức Âm đầu, khen ngợi nói:

“Đức Âm, đùi gà là vì biểu huynh mà nướng sao? Đức Âm thực ngoan, hoàng huynh về sau nhất định hảo hảo thương ngươi. Đức Âm tay nghề thật tốt, nướng rất thơm!”

Đức Âm không nói, đây là điểm tâm của hắn.

Cắn vài cái đã xử xong đùi gà, hoàng đế chùi chùi miệng, lại tiếp cận nói:

“Âm Nhi lạnh sao? Hoàng huynh sưởi ấm cho ngươi được chứ?”

“Ta không lạnh.” Đức Âm xê dịch qua bên cạnh. Một đôi bàn tay to xấu xa đưa ra, đem hắn tiến vào trong ngực rộng. Hai tay hoàng đế ôm lại, đem Đức Âm vào trong l*ng ngực an ủi: “Âm Nhi đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi tổn thương. Thân thể ngươi không tốt, buổi sáng trời lạnh, ngươi ở ngoài ngồi lâu như vậy nhất định sẽ bị cảm lạnh mất. Ngoan ngoãn để ca ca sưởi ấm cho ngươi, bằng không bị bệnh sẽ rất khổ sở đấy.” Dứt lời liền cầm mền đắp lên cho Đức Âm, hai người ngồi như vậy tựa vào trong xe. Hoàng đế đem nội lực của mình nhè nhẹ truyền qua, sợ nội lực mạnh quá sẽ làm thương nội tạng nhu nhược của Đức Âm. Như vậy cùng một lúc có thể sưởi ấm cho Đức Âm, lại còn có thể phòng ngừa hắn vì xe ngựa xóc nảy mà bị thương.

“Vô liêm sỉ.” Long Sách dựng thẳng lỗ tai nghe bên trong nói chuyện, thầm mắng một tiếng, đột nhiên ra roi thúc ngựa làm cho xe ở đường núi gập ghềnh càng thêm tròng trành. Tròng trành chết cái tên hoàng đế không biết xấu hổ kia đi! Không muốn sống nữa! Hôn quân! Dám sờ gì đó của hắn! Sớm muộn cũng sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui