Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

chân heo không chỉ dùng để làm món chân giò hun khói

Vốn đại meo meo cùng Âm Heo đều cảm thấy chuyện này đã kết thúc đi vào dĩ vãng một đoạn thời gian rồi, nhưng mà Hoa Ảnh cảm thấy không đích thân tham gia đại hội giới ảnh vệ này chưa thoả ước mong cho nên trong lòng vẫn còn có một tiếc nuối không nhỏ, vì thế lúc này tự mình triệu tập ảnh vệ, đang chuẩn bị đích thân ra tay chịu trách nhiệm chủ trì đại hội ảnh vệ chân chính, hơn nữa còn phải bắt tay vào chỉnh sửa các điều lệ trong kì họp đại hội ảnh vệ, trong lúc diễn ra đại hội ảnh vệ nhất định phải mang theo chủ nhân nhà mình cùng tham gia.

Thật ra mục đích của hắn chỉ là vì khoe Âm Heo với chúng ảnh vệ mà thôi.

Âm Heo cùng đại meo meo đều cười nhạo nói, cái loại đại hội này tuyệt đối sẽ không có người tham gia.

Không ngờ tới, một tháng sau, các anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ tụ tập về đây— tại kinh thành Nhung quốc — nghe nói Nhung Hoàng nơi này muốn đích thân chủ trì giám sát cuộc họp đại hội ảnh vệ, vì muốn tranh được danh hiệu thiên hạ đệ nhất chủ nhân cùng thiên hạ đệ nhất trung vệ, vô số anh hùng hào kiệt mang theo trung khuyển nhà bọn họ hội tụ về nơi này.

Theo lý thì đại hội lần này tương đương với hội chợ triễn lãm chó nhà mình nuôi. Địa Ngục Khuyển đắc ý muốn chết.

Đương nhiên, Long Sách cũng mang theo Thị Long tới dự thi.

Thị Long vừa xuất hiện liền khiến cho ảnh vệ môn náo động cả lên, tất cả mọi người ào ạt đổ xô về phía hắn muốn xin chữ kí để làm lưu niệm, có thể thấy được địa vị của Thị Long trong giới ảnh vệ rất cao rất cao, mà Thị Long thì thủy chung cung kính theo sát phía sau Long Sách, Long Sách phong độ nhẹ nhàng, cách nói năng tự nhiên, một bộ khí độ của đế vương, phối với vị ảnh vệ trầm mặc trung tâm kia thật đúng là tuyệt phối, nhất thời ở hội chợ danh khuyển đoạt hết nổi bật.


Mà địa ngục khuyển, bởi vì đối với thanh danh quá mức điên cuồng quá mức chấp nhất đến mức đáng sợ cho nên hậu quả không người nào dám tới gần hắn, cho dù hắn đeo mặt nạ, mọi người vẫn như trước đối với hắn tôn kính mà không thể gần gũi, không thiếu các vị chủ nhân còn lấy cái mặt trái của hắn để giáo d*c trung khuyển nhà mình. Mà Mộ Dung Đức Âm mang mạng che mặt bởi vì một câu “Ta chưa bao giờ ngược đãi ảnh vệ” cũng nhận lấy cười nhạo của chúng chủ nhân trong giới, bị lạnh nhạt hắt hủi một bên.

Chủ tớ hai người đều đeo vẻ mặt âm trầm.

“Ta cũng chưa bao giờ ngược đãi ảnh vệ.” Một vị công tử tao nhã ngồi ở xe lăn nói, nói xong trượt xe lăn tụm lại ngốc cùng Âm Heo.

Âm Heo cảm động nói: “Đại meo meo, ngươi thật sự nghĩa khí.” Vì thế sờ sờ đầu đại meo meo. Tuy rằng sờ đầu của đại meo meo trong hình người rất quái dị, cũng làm Long Sách hung hăng ăn một thố dấm chua.

Cuối cùng, người giành được danh hiệu đệ nhất vẫn như trước không phải địa ngục khuyển, có điều lúc hạ màn, Âm Heo cố ý ngồi ở trên đài cao lạnh lùng cười: “Đi vào mọi người đừng nghĩ khinh địch như vậy đi ra ngoài, đảm dám xem thường âm tòa, phải máu chảy thành sông!”

Địa Ngục Khuyển âm trầm nở nụ cười phụ họa, trong tay chẳng biết lúc nào cầm một cây đao.

Ngay trong lúc hai người bộc phát sát khí thổi quét toàn trường thì công tử đại meo meo đột nhiên nói: “Lần này để cho ta tới!” Nói xong xé toang áo choàng của mình, bắt đầu cuộn ống quần.

“Đại meo meo ngươi làm cái gì?” Âm Heo hỏi.

“Lộ đùi làm cho bọn họ phun máu.” Đại meo meo nói. Lần trước chứng kiến Âm Heo lộ móng lợn, hắn đã cảm thấy thích thú cực kỳ.

