Ác Độc Nữ Xứng

Nữ chủ cùng nam xứng sức chiến đấu không giảm, Thượng Quan Lăng hoài nghi liệu có phải bọn họ mỗi lần giết người, giá trị sức chiến đấu sẽ tăng thêm hay không. Đương nhiên, biên kịch cũng có góp sức rất lớn.

Sau một trận kiếm chiêu nhanh như vũ bão khiến người ta hoa mắt của Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ, thế giới thanh tĩnh. Con bà nó, ngay cả cửa phòng cũng chưa bị phá! ‘Cách không đả ngưu’ cũng đã học xong! Thật ghen tị, thật ghen tị. Thượng Quan Lăng lăn lộn dưới chân giường.

“Lăng Lăng, đứng lên đi. Muội tới ngủ ở gian phòng cách vách Từ Tử Kỳ, nơi này ta cùng Diệc Thụ thủ hộ là được.” Lâm Bích Tiên nhìn bộ dáng oán giận của Thượng Quan Lăng, buồn cười đưa tay kéo nàng đứng dậy.

Thượng Quan Lăng nghĩ một lát, lúm đồng tiền như hoa đáp ứng. Ha ha, mượn cơ hội này quyến rũ nam chủ!

Thượng Quan Lăng đi qua đi lại ở trong phòng, làm thế nào quyến rũ đây? Rốt cuộc làm thế nào quyến rũ hắn đây? Dựa vào, thời gian cấp bách, càng vội càng không nghĩ ra biện pháp. Không lẽ hiện tại cứng rắn xông vào ngủ cùng hắn? Không, vết xe đổ của Lâm Bích Tiên. Như vậy không chỉ khiến hắn phản cảm, lại không hữu hiệu. A! Có! Làm bữa ăn khuya cho hắn đi, vừa ăn vừa nói chuyện. Trước thu phục dạ dày của hắn, sau đó bắt lấy tâm của hắn!

Ăn cái gì thì được đây? Ánh mắt Thượng Quan Lăng dừng lại tại con bọ cạp bị nàng rút hết độc, đang nằm hấp hối trong lồng. Nếu không ăn nó cũng sẽ chết. Cái gì càng độc lại càng bổ. Hàm lượng Anbumin cao. Cái này cũng không phải lý do chính. Mấu chốt là, thịt bọ cạp, ăn được.

Tại phòng bếp, Thượng Quan Lăng vừa nấu bọ cạp vừa cảm thán, không nghĩ con bọ cạp sắp chết còn có thể nấu lên cho người khác ăn. Nhìn cái nồi, cố nén nước miếng, kiên trì chịu đựng, không thể ăn! Nàng vừa đem thịt bọ cạp xúc ra đĩa đặt trên bàn, tiếng sáo dồn dập truyền đến, năm giây sau, nàng đau hôn mê bất tỉnh. Trước khi té xỉu chỉ kịp nghĩ, con mẹ nó, để cho ta cắn một miếng đã a, để lạnh ăn không ngon.

Năm phút sau, nàng từ từ tỉnh lại. Đĩa bọ cạp trên bàn đã không cánh mà bay, nàng lông tóc vô thương.

Dựa vào, cư nhiên cướp bọ cạp chứ không cướp sắc! Thượng Quan Lăng giơ ngón tay giữa lên trong không trung, ngươi hiện tại thiếu ta một lọ Hóa Thi Thủy, một lọ Bách Hoa Hương, một đĩa bọ cạp. Chờ ta bắt được ngươi, lúc đó thanh toán!

Thượng Quan Lăng mang theo một bụng tức giận trèo lên giường, kế hoạch quyến rũ nam chủ thất bại.


Trong mộng, nàng trói chặt thiếu niên mặt lạnh lùng kia, sau đó ném vào nồi, lấy đũa gỗ siêu dài đảo qua đảo lại. Mặt ngươi lạnh lùng, chọc vào mặt ngươi! Ngươi hạ cổ, bạo cúc hoa! Mãi cho đến khi thiếu niên giống như con cá chết, bị chiếc đũa của nàng chọc nát bươm. Thượng Quan Lăng rút đũa ra, không ăn, bưng cái nồi lên, đổ hết.

Khi Thượng Quan Lăng mở mắt ra, sắc trời còn rất sớm.

Từ nhà xí đi ra, đi qua hoa viên, liếc mắt một cái, nàng vội vàng chạy tới trốn sau cây cột, rình coi.

Liễu Diệc Thụ lại đang nắm tay Lâm Bích Tiên tỏ tình!

Nhìn trời, sớm như vậy, hai người các ngươi xem ra tâm tình rất tốt.

Liễu Diệc Thụ động tình nói: “Tiên Nhi, ta không biết nàng hiểu lầm gì ta với Thượng Quan Lăng và Hồng Nhi, nam nhân trước khi tìm được chân ái, xem chuyện đùa vui là bình thường! Nhưng mà, hiện tại, ta đã tìm được nàng, nàng chính là chân ái của ta! Ta đối với nàng chí tử phương hưu*!”

(chí tử phương hưu: cho tới lúc chết)

Lâm Bích Tiên nhẹ nhàng rút tay lại, thản nhiên nói: “Huynh chọn sai nhân vật rồi. Theo lời biên kịch, trò chơi này chỉ kéo dài ba tiếng. Hành trình của ta rất gấp, không thể trì hoãn.”

Nói xong xoay người thản nhiên rời đi. Sau này ở cuộc sống hiện thực, Liễu Diệc Thụ tìm đến Lâm Bích Tiên, mới biết được cuộc sống của nàng bận rộn thế nào. Kế hoạch chặt chẽ, không chấp nhận có sự sai lệch thay đổi, mỗi phút đều giống như chiến đấu. (hắc hắc,vậy là sau này ở hiện thực Thụ ca sẽ truy Tiên tỷ a~không biết sẽ thế nào)


Tỏ tình thất bại, Liễu Diệc Thụ đứng tại chỗ, ủ rũ.

Thượng Quan Lăng không đành lòng, luôn tự cho là thông minh yêu nghiệt, sao lại có thể lộ ra biểu tình nản lòng này chứ?

Nàng tiến lên vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đói bụng rồi, đi ăn cơm.”

Ba người ngồi ở đại sảnh chờ Từ Tử Kỳ cùng Hồng Nhi rời giường chừng một canh giờ, im lặng không nói gì, không khí cứng đờ.

Lúc ăn cơm, Hồng Nhi cũng cảm giác được không khí không đúng. Nàng ra vẻ thoải mái nói: “Thiếu chủ, người ăn cái gì a, miệng thơm như vậy?”

Trong lúc Từ Tử Kỳ hô hấp, có một mùi hương thanh lương dễ ngửi phát ra.

Từ Tử Kì mất tự nhiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Lăng một cái, nàng vẫn mang khăn che mặt chỉ lộ ra miệng, không nhìn thấy biểu tình. Hắn cười cười nói: “Lúc sáng sớm, ăn một đĩa quế hoa cao.”

Quế hoa cao cái con mẹ ngươi! Thượng Quan Lăng bất động thanh sắc tiếp tục ăn cơm. Lá bạc hà chỉ Dược Vương cốc mới có, cho vào đồ ăn, sẽ lưu hương trong miệng. Vốn cho ngươi ăn lại không muốn, tự mình đi trộm, lộ ra dấu vết rồi.

Dùng xong đồ ăn sáng, Thượng Quan Lăng đột nhiên nói muốn ngồi ngựa của Từ Tử Kì, ngựa của Liễu Diệc Thụ ngồi không thoải mái. Mà Liễu Diệc Thụ tỏ vẻ muốn giữ mình trong sạch, một mình một ngựa. Hồng Nhi thực ủy khuất ngồi ngựa của Lâm Bích Tiên. Liễu công tử làm sao vậy? Cùng nàng ngồi một ngựa thì có gì mà không trong sạch?


Lên ngựa, Thượng Quan Lăng ngồi ở phía trước Từ Tử Kì, bỏ duy mạo ra, cầm trong tay.

Từ Tử Kì kinh ngạc nói: “Thượng Quan cô nương, ban ngày, nàng vẫn nên mang vào thì tốt hơn.”

