Ác Hán

Võ tướng thúc ngựa đánh vào quân địch.

Nguyên Nhung sĩ không cưỡi ngựa, trong tuyết cưỡi ngựa rất phiền toái, chẳng bằng chạy bộ cho tiện.

300 Kỹ kích sĩ, thêm vào 80 Nguyên Nhung sĩ, chiến lực cỡ này, binh sĩ phổ thông sao kháng cự nổi, huống hồ binh khí cũng kém người ta, chiến đấu kéo dài một tuần hương là chấm dứt.

Phùng Kỷ bị hai Kỹ kích sĩ kéo tới trước đội xe. Cự hán kia là Đổng Phi, hôm đó bàn bạc xong, y theo Chân Quảng bí mật tới Trung Sơn, trước đó nấp trong xe đồ cưới của Chân Lạc.

Phùng Kỷ nhìn Đổng Phi:

- Ta biết ngươi là ai.

- Thế thì sao?

- Nay Quan Trung bị bao vây bốn mặt, nếu các hạ thông minh thì nên biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chẳng lẽ các hạ muốn đối đầu với Đại tướng quân.

Đổng Phi nở nụ cười:

- Tên đại tướng quân đó ta không thừa nhận, ta và Viên gia sớm đã là kẻ thù, chẳng lẽ tới giờ mới đối đầu sao? Viên gia ngươi thừa lúc cháy nhà hôi của ta còn chưa tính sổ, hiện lấy ít lãi đã.

Phùng Kỷ còn định nói, nhưng Đổng Phi chẳng buồn dây dưa với hắn, phất tay, Đổng Thiết đi tới, hàn quang lóe lên, đầu Phùng Kỷ rơi xuống đất.

- Tam công tử, lập tức thu nạp nhân mã, chúng ta đi ngay trong đêm, trước khi trời sáng phải vào Tỉnh sơn.

- Đại đô đốc yên tâm, Nghiêu lập tức an bài.

- Nhớ làm cẩn thận một chút, đừng để lộ sơ hở.

- Vâng.


Chân Nghiêu hành lễ rời đi.

Cỗ xe chở Chân Lạc từ đầu trận chiến tới giờ vẫn yên lặng, tới giờ mới thở dài một tiếng. Đổng Phi nhìn rèm xe, cũng khẽ thở dài.

- Tiểu Thiết, người đi giúp hắn dọn dẹp chiến trường, một tuần hương sau chúng ta lên đường.

Đổng Phi ngẩng đầu nhìn trời sao hồi lâu, đột nhiên bật cười: Không biết Viên Thiệu sẽ có phản ứng gì.

Tâm tình của Viên Thiệu rất tệ! Tệ vô cùng cực, nhận được tin con trai chết, Viên Thiệu choáng váng, hắn không ngờ chuyện này xảy ra ở địa bàn của mình.

Con trai chết, Phùng Kỷ chết, chẳng những thế con dâu cũng bị cướp đi, phía bên Chân gia phải ăn nói ra sao đây? Tuy nói cái chết của con trai rất cổ quái, bị vạn tiễn xuyên tâm, nhưng ở hiện trường chẳng có bất kỳ manh mối nào. Bất kể Viên Hi có được lòng Viên Thiệu không, thể diện này hắn không thể để mất.

Tức thì hai vùng Ký Tịnh, binh mã khắp nơi, một mặt điều tra cái chết của Viên Hi, một mặt tìm đám sơn tặc.

Mặc dù đám Điền Phong cảm thấy tình hình không ổn, nhưng không khuyên nổi Viên Thiệu, lúc này trừ khi Viên Ngỗi phục sinh mới có thể làm Viên Thiệu bình tĩnh lại.

********************

Cuối tháng mười hai, sắp năm mới rồi.

