Ở Băng Tiễu Thành, Mộ Dung Long Sách là tôn chủ tuyệt đối, đại diện cho quyền lực. Trong hào trạch giống như cung điện này, bất luận kẻ nào cũng không dám trái lại thành chủ, chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ quyết định quyền sinh tử của họ.
Sự uy quyền tuyệt đối đó tất nhiên thỉnh thoảng cũng áp dụng với Mộ Dung Đức Âm, người thường xuyên bất hòa với ca ca này.
Tỷ như sau vụ kình lộn trong xe ngựa với thành chủ, Mộ Dung Đức Âm đã bị chuyển đến tiểu viện hoang vắng sau núi ở ba ngày.
Mộ Dung Đức Âm tranh thủ ba ngày nay, thu thập một chút đồ đạc thiết yếu để xuất môn, trừ bỏ một bao y phục quần áo sạch sẽ, còn có thanh bảo kiếm hắn trân quý lâu nay, cùng với mũ sa che mặt. Khi Mộ Dung Long Sách một mình đến tìm, hắn đã xong xuôi thỏa đáng, mặc một bộ lam bào giản dị khác hẳn với hoa phục lúc trước, trên chân mang một đôi dày đen, đầu đ٩ mũ sa, nghiễm nhiên giống như một hiệp khách giang hồ.
“Tốt lắm, lần này đi Giang Nam, chúng ta phải ẩn nấp hành tung, chỉ có ta và ngươi hai người, bởi vậy nên không cần phô trương.” Mộ Dung Long Sách nói. “Chúng ta phải đi suốt đêm sao?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.
“Đương nhiên, ta đã sai người ở phía sau chuẩn bị xe ngựa rồi. Trăng lên là chúng ta có thể đi.” Mộ Dung Long Sách chậm rãi đi đến bàn ngồi xuống, “Ba ngày nay, ngươi đã nhận ra sai lầm của mình chưa?”
“Vâng.” Mộ Dung Đức Âm gỡ ra mũ sa, “Ta đã thấm thía khắc sâu. Ta không nên ở lúc ngươi đang đạp ta mà đạp lại ngươi.”
“Không phải không nên, mà là phải hứa từ sau không bao giờ tái phạm nữa!” Mộ Dung Long Sách hừ lạnh nói. “Vâng.” Mộ Dung Đức Âm lúc này rất ngoan ngoãn thuận theo. Mộ Dung Long Sách nheo mắt lại, ngón tay gõ nhịp nhịp trên bàn, uy nghiêm ngồi chờ đợi đến lúc xuất phát.
Đây là lần đầu tiên cùng huynh trưởng xuất môn, thật là một ngày đáng kỷ niệm.
Mộ Dung Đức Âm ngồi trên một cái ghế khác bên cạnh bàn, cánh tay gác lên khung vịn, bàn tay đan vào nhau, nhắm mắt chờ đợi xuất phát.
Người hầu rốt cuộc cũng xuất hiện ở cửa, cung kính cúi đầu bẩm báo: “Chủ nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi.” Gã khom lưng, hai tay ôm quyền nhưng ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn qua khuôn mặt của Mộ Dung Đức Âm, liền không thể rời ra.
Mộ Dung Đức Âm thức thời đội lên mũ sa mới khiến cho người hầu kia khôi phục lại tinh thần. Gã sợ tới mức cả người phát run, mình dám ở trước mặt chủ nhân thất lễ!
Mộ Dung Long Sách hừ lạnh một tiếng: “Đồ vô dụng!” Lập tức đứng lên hướng ra phía ngoài, Mộ Dung Đức Âm cũng theo sau. Chỉ thấy Mộ Dung Long Sách thân hình phiêu dật, mủi chân một chút liền nhảy ra xa vài thước, như cuồn chuồn lướt nước bay, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Mộ Dung Đức Âm liền ở sát sau đó. Hai người lặng lặng đi vào thiên môn. Nơi đó đã có một chiếc xe ngựa đứng sẵn.
“Tại sao không mang theo người hầu? Như vậy không giống tác phong của đại ca ngươi.” Mộ Dung Đức Âm nhìn xem bốn phía, lên tiếng nói.
“Lần này đi Giang Nam sẽ gặp ma đầu âm hiểm nhất của Ma giáo. Tốt nhất không nên đả thảo kinh xà, phải che dấu hành tung, giản lược được bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.” Mộ Dung Long Sách nói, “Cho nên ta mới quyết định chỉ có huynh đệ chúng ta đồng hành. Hành trình như vậy còn có thể tăng thêm tình huynh đệ thắm thiết của chúng ta. Đức Âm, bao nhiêu năm rồi đại ca vẫn muốn cùng ngươi đi xa một lần.” Mộ Dung Long Sách nói xong vỗ vỗ bả vai của Đức Âm.
“Vậy xa phu đánh xe đâu?” Mộ Dung Đức Âm không nhìn thấy người hầu thì thôi, còn không thấy cả xa phu.
“Không phải đang ở đây sao?” Mộ Dung Long Sách nhìn Mộ Dung Đức Âm, “Ngươi không nghĩ đường đường Băng Tiễu thành chủ ta lại đích thân đánh xe đó chứ?”
“Ngươi bảo ta đánh xe sao!” Mộ Dung Đức Âm có chút hờn giận.
“Rèn luyện thân thể, lại còn biết thêm một kỹ năng khác càng tốt chứ sao?” Mộ Dung Long Sách vô lại nói, dứt lời đem mã tiên nhét vô tay Mộ Dung Đức Âm còn mình được người hầu đỡ vào trong xe ngựa.
“Ta làm sao biết chạy đi đâu?” Mộ Dung Đức Âm nói.
“Đưa bản đồ cho hắn.” Mộ Dung Long Sách phân phó, người hầu lập tức đem bản đồ giao cho Mộ Dung Đức Âm.
“Hảo, huynh trưởng ngươi đối với ta thật sự là rất hảo.” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nói rồi cầm bản đồ ngồi lên vị trí của xa phu.
——
Mộ Dung Đức Âm lần đầu tiên trong đời tiến vào khách đ**m. Sau khi bọn họ đi suốt một ngày một đêm, Mộ Dung Đức Âm theo chỉ dẫn của Mộ Dung Long Sách đã tìm được một đại khách sạn trên con đường chính trong trấn nhỏ.
Mộ Dung Đức Âm nhảy xuống ngựa, bị đ**m tiểu nhị xem thành người hầu dắt hắn đi uy mã. Xe ngựa dừng, Mộ Dung Long Sách nghênh ngang đi vào phòng ăn cơm của khách đ**m. Sau khi Mộ Dung Đức Âm cho ngựa ăn xong trở về thì Mộ Dung Long Sách đã ăn gần hết một bàn, hắn chỉ vào những thứ đồ còn thừa nói với Đức Âm: “Đây là ta gọi cho ngươi đó.”
Mộ Dung Đức Âm ngồi xuống, dùng đũa bới một chén cơm sau đó hỏi: “Tại sao món rau cần xào thịt chỉ còn lại mỗi thịt mỡ?”
“Khách đ**m này toàn bỏ thịt mỡ thôi,” Mộ Dung Long Sách nói.
“Tại sao bạch trảm kê chỉ còn lại cổ với phau câu?”
“Khách đ**m này keo kiệt, chỉ đưa lên cổ với phau câu.”
“Tại sao canh trứng chỉ còn lại nước lèo với rau?”
“Bọn họ cũng keo kiệt không bỏ trứng.”
“…” Mộ Dung Đức Âm không nói nữa, im lặng ăn.
Ăn xong, hắn cầm chén dọng thật mạnh xuống bàn làm Mộ Dung Long Sách đang đứng ở dịch nha phải giật mình.
Vào khách phòng, Mộ Dung Long Sách lại nói khách đ**m này chỉ còn mỗi một phòng cho nên hắn ngủ giường, Mộ Dung Đức Âm ở dưới đất. Mộ Dung Đức Âm không thèm nói gì ở trên đất trải ra một tầng đệm chăn dày, sau đó mở cửa mang bạc kêu đ**m tiểu nhị nấu nước cho mình tắm. Hắn bị mắc chút bệnh sạch sẽ, bởi vậy tắm rửa xong xuôi liền đem quần áo mặc rong ruổi một ngày giặt sạch. Không ngờ Mộ Dung Long Sách đi vào tắm, cũng tranh thủ đưa đống quần áo bẩn của hắn kêu Mộ Dung Đức Âm tiện tay giặt hộ.
Mộ Dung Đức Âm nghiêng đầu ra nói: “Ngươi muốn ta làm thì đưa tiền công trước đây.”
Mộ Dung Long Sách lấy một kim nguyên bảo đặt trên bồn tắm nói: “Hầu hạ ta mười ngày, cái này cho ngươi.”
Mộ Dung Đức Âm hừ lạnh một tiếng, ngồi ở bên chậu gỗ tiếp tục chà xát quần áo. Chờ Mộ Dung Long Sách ngâm nước xong bắt đầu tắm, hắn cũng đã giặt xong. Đem quần áo của Mộ Dung Long Sách treo lên dây, còn y phục của mình dùng nội công hong khô, lập tức đi ngủ.
Nửa đêm, Mộ Dung Đức Âm đã o o ngủ. Chạy xe một ngày một đêm làm hắn thực mệt mỏi, không giống như Mộ Dung Long Sách thoải mái ở trên xe đã ngủ mãn mắt. Thế nên, Mộ Dung Long Sách mất ngủ. Hắn lăn qua lăn lại không ngủ được, lại cảm thấy muốn đi tiểu đêm nên đành ngồi dậy, mơ hồ đi ra ngoài.
Hắn còn tưởng rằng nơi này còn là phòng ngủ ở nhà, đã quên mất ở dưới đất còn đệ đệ đang ngủ say, vì thế một cước đạp trúng một thứ phẳng phẳng mềm mềm, cái bụng.
Mộ Dung Đức Âm lập tức hô đau một tiếng, nổi giận mắng: “Mộ Dung Long Sách! Ngươi đi chết đi!!”
“A? Đức Âm, ngươi mang thai sao? Ta làm ngươi sinh non?” Mộ Dung Long Sách còn cố ý nói.
Mộ Dung Đức Âm khẽ cắn môi, nâng lên một chân đá vào tên không biết hối cãi Mộ Dung Long Sách. Hai người lập tức lại đánh thành một đoàn.
Ngày hôm sau, hai huynh đệ nửa đêm đánh lộn riết cũng tự lăn ra ngủ. Mộ Dung Long Sách xoa bóp mắt, nhớ rõ mình còn phải gấp rút lên đường, vội vàng đứng lên, nhảy qua Mộ Dung Đức Âm vẫn ngủ vù vù dưới đất, chuẩn bị quần áo xuất môn. Chính là khi hắn đi qua Mộ Dung Đức Âm, nhịn không được ngồi xổm xuống, vươn hai tay sờ mặt của Mộ Dung Đức Âm rồi túm lấy lỗ tai của hắn… Ngươi dám không tôn kính huynh trưởng này! Ngươi suốt ngày ở nhà há mỏ chờ ăn này!!
“Khò ——— khò ———” Mộ Dung Đức Âm ngủ như chết, một chút cũng không biết huynh trưởng đang thừa cơ bắt nạt mình.
“Đồ trư lười biếng.” Mộ Dung Long Sách bỏ lại một câu rồi đi đến nhà tắm lấy y phục của mình. Kết quả phát hiện quần áo của Đức Âm thì không sao trong khi y phục của hắn còn ướt nước!! Tên tiểu tử Đức Âm vô liêm sỉ này!
Mộ Dung Long Sách không thể không tự mình dùng nội công hong khô quần áo, sau đó ăn mặc lại chỉnh tề đi xuống lầu dùng điểm tâm. Để cho Đức Âm tiểu tử kia ngủ chết đi khỏi ăn cơm!
——
Giang hồ là cái gì? Giang hồ chính là nơi không khi nào không có phân tranh.
Mộ Dung Long Sách đang ngồi ở dưới lầu khách đ**m ăn điểm tâm thì có người nhận ra thân phận của hắn. Không có biện pháp, ai bảo Băng Tiễu thành chủ thật sự là quá mức nổi danh.
Nhận ra thân phận của hắn, chính là Lạt Thủ Đầu Đà nổi tiếng bá đạo âm độc trong giang hồ. Người này tuy rằng là cao thủ nhưng tính cách bất thường, đầu óc kém cỏi. Gã tự cho mình luôn đúng, tự nhận thiên hạ vô địch. Cho dù có kẻ gã đánh không lại thì cũng bị gã lén độc chết. Khi Lạt Thủ Đầu Đà nhận ra người ngồi uống rượu bàn bên cạnh chính là Băng Tiễu thành chủ, gã nhếch miệng cười lộ ra một chiếc răng bằng vàng, bàn tay thô kệch cầm lấy nguyệt nha sạn của mình, có ý muốn luận võ cùng Mộ Dung Long Sách. Nếu có thể đả bại Băng Tiễu thành chủ theo lời đồn là võ lâm đệ nhất kia thì Lạt Thủ Đầu Đà gã sẽ thành đại danh trong võ lâm.
Mộ Dung Long Sách cũng không nhìn phía sau, âm thanh lạnh lùng nói: “Tại sao lại lạc ra đâu một con lừa béo ngốc vậy?”
“Lớn mật! Gia gia chính là Lạt Thủ Đầu Đà! Mộ Dung Long Sách! Có gan thì cùng ta đấu một trận!” Lạt Thủ Đầu Đà quát. Tiếng hô của gã dùng mười phần nội lực làm chén bát xung quanh bị chấn nát. Có những khách nhân không kịp chạy, hai tai chảy máu ngay tại chỗ, té xỉu trên đất.
“Mới sáng sớm kêu la ầm ĩ cái gì!” Một tiếng quát nhỏ từ trên lầu truyền đến. Đột nhiên xuất hiện một chưởng xuyên qua sàn gác đánh xuống, Lạt Thủ Đầu Đà bất ngờ không kịp đề phòng bị chưởng khí như thác nước dội vào đầu, nhất thời ngũ tạng lục phủ bị chấn trọng thương, chảy ra ô uế, ngã ầm xuống.
“Xì, mới rời giường đã nóng nảy như vậy, nếu thực ra giang hồ thì thành cái gì.” Mộ Dung Long Sách xuất ra khăn tay che mũi, bỏ lại một ít bạc rồi thản nhiên đi lên lầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...