Thượng Quan Lăng cười lạnh: “Công tử dẫn dụ ta đi ra, không phải là muốn để cho người khác thấy rõ ràng mặt của ta sao?”

Từ Tử Kì trấn định nói: “Tại hạ không rõ Thượng Quan cô nương nói gì. Bất quá nữ tử vẫn không nên xuất đầu lộ diện thì tốt hơn, đặc biệt là nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo như Thượng Quan cô nương, dễ dàng khiến ác nhân có ý đồ xấu.”

Thượng Quan Lăng dựa vào sau, hơi hơi nghiêng đầu, dán trên mặt của hắn nói: “Thủ pháp hạ cổ cùng thuật dịch dung của Từ công tử thật cao minh. Không biết khi nào có thể giải độc cổ này cho ta?”

Từ Tử Kì khuynh thân, nghiêng tai nghe Thượng Quan Lăng nói.

Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, khiến Lâm Bích Tiên ghé mắt nhìn. Bất quá nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua, liền quay đầu, nhìn thẳng phía trước, tiếp tục thúc ngựa đi.

Thượng Quan Lăng nói được chắc chắc như thế, Từ Tử Kì cũng không giả bộ quân tử nữa.

Hắn đưa tay ôm Thượng Quan Lăng vào lòng mình, môi dán trên tai phải Thượng Quan Lăng, thanh âm lạnh như băng mà vô tình: “Đến Từ gia bảo, ta sẽ giải cho ngươi.”

Làm gì có chuyện tốt như vậy? Chỉ sợ ý Từ Tử Kì là đến Từ gia bảo, Thượng Quan Lăng nàng liền hết giá trị lợi dụng!


Thượng Quan Lăng bất an vặn vẹo trong lòng Từ Tử Kì. Dựa vào, cút ngay, đừng chạm bàn tay bẩn của ngươi vào lão nương!

Từ Tử Kì gắt gao ôm thắt lưng Thượng Quan Lăng, mặt không chút thay đổi, trong thanh âm lộ ra một tia uy hiếp: “Ta không thích người khác mắng ta.”

Thượng Quan Lăng kinh hãi giật mình, không dám cử động. Hắn… hắn lại có thuật đọc tâm?!

“Dừng lại!”

Ba con ngựa dừng lại, Từ Tử Kì buông tay Thượng Quan Lăng ra, bốn người nhìn Thượng Quan Lăng vừa lên tiếng.

Thượng Quan Lăng ra vẻ trấn định nhảy xuống ngựa, đi đến trước ngựa Lâm Bích Tiên: “Tiên Nhi tỷ tỷ, ngồi ngựa của Từ công tử cũng không thoải mái. Ta muốn ngồi ngựa của tỷ.”

Lâm Bích Tiên gật gật đầu, không nói gì. Để Hồng Nhi và Thượng Quan Lăng thay đổi ngựa.

Lâm Bích Tiên theo thói quen ngồi phía trước, để Thượng Quan Lăng ôm thắt lưng của nàng: “Lăng Lăng, có phải Tử Kì nói gì mạo phạm muội hay không?”

“Không có, hắn không mạo phạm ta.” Hắn mạo phạm sinh mệnh của ta.

“Lăng Lăng, tựa như muội nói, ánh rạng đông cách mạng ngay tại trước mắt. Muội nhịn một chút nữa.” Lâm Bích Tiên ý vị thâm trường quay đầu nhìn Thượng Quan Lăng một cái, lại quay đầu đi.

Nhẫn, sao có thể nhẫn được? Nam chủ biết dịch dung, biết cổ thuật, biết võ công, còn có thuật đọc tâm! Nữ chủ võ công / nội công / khinh công thiên hạ đệ nhất. Một chút độc công duy nhất có thể để Thượng Quan Lăng kiêu ngạo, lại bị y thuật của nam xứng áp chế. Con bà nó, đường cách mạng này thật sự là khúc chiết! Nhất định không để đường sống cho nữ xứng ác độc! Ánh rạng đông, ở thế giới tây phương cực lạc đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui