Chân Quảng năm nay 27, tính cách trầm ổn.
Theo quy củ thế tộc truyền thừa cho trưởng tử, có điều Chân Dự là nhân vật loại mọt sách điển hình, không thích kinh thương, ngược lại Chân Quảng lại thích, nên thành người nối nghiệp.
Chân Dự chẳng có ý kiến gì, vừa hay ở nhà nghiên cứu học vấn.
Trần Cung cùng Chân Quảng vào đại sảnh, mỉm cười thi lễ với Cố Ung. Chẳng hiểu vì sao Cố Ung thấy nụ cười của Trần Cung ẩn chứa ý tứ khác, trông rất quỷ dị.
- Không biết Nhị công tử tới, chúng tôi không ra xa đón được, thật là thất lễ.
Tô Du đứng dậy đón:
Chân Quảng rất thoải mái, không làm ra vẻ gì, cùng Tô Du và Trương Tuân hàn huyên vài câu, sau đó nhìn Cố Ung, lại nhìn Quân Khâu Kiệm.
- Vị này là Cố tiên sinh ở Ngô quận ư ?
- Chính là tại hạ.
Chân Quảng nhìn sang Quân Khâu Kiệm định hỏi, nhưng Quân Khâu Kiệm đã đứng lên báo danh trước .
Chân Quảng nhìn Trần Cung, lộ ra vẻ quả nhiên là thế.
Ánh mắt đó càng làm Cố Ung thấy hiếu kỳ, hai vị này hôm nay tới đây không đơn thuần chỉ là bái phỏng thôi đâu.
Quả nhiên nói mấy câu xong, Chân Quảng đột nhiên nói:
- Tô huynh, hôm nay tiểu đệ tới đây là để cầu cứu.
Tô Du ngớ người:
- Hiền đệ nói vậy là sao?
Rồi ra hiệu cho hạ nhân không liên quan lui ra, nhưng cửa có 20 người đứng yên bất động.
Hai mươi người này trông không có gì bất thương, song đứng đó làm ngay Cố Ung cũng nhận ra chút manh mối, tuy trang phục gia đinh bình thường, song tay cầm bảo kiếm, loại kiếm này dài hơn kiếm bình thường. Mà khí độ bọn họ trầm ổn, vô cùng cơ cảnh.
Trần Cung mỉm cười:
- Nhị công tử hôm nay tới đây là vì biết hai vị đều là người có bản lĩnh, chỉ cần ra tay là cứu được Chân gia.
- Công Đài tiên sinh nói lời này ta không hiểu lắm.
- Ài, Tô công cần gì phải dấu? Nếu không dám chắc, Cung sao dám mời Nhị công tử tới câu? Tô, Trương hai nhà đều là đầu mối giải vây Quan Trung. Chỉ e khi Đại đô đốc ở Tây Vực, Tô Ông và Trương Ông đã quy thuận Tây Hán vương rồi.
Lời Trần Cung không khác gì sét đánh, Cố Ung tuy đã mơ hồ đoán ra, nhưng vẫn bị câu này làm giật mình. Tô Du và Trương Tuân tức thì sắc mặt đại biến, hộ vệ ở cửa xoay người lại xông vào, Quân Khâu Kiệm giơ tay áp xuống, hộ vệ lại lui ra.
Chân Quảng khả năng không ngờ Trần Cung nói thẳng như thế, mặt có chút khó coi.
Còn Trần Cung vẫn điềm nhiên như không, cười nói:
- Mấy năm qua ngựa tốt mà Tô ông kiếm được, vũ khí mà Trương ông sản xuất ra. Tất cả mọi người đều cho là hai vị ấy mua từ dị tộc tái ngoại, nhưng với thái độ của Đại đô đốc với dị tộc thì không thể có khả năng này. Cho nên Cung đã hoài nghi lâu rồi.
Hai người Trương, Tô không nói, nhưng trán rịn mồ hôi, bán đứng sự khẩn trương của bọn họ.
- Nhị công tử từng nói, năm xưa Đại đô đốc vào Tây Vực, liền cắt đứt nguồn ngựa. Chân gia từng phụng lệnh ý đồ tới Tây Vực mua vũ khí và ngựa. Khi ấy điều kiện Chân gia đưa ra vô cùng ưu đãi, nhưng không ngờ lại không thành công. Khi ấy Cung nghĩ: Thế lực Chân gia lớn như thế, vì sao Đại đô đốc không nhìn trúng? Chẳng lẽ Đại đô đốc đã có đối tác khác ở Ký Châu? Có điều khi ấy Cung chỉ hoài nghi, không thể xác định được ....
Tô Du trầm ngâm:
- Chẳng lẽ Công Đài tiên sinh đã xác định rồi?
- Ba ngày trước Cung mới xác định. Nguyên Thán hiền đệ, xin chớ tức giận, nếu chẳng phải hiền đệ xuất hiện, ta cũng khó phán đoán. Tô công khi ấy tỏ ra quá nhiệt tình, nhiệt tình tới mức làm ta không thể không hoài nghi.
- Cố hiền đệ tuy là vọng tộc Giang Đông, nhưng không đủ khiến Tô công ân cần như thế, mà Cố gia gặp đại nạn, đã không bằng năm xưa nữa. Có thể làm ngài ân cần như vậy, chỉ có thể vì một thân phận khác của Cố hiền đệ, sư huynh của đại đô đốc, có phải thế không?
Tô Du không đáp, nhưng Quân Khâu Kiệm lại đột nhiên cười:
- Công Đài tiên sinh quả nhiên cao minh, hẳn đã đoán ra lai lịch của tại hạ.
- Lai lịch của Trọng Cung kỳ thực không khó suy đoán, có điều Cung chỉ có thể xác định Trọng Cung ở dưới trướng Đại đô đốc, mà không đoán ra địa vị. Hẳn đón Cố hiền đệ vào trang cũng là ý của Quân Khâu đại nhân, vì phía đại đô đốc biết thảm biến của Cố gia, nên hạ lệnh chú ý mật thiết tới tung tích Cố hiền đệ.
Quân Khâu Kiệm gật đầu:
- Không sai, tin tức nhà Cố tiên sinh xảy ra chuyện lọt vào tai chủ công, chủ công lập tức lệnh Lâm Hương Đình hầu phái người đi nghe ngóng. Không ngờ ta sơ xuất rồi, để Công Đài tiên sinh nhìn ra sơ hở, tiên sinh quả nhiên là lợi hại, không thẹn là chí sĩ tiết liệt mà chủ công khen ngợi.
Trần Cung sửng sốt:
- Đại đô đốc biết tiện danh của tại hạ ư?
Quân Khâu Kiệm cười:
- Đại đô đốc tất nhiên biết, năm xưa tiên sinh ở Trường An tuy chỉ là tiểu lại, nhưng ly gián Lý Quách trở mặt thành thù, đưa Ngụy đế chạy khỏi Trường An, khiến Quan Trung đại loạn, không phải là đơn giản.
Không chỉ Cố Ung mà cả ba người Trương, Tô, Chân đều phải nhìn kỹ lại Trần Cung.
Mặt Trần Cung lộ vẻ hưng phấn.
Hai bên đã nói rõ rồi, nội tình của nhau đã biết, Quân Khâu Kiệm thẳng thắn nói:
- Tiên sinh đã biết gốc gác của chúng tôi, vậy hãy đem thỉnh cầu của các vị nói ra đi.
Trần Cung cười:
- Chuyện này nên để Nhị công tử nói thì tốt hơn.
Đầu óc Chân Quảng lúc này váng vất, càm giác không biết phải làm sao. Nói thực trước khi tới, Trần Cung nói hai người Tô Trương nhất định giải quyết được việc này, khi ấy Chân Quảng không tin lắm.
Nghĩ cũng phải thôi, Tô Trương chẳng qua là thương gia, thế lực còn không bằng Chân gia, làm sao giải quyết được rắc rối của nhà mình? Hắn không ngờ Trần tiên sinh trước nay làm tây tịch của nhà mình dạy học cho tiểu muội lại có lai lịch như thế.
Chân Quảng hít sâu liền mấy hơi, để tâm tình bình ổn lại mới nhìn Quân Khâu Kiệm, nghiêm túc hỏi:
- Chỉ không biết Quân Khâu công tử có làm chủ được không?
- Chuyện xảy ra ở một dải Ký Châu này Kiệm đều có thể làm chủ, lần này Kiệm tới Trung Sơn là do mệnh lệnh.
- Nếu đã thế tại hạ nói thẳng, xin công tử thay ta giải trừ hôn ước giữa Chân gia và Viên gia. Nguyên nhân trong đó hẳn lòng công tử đã tỏ. Chỉ một câu thôi, gia nghiệp Chân gia nhiều đời tích lũy không thể bị Viên gia thôn tính. Việc thành ắt có trọng tạ.
Không ngờ là việc này, Quân Khâu Kiệm có chút đau đầu, lần này hắn tới đây mang nhiệm vụ liên quan tới sự tồn vong của Quan Trung.
Chân Quảng tha thiết nhìn Quân Khâu Kiệm đợi đáp án.
Trần Cung đột nhiên hỏi:
- Quân Khâu đại nhân, Cung có lời này không biết có nên hỏi hay không , đó là nay Đại đô đốc ... Có còn không?
Quân Khâu Kiệm thầm giật mình, kinh hãi nhìn Trần Cung: Tên này chẳng lẽ lợi hại như quân sư?
Trần Cung cười đứng dậy:
- Đại nhân không cần trả lời, Cung đã biết đáp án. Nhị công tử giờ chúng ta về thôi, vài ngày nữa hẵng tới.
- Vì sao?
Chân Quảng đầu óc không theo kịp, Quân Khâu Kiệm còn chưa trả lời cơ mà, cứ thế mà về là sao?
Có điều đã biết lai lịch của Trần Cung, hắn không nói thêm nữa, suy nghĩ của những nhân vật cỡ này, hắn sao đoán nổi. Trần Cung đã nói thế thì cứ nghe vậy.
Quân Khâu Kiệm cũng không ngăn cản, phẩy tay bảo vệ sĩ cho họ đi.
- Hiền đệ, cho họ đi như vậy, không sợ ...
- Hai vị ca ca cứ yên tâm, Chân gia nếu muốn thoát khỏi vận mệnh bị thôn tính thì chỉ có dựa vào chúng ta. Bên nặng bên nhẹ thế nào họ phải rõ. Hơn nữa vị Trần tiên sinh kia không phải người thường, hắn đã nói thẳng ra rồi, tức là bày tỏ thái độ với chúng ta. Yên tâm Chân gia sẽ không vô lễ, Cố tiên sinh thấy sao?
Cố Ung lúc này cảm xúc mãnh liệt, hắn cười, hơn nữa cười cực kỳ vui vẻ, bao u ám bị quét sạch:
- Quân Khâu công tử, ta chỉ muốn biết khi nào Đại đô đốc tới Trung Sơn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...