Nhưng trong thành Trường An lời đồn càng ngày càng mạnh, tới mức không thể khống chế nổi. Có điều may là dưới sự kiềm chế của Mẫn Cống và Tang Hồng, không phát sinh ra vấn đề gì lớn, nhưng ai mà biết bình an có thể duy trì tới bao giờ.

Đêm đã khuya.

Một đội nhân mã chầm chậm tới dưới thành Trường An, ước chừng có năm nghìn người, đều mặc khôi giáp, tay cầm đao thương, tướng quân đi đầu mặc giáp vàng, cầm đại đao đi tới cổng thành hô:

- Ta chính là bộ hạ Nam Cung giáo úy Kim đại nhân, phụng lệnh vào thành, tăng cường cảnh giới hoàng thành.

Trên thành lâu đi ra một người, đuốc đốt lên, nhìn một lúc nói:


- Mẫn đại nhân và Tang đại nhân có lệnh, đêm tới đóng thành. Nếu không có thủ lệnh của hai vị đại nhân, bất kỳ ai cũng không được ra vào, tướng quân đợi tới sáng đi.

- Ta có thủ lệnh của hai vị đại nhân.

Võ tướng nói xong lấy thủ lệnh ra xua xua.

- Đợi chút, ti hạ thả giỏ xuống, kiểm tra thủ lệnh xong, nếu đúng sẽ lập tức mở cổng cho qua.

- Làm phiền rồi.

Võ tướng kia không lo, nhìn cái giỏ trên tường thành thả xuống, sai người cho thủ lệnh vào. Thủ bị trên tường thành cầm lệnh tiễn chẳng thèm xem, hừ một tiếng quay người đi, một lúc sau mới xuất hiện nói:

- Tướng quân, kiểm tra xong, xin đợi một lát, cổng thành sẽ mở ngay.

Võ tướng dưới thành không vui, đã nói trước rồi, cần gì phải làm y như thật thế hả?

Khi võ tướng dẫn binh mã vào cổng thành, bất ngờ phát hiện cổng thành đột nhiên sầm một tiếng, rào sắt rơi xuống ngăn cản, năm nghìn nhân mã chỉ có một hai nghìn đi vào được, số còn lại bị ngăn ở bên ngoài.

- Phóng tên.

Thủ bị quát lớn, trên tường thành xuất hiện mấy trăm sĩ tốt cầm nỏ, tên rào rào bay ra mang theo hàn quang lạnh lẽo, mấy trăm tên binh sĩ còn chưa hiểu chuyện gì đã bị tên bắn xuyên người, tiếng gào thét phá nát trời đêm yên tĩnh.

Võ tướng kia hoảng loạn la lối:

- Mẫn Cống, Tang Hồng, các ngươi dám bán đứng ta à?

- Chung Tiến, ngươi là Tào tướng, bán đứng ở đâu ra?


Thủ bị trên thành cười khẩy:

- Nhất cử nhất động của các ngươi nằm hết trong lòng bàn tay của quân sư, nực cười các ngươi còn nằm mơ, chủ công không có mặt, Trường An cũng không phải là nơi các ngươi ngông cuồng. Nhớ kỹ tên ta, Hán An quân Bá thượng trung lang tướng Ngụy Việt.

Võ tướng kia thất kinh:

- Ngụy Việt, chẳng phải ngươi đi Hà Đông rồi sao?

- Nếu chẳng phải như thế bọn chuột nhắt các ngươi sao chịu thò đầu ra. Chung Tiến, nhận một tên của ta.

Ngụy Việt giương cung như trăng rằm, một mũi tên xé gió bay ra.

Chung Tiến giơ đao ngăn cản, chỉ thấy cánh tay tê dại, mũi tên này của Ngụy Viện không chỉ mạnh, nổi tiếng nhất là lúc Chung Tiến đánh bay đi, mũi tên há miệng ra như miệng, bên trong xuất hiện mũi tiễn nhỏ bằng ngón tay trẻ con.

Tử mẫu tiễn.