Không muốn đả kích meo meo đang hăng hái, Âm Heo đành phải nói: “Lộ đi, lộ đi.”

Nhưng mà meo meo kéo lộ cặp đùi trắng trợn, ý đồ là muốn lôi kéo đám người phía dưới dùng ánh mắt mê đắm mà nhìn nhưng thế nhưng không hiểu tại sao—— cặp đùi của meo meo đúng là rất mỹ lệ không sai, nhưng mà hình người của meo meo không thể đi đường, đùi nhỏ tái nhợt hết sức, hơn nữa không có lực mị hoặc trời sinh trí mạng như bắp đùi lợn, cho nên còn chưa đạt được hiệu quả máu chảy thành sông.

“Đại meo meo, lúc lộ đùi tạo hiệu quả hiện trường rất quan trọng, đầu tiên ngươi phải áp dụng phương thức cuộn ống quần, tư tưởng phải giảm bớt hơn phân nửa, cũng nên tạo ra hiệu ứng thi ý, trong lơ đãng đưa tới hiệu quả như ẩn như hiện…” Âm Heo bắt đầu chỉ đạo xây dựng hiện trường để lộ cặp đùi, “Phương thức này của ngươi, chỉ có thể gọi là bắt cá, còn chưa được thề đạt tới trình độ phạm vi mê hoặc người.”

“Ta thích cá.” Đại meo meo bẻ lái đề tài.


“Khốn kiếp.” Long Sách ở một bên thầm mắng một tiếng, “Cái này còn cũng không là ta dạy cho ngươi à!”

Âm Heo nhìn hắn tà mị nở nụ cười: “Huynh trưởng chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua, trò giỏi hơn thầy chính là dùng trong trường hợp hay sao? Hoa Ảnh, để cho bọn họ nhìn thử cái gì gọi là sát khí nhân từ của chủ nhân!”

“Dạ.” Lưỡi dao sắc bén trong tay Hoa Ảnh nháy mắt ra khỏi vỏ, kiếm khí ba phần, chính xác hé mở áo bào cùng quần của Đức Âm ra, thế nhưng không làm làn da thương tổn dù chỉ một chút xíu—— trong phút chốc, Âm Heo giơ chân lên, dẫm trên vai Hoa Ảnh đang quỳ trên mặt đất, lấy phương thức vô cùng rung động ở trong lớp quần áo trong nháy mắt để lộ ra bắp đùi lợn.

Đại meo meo không rõ nghiêng đầu: “Rõ ràng đều là lộ đùi, có cái gì khác nhau sao? Meo meo?”

Toàn trường lặng im sau một lát ——————

Máu phun như suối.

Lý Tư Hàm cùng Lão Yên Quỷ run rẩy chống kiếm gắng gượng đứng vững ——nnd! Ngàn dặm xa xôi đến nơi đây thật sự rất đáng giá! Âm Heo lộ đùi đúng là đã dày công tôi luyện!

Long Sách đối với sự kiện lần này tỏ vẻ không hề có chút áp lực, dù sao loại hàng này cũng chỉ có thể nhìn xem mà thôi, thật sự có thể động vào chỉ có chính mình! Hừm hừ! Chỉ là nghĩ vậy, khiến cho Long Sách cảm thấy khí phách của mình đúng là dưới vòm trời này kiệt xuất ngạo nghễ cười nhìn thiên hạ chúng sinh không ai có thể sánh bằng cứ như thế tự nhiên mà thăng hoa.

Nhưng mà Thị Long đứng ở một bên liên tục bụm mặt ho khan che dấu, Long Sách nhìn xéo qua hắn, nhìn thấy máu từ khe tay hắn tọc tọc chảy xuống.


“Ngươi làm sao vậy, Thị Long?”

“Chủ thượng, không, không có gì, chính là hôm kia luyện công tẩu hỏa cho nên bị nội thương, có chút ho ra máu… Khụ khụ…” Thị Long vụng về che dấu.

Lúc này đại meo meo đưa tay lơ đãng đáp lên đùi Âm Heo, thuần khiết nói: “Sờ lên trơn tuột.”

“Này! Con mèo háo sắc nhà mi!” Long Sách lập tức kéo dài mặt. Mà nương theo câu nói tràn đầy ý vị ám chỉ cùng não bổ không giới hạn này của đại meo meo, mọi người lại một lần nữa ọc máu ra, bấy giờ đúng là chỉ còn lại có nửa cái mạng.

Nhìn nhiều bắp đùi lợn, cách xa sự quấy nhiễu của hoa đào thối nát.

Bởi vì nhìn qua bắp đùi lợn, cho nên hết thảy mọi sắc đẹp trên đời này cũng đã khó mà vừa mắt nữa rồi.

Lililicat

Phong


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui