Nhìn qua thô lỗ hết chỗ nói, người xấu xí, nhưng lại có thể làm ra những thơ từ uyển chuyển hàm xúc mỹ nhân vén rèm che, còn có thể hát bài dân ca Sắc Lặc ca đầy khí phách. Y giết người không chớp mắt, nhưng đôi khi lại có vẻ đặc biệt u buồn. Khi ở mục trường, vài lần Nhậm Hồng Xương thấy Đổng Phi ngồi bên phần mộ trên núi, còn thì thào tự nói.Cái loại cảm giác này, thật là. . .Bọn tỷ muội nói, trong mộ là đại tỷ của chủ công, một nữ nhân rất đẹp, rất tốt. Năm đó cố sự Đổng Phi chuyển chiến tây bắc, hôm nay đã thành đề tài các cô nương của Hổ Nữ doanh thường xuyên đàm luận, đại tỷ, tỷ phu, còn có ban điểm thú bị chính tay chủ công giết, mỗi một chi tiết, Nhậm Hồng Xương đều nghe rất rõ ràng.- Hồng Xương. . .- Sao, chủ công có gì phân phó?Nhậm Hồng Xương nghĩ đến thất thần, Đổng Phi gọi nàng liền mấy tiếng mà nàng vẫn chưa nghe.Vẫn là hổ nữ bên người khẽ đẩy Nhậm Hồng Xương một cái, lúc này mới xem như có phản ứng.Khuôn mặt đó thoáng cái xấu hổ đỏ bừng. May là có mặt nạ che lấp, bằng không thật không biết phải xử lý sao.Đổng Phi cũng không rõ Nhậm Hồng Xương đang suy nghĩ chuyện gì. Tuy nhiên thấy nàng phục hồi tinh thần lại, mới cười ha ha hỏi:- Hai ngày trước trong cung phái người tới, hình như còn cho ngươi một nữ quan, có đúng không?- À, là Hà hoàng hậu phái người tới tứ phong.- Ha ha, không nghĩ tới, Hồng Xương của chúng ta hôm nay cũng đường đường nữ quan của hoàng gia rồi...Đúng rồi, là quan gì?Nhậm Hồng Xương cũng không quá lưu ý.Theo nàng thấy, có lẽ là Hán Đế Lưu Hoành đích thân phong quan cho nàng, đêu không bằng một câu khích lệ của chủ công.- À, hình như là nữ quan phối hợp với Quân ti mã. . . Là Điêu Thiền gì đấy. . . Ta cũng không nhớ rõ lắm.- Điêu Thiền à, cái tên hay đấy!Đổng Phi thuận miệng hỏi. Nhậm Hồng Xương thuận miệng hồi đáp, vốn cũng không quá lưu ý.Nhưng đợi xoay người lại, y thấy lạnh cả sống lưng, lỗ chân lông thoáng cái mở ra, khiến Đổng Phi sợ run cả người.- Ngươi nói cái gì? Điêu Thiền?Nhậm Hồng Xương khó hiểu nhìn Đổng Phi, không rõ vì sao chủ công lại có phản ứng như vậy. Nàng gật đầu:- Đúng vậy, Điêu Thiền.Mẹ tổ cha nó La Quán Trung!Đổng Phi hận không thể chửi ầm lên một trận.Vẫn cho rằng Điêu Thiền đó là tên người, không nghĩ tới lại là một nữ quan trong hoàng cung.Lẽ nào. . .Ánh mắt Đổng Phi nhìn Nhậm Hồng Xương đã khác xưa, mang theo một luồng hàn ý lạnh lẽo, nắm tay không tự chủ được nắm chặt lại.Nếu như thật sự là nữ nhân này, trên lịch sử, nàng sẽ tai họa ta cửa nát nhà tan.Nếu như Nhậm Hồng Xương thật sự là Điêu Thiền trong liên hoàn kế kia...Đổng Phi không khỏi hít một hơi lạnh.Nhậm Hồng Xương cũng cảm giác được tâm tình của Đổng Phi biến hóa, không rõ vì sao Đổng Phi đột nhiên trở nên sát ý đằng đằng như vậy.- Chủ công làm sao thế? Có phải không vui vì Hồng Xương làm Điêu Thiền này sao? Nếu như vậy, Hồng Xương sẽ từ chối...Đổng Phi không trả lời, biểu hiện ra mặc dù cố gắng bảo trì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.Điêu Thiền!Giết, hay là không giết?Trong Bình Thư, nếu như nói nữ nhân nào gây cho người ta ấn tượng sâu sắc nhất, sợ rằng 9/10 sẽ đều nói ra là cái tên Điêu Thiền. Bao gồm cả Đổng Phi. Tại kiếp trước khi nghe diễn nghĩa Bình Thư, y có phần đồng tình đối với nữ nhân này.Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hầu hạ Đổng Trác, câu dẫn Lữ Bố, sau đó diệt trừ gian ác. Theo Lữ Bố phiêu bạt, sau đó. . . Sau đó, hình như là mai danh ẩn tích. Ai cũng không rõ, kết quả cuối cùng của thiên cổ mỹ nhân này, có điều nghĩ đến chắc rất thê lương.Đổng Phi rất đồng tình với Điêu Thiền này!Nhưng hiện tại y đã trở thành con trai của Đổng Trác...Điêu Thiền, có lẽ là nhân vật căn bản không tồn tại trên lịch sử, nhưng đột nhiên sừng sững đứng ở trước mặt Đổng Phi, khiến y sao không giật mình cho được?Bản năng hiện lên một ý nghĩ: giết cô ta!Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là lóe lên, rồi chợt biến mất.Thật ra, Nhậm Hồng Xương hôm nay có thể trở thành Điêu Thiền trên lịch sử hay không đã là hai chuyện. Cho dù hiện tại y giết Nhậm Hồng Xương, ngày khác khó bảo toàn sẽ còn xuất hiện Lý Hồng Xương, Trương Hồng Xương. . . Nói chung, trừ phi Đổng Trác không loạn chính, sẽ không thể tránh khỏi xuất hiện việc như vậy. Đổng Phi chậm rãi buông nắm tay ra, một lát sau quay đầu, khẽ thở dài.Loại biến hóa tâm tình này của Đổng Phi làm Nhậm Hồng Xương không rõ lắm.Nhưng nàng có thể rõ ràng cảm nhận được, ngay khi nhắc tới hai chữ Điêu Thiền này, trong lòng quả thật đã sinh ra sát ý.Trong lòng không khỏi thấp thỏm, nàng nhìn bóng lưng của Đổng Phi, muốn hỏi rõ nguyên do, nhưng cũng không dám mở miệng.Trong giáo trường, các nữ binh hô hào chém giết, mồ hôi vã như mưa.Nhưng trên đài điểm tướng lại lạnh lẽo, khiến người cảm thấy cực kỳ áp lực.Buổi trưa, hai nữ đô úy chỉnh lý đội ngũ, lên đài điểm tướng hồi báo. Hai nữ đô úy này, một người tên là Lý Tín, là nữ binh thử chạm vào áo giáp của Nhậm Hồng Xương trong ngày đầu tiên nhóm Đổng Phi đến Loan Vệ doanh. Là một nữ hài tử thuần khiết xuất thân nghèo khó, có thể chịu khổ nhọc, hơn nữa rất thông minh. Cho nên rất nhanh đã được Nhậm Hồng Xương phát hiện.Một người khác là Tư Mã Hương Nhi, là người Hội Kê, năm nay vừa 17.Mặt nàng như hoa đào, thân như liễu rủ, cực kỳ mềm mại mà linh hoạt, có một tên hiệu là Tiểu Yến Tử, rất động lòng người. Từ nhỏ nàng từng học qua một số kiếm thuật, am hiểu vũ đạo. Lại còn thêm vòng eo nhỏ nhắn, có thể xoay tròn trong một tấc vuông, rất có diễm danh.Hai người này hiện giờ là trợ thủ đắc lực của Nhậm Hồng Xương, phụ trách chỉ điểm nhân mã.Lên đài điểm tướng, phát hiện giáo úy đại nhân ngày xưa hay thích nói cười cùng Quân ti mã đại nhân hình như có gi rất nặng nề.- Đại nhân, thao luyện đã xong, mời đại nhân ra lệnh.Đổng Phi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Nhậm Hồng Xương:- Ngày mai ta sẽ sai người đưa tới một nhóm ngựa, khoảng 200 con. Ngươi chọn lựa một số người chuyên luyện kỵ xạ, đợi sau khi thuần thục sẽ nhập vào hổ nữ. Gom khoảng 300 người. Những người khác, 500 người một bộ, có Lý Tín cùng Tư Mã Hương Nhi thống lĩnh, tiếp tục thao diễn đội ngũ trận pháp. . . Buổi tối tìm Lục Nhi lấy binh thư.Nói xong, y dẫn Đổng Thiết cùng Thành Lễ đi xuống đài điểm tướng.Nhậm Hồng Xương rất nhạy cảm nghe ra được, Đổng Phi không còn gọi tên nàng như bình thường nữa, mà là dùng "ngươi" để thay thế.Trong lòng không khỏi nhói đau, ánh mắt mê ly nhìn Đổng Phi rời đi, nhưng nghĩ không ra nguyên do.Mặc dù Đổng Phi không muốn giết nàng, nhưng trong lòng, luôn cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.Không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ là cảm giác rất khó chịu. Nhậm Hồng Xương là một nữ hài tử rất tốt, chịu khó, thông minh, lại còn rất có tài. Mấy ngày nay tại Loan Vệ doanh, nha đầu này bỏ ra tâm lực không ít. Vốn Đổng Phi có hảo cảm với nàng rất tốt, thế nhưng hiện tại. . . Mặc dù biết rõ lịch sử đã xuất hiện biến cố, chung quy vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...