Đổng Phi kiếp trước không xem nhiều phim ảnh lắm, nhưng có một bộ phim khắc sâu vào tâm trí y đó là Tân Long Môn Khách Sạn do Hong Kong quay, tiễn đội nội xưởng trong phim có uy lực kinh khủng, y căn cứ vào đó tưởng tượng ra loại Tử mẫu tiễn này.

Trải qua nhiều năm nghiên cứu, Tử mẫu tiễn cuối cùng được nghiên cứu ra, đương nhiên loại vũ khí này không trang bị cho toàn quân mà chỉ cực ít võ tướng có tài thiện xạ mới có tư cách.

Chung Tiến trong chớp mắt đánh bay mũi tên mẹ thì tiễn con bay ra, làm hắn không thể né tránh, chỉ nghe phụt một tiếng, tiễn xuyên trán. Tiếp ngay đó tên như mưa trút xuống, đám quân vào thành bị bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong.

Cùng lúc đó ngoài thành đột nhiên có tiếng hò hét, đám binh sĩ bị ngăn bên ngoài đột nhiên phát hiện dưới ánh trăng có một nhóm bộ quân mặc trọng giáp xuất hiện đằng sau.

- Phấn Vũ tướng quân Thành Nghĩa ở đây, các ngươi còn không mau buông vũ khí đầu hàng.

Sau khi đầu năm Bối Ngôi quân của Thành Nghĩa gần như bị hao hết, liền luôn trú ở Tân An. Mọi người thậm chí quên mất đám cường dũng chỉ bằng 800 quân ngăn được cả vạn nhân mã này.

Nay Bối Ngôi quân xuất hiện, làm đám nhân mã không rõ gốc gác kia thấy tim đập chân run, có viên tướng hét lên:

- Ba quân, đầu hàng là chết, chỉ có đánh ra mới còn đường sống, theo ta.

Nếu luận hiếu sát, trong số tướng lĩnh Hán An quân, Thành Nghĩa xếp năm hạng đầu, thương chỉ tới, Bối Ngôi quân lặng lẽ tách ra, từng hàng nỏ xuất hiện:

- Giết hết, không tha kẻ nào.


Giọng Thành Nghĩa lạnh lẽo vang lên, cung nỏ bay ra, bao phủ một khu vực nửa hình vòng tròn.

Trong thành Trường An lửa cháy hừng hực, nhân mã Kim Toàn chưa kịp xuất động bị Bối Ngôi quân vào thành Trường An trước đó tấn công.

Đó là cuộc đồ sát đẫm máu chẳng có chút thương xót nào.

Trên chòi canh phủ Đại đô đốc, Giả Hủ nói:

- Hiếu Trực, đốc sát viện có thể thu lưới rồi.

Khuôn mặt tuấn lãng của Pháp Chính hiện lên nụ cười lạnh lẽo, chắp tay thi lễ xong bước đi, phía dưới chòi có mấy trăm Kỹ kích sĩ chuẩn bị sẵn sàng, Pháp Chính chẳng nhiều lời:

- Không tha kẻ nào.

- Vâng.

Kỹ kích sĩ đi rồi, Pháp Chính lại lên chòi canh:

- Quân sư, đã bắt đầu.

- Hôm nay ta muốn dọn sạch triệt để thành Trường An, vài ngày nữa chủ công về, đừng để ảnh hưởng tới tâm tình của chủ công.

- Nên như thế.

- Lần này đốc sát viện làm không tệ.

- Đó là chuyện ti hạ nên tận lực, có điều ti hạ không ngờ trong thành lại có nhiều rác rưởi như vậy. Quân sư, có phòng thủ mãi cũng không tốt, Tào Tháo ngông cuồng như vậy, phải cho hắn một bài học.

Giả Hủ mỉm cười:

- Yên tâm ta đã lệnh Ám bộ xuất kích, lúc này đã triển khai hành động rồi.

- Thế thì tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui