Trong thời gian Đỗ Thanh Thanh gọi điện thoại, Tô Kỷ Miên vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở trên giường bệnh.
Sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, không có tinh thần gì, toàn thân phi thường vô lực, trạng thái rất không ổn.
Trừ bỏ ánh mắt.
Nàng lúc này vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.
Trên cửa phòng bệnh có cái ô kính nhỏ, hơi ngồi thẳng thân thể là có thể nhìn được khuôn mặt của Đỗ Thanh Thanh đứng ngoài cửa, có thể nhìn thấy rõ thần thái, cũng có thể đọc hiểu khẩu hình.
Nàng cùng người ở đầu dây bên kia hàn huyên thật lâu thật lâu, biểu tình ban đầu từ lo lắng đến phẫn nộ, rồi chết lặng.
Tô Kỷ Miên nhấp nhấp môi, nỗ lực một chút thực mau biết được cái chữ gì xuất hiện trong cuộc trò chuyện này nhiều nhất ——
Tiền.
Phí nằm viện, phí giải phẫu, tiền trị liệu về sau.........!Rất nhiều rất nhiều tiền, một đống tiền lớn.
Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trầm mặc vài giây sau đột nhiên thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Mưa cũng không biết từ khi nào đã dừng lại.
Mặt trời một lần nữa chui ra khỏi mây đen, hàng ngàn tia nắng chiếu xuống mặt đất, nằm trên giọt nước đang trôi theo thân lá tản ra màu sắc xinh đẹp, trong không khí như thoang thoảng mùi cỏ xanh.
Đặc biệt đặc biệt tốt đẹp, dường như có ma lực thần kỳ, có thể khiến tâm tình người ta tốt lên rất nhiều.
Đỗ Thanh Thanh đẩy cửa tiến vào vừa lúc nhìn thấy được một màn này.
"Làm sao vậy Miên Miên?" Đỗ Thanh Thanh hỏi, vội vàng cất di động bước nhanh đến đứng trước mặt nàng, mặt đầy khẩn trương dò hỏi trạng thái của Tô Kỷ Miên, "Là có chuyện gì muốn làm sao?"
"Không có." Tô Kỷ Miên lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
Nhìn nàng, lúc sau mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Điện thoại gọi xong rồi sao?"
"Ừm." Đỗ Thanh Thanh nói, "Xong rồi."
"Bọn họ sẽ đến sao?" Tô Kỷ Miên ngay sau đó lại hỏi, con ngươi phản chiếu tia nắng có chút long lanh, cả người trông tốt đẹp lại sạch sẽ.
Đỗ Thanh Thanh nhìn nàng, trận đau lòng kia tức khắc lại lan tràn khắp quả tim.
"Sẽ đến." Nàng nói, chậm rãi gật gật đầu, thanh âm cũng không thể dịu dàng hơn, "Dì nói lát nữa liền tới."
"Vậy là tốt rồi." Tô Kỷ Miên nói, phá lệ cong cong khóe miệng.
Này vẫn là nụ cười đầu tiên Đỗ Thanh Thanh nhìn thấy sau mấy tiếng qua.
Chẳng sợ chỉ giống như đóa phù dung sớm nở tối tàn, thực mau lại khôi phục biểu tình bình thường, nhưng vẫn khiến cho Đỗ Thanh Thanh mít ướt lại lần nữa cay cay chóp mũi.
Thở dài, hút hút cái mũi rồi lần nữa ngồi xuống bên cạnh Tô Kỷ Miên, một tấc không rời chăm sóc cho nàng.
Sợ tâm tình người ta không tốt, thậm chí còn mở di động, định tìm vài mẩu chuyện đọc cho nàng nghe một chút.
Chỉ là chưa kịp tìm kiếm, Tô Kỷ Miên trước mắt đã mở miệng, lần này không hỏi về chuyện người nhà, mà hỏi về nàng.
"Cận tiểu thư thật sự là bạn gái của tôi?" Nàng hỏi, trong giọng nói dường như trộn lẫn một chút không thể tưởng tượng, "Chúng ta......!Thật sự ở bên nhau ư."
"Đúng vậy." Đỗ Thanh Thanh nghe thế thực mau ngẩng đầu, "Sao chị có thể lừa em được."
Lời này nói thực chân thành, ánh mắt cùng ngữ khí cũng vậy.
Tô Kỷ Miên nhìn chằm chằm đôi mắt nàng thật lâu, phải sau một lúc lâu mới thu hồi, đôi mắt chớp chớp, mày cũng nhẹ nhàng nhíu lại, như là đang suy ngẫm.
Một hồi lâu mới lại lần nữa mở miệng, thanh âm thực nhẹ, vô thức lẩm bẩm lầm bầm: "Kỳ quái."
"Rõ ràng lúc trước tôi đến cả bằng hữu cũng không có." Nàng nói, thử nỗ lực hồi ức, "Sao lại đột nhiên có thể....!Có cả bạn gái chứ."
-
Đỗ Thanh Thanh ngồi ở mép giường cùng Tô Kỷ Miên nói chuyện một hồi lâu, kể cho nàng nghe những chuyện mình đã cùng nàng trải qua trước kia.
Muốn tận khả năng giúp Tô Kỷ Miên nhớ lại một chút.
Nhưng cũng không có tác dụng gì, ánh mắt Tô Kỷ Miên từ đầu đến cuối đều thực bình tĩnh, giống như là đang nghe một câu chuyện, chẳng qua vai chính trong câu chuyện đó trùng hợp cùng tên với mình mà thôi.
Hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.
Đỗ Thanh Thanh có điểm thất bại, nhìn xem ánh mắt của nàng, bỗng dưng lại có điểm khổ sở.
Không đợi nói thêm cái gì nữa, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, vừa nhấc mắt, mẹ Tô Kỷ Miên đã tới.
Mặc dù Đỗ Thanh Thanh đã sớm từ trong kịch bản nhìn được thông tin của người phụ nữ này, cũng có hiểu biết nhất định về cách làm người của bà, nhưng nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên hai người gần gũi gặp mặt như vậy.
Người phụ nữ kia bộ dáng đại khái bốn năm chục tuổi, vóc dáng không quá cao, thon gầy, tóc đều quấn ra sau đầu, bộ quần áo trên người nhìn qua có chút cũ kĩ, trên tay áo tựa hồ còn dính dầu mỡ.
Thoạt nhìn dường như có chút yếu ớt, nhưng ánh mắt lại rất khôn khéo, tay trái cầm chiếc túi nhãn hiệu giả lậu, tay phải xách theo nải chuối.
Mới vừa thấy Tô Kỷ Miên nước mắt liền rơi xuống, bước nhanh tiến lên ngồi xuống bên mép giường bệnh, giơ tay sờ sờ cánh tay và khuôn mặt nàng, đáy mắt ẩn ẩn vòng nước mắt.
Biên độ động tác có hơi lớn, làm cho Đỗ Thanh Thanh tức khắc nhíu mày.
Nhẫn nại tính tình kêu nàng: "Dì à, vết thương của Miên Miên rất nặng, dì nhẹ một chút."
"Ừ ừ." Nữ nhân nghe thế gật gật đầu, quay đầu lại nhìn nàng một cái, lúc này mới rốt cuộc thu hồi tay, hơi lùi ra sau, cùng Tô Kỷ Miên bảo trì một chút khoảng cách an toàn.
Nhưng miệng như cũ không nhàn rỗi, hỏi han ân cần quan tâm nửa ngày, muốn biết tình trạng của Tô Kỷ Miên.
"Tay con bé đây là làm sao vậy?" Bà hỏi, "Sao, sao lại bao thành thế này?"
"Gân bắp thịt bị chặt đứt." Đỗ Thanh Thanh nói, chỉ là mới nhắc tới vài câu đáy lòng liền lại lần nữa giống như có kim đâm đau đớn, "Đã làm giải phẫu, về sau yêu cầu chậm rãi khôi phục."
"A?" Nữ nhân nghe vậy sắc mặt tức khắc biến đổi, nhìn Đỗ Thanh Thanh, lại quay đầu nhìn Tô Kỷ Miên, "Vậy chẳng phải là về sau cái gì cũng đều không làm được sao?"
Lời này hỏi thật sự có điểm không ổn.
Lông mày Đỗ Thanh Thanh không tự chủ nhíu càng thêm chặt, nhưng suy xét cho Tô Kỷ Miên, cuối cùng vẫn đành đè nén xuống, gật gật đầu, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Đúng vậy."
Tiếng nói vừa dứt, nữ nhân trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt cũng lại lần nữa biến đổi, một hồi lâu mới nhớ tới khóc lóc: "Sao lại xui xẻo như vậy a, rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì a......"
Chủ ngữ cũng không có, cũng không biết là khóc cho ai.
Đỗ Thanh Thanh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đáy mắt căm ghét phi thường rõ ràng, rõ ràng đến ngay cả nữ nhân cũng phát hiện ra cái gì đó, lúc này mới thu liễm.
Có lẽ là muốn bổ cứu, vì thế liền xoay đầu, nhìn đến nải chuối mình mang đến, hít hít mũi mở miệng kêu nhũ danh (tên cúng cơm) của Tô Kỷ Miên: "Miên Miên à, ăn chuối không, mẹ lột cho con ăn."
Nói rồi chuẩn bị duỗi tay lấy đến, lại đột nhiên bị Đỗ Thanh Thanh một bên ngăn cản.
Lần này không đợi nói chuyện, đã nghe Tô Kỷ Miên nãy giờ vẫn luôn im lặng trên giường bệnh mở miệng, ngữ khí có chút yếu ớt, trong ánh mắt cũng trộn lẫn thất vọng cùng mê mang.
Mở miệng nói với bà: "Không cần."
"Mẹ có lẽ đã quên." Nàng nói, bên môi dần giương lên nụ cười bất đắc dĩ, "Con từ nhỏ đã không thích ăn chuối......"
-
Trường hợp trước mắt thập phần xấu hổ, cảm xúc của Tô Kỷ Miên cũng chìm xuống.
Đỗ Thanh Thanh đau lòng vô cùng, vì thế liền mượn cớ Tô Kỷ Miên cần nghỉ ngơi, thực mau tiễn người phụ nữ ra ngoài.
Nhớ tới chuyện cùng bà nói qua trong điện thoại, vì thế thực mau lại lần nữa mở miệng cường điệu lại một lần, nói viện phí của Tô Kỷ Miên không cần bà phải hao tốn một xu nào.
Nhưng tương ứng, sau khi Tô Kỷ Miên xuất viện sẽ cùng mình chung một nhà, chuyện liên quan đến nàng, về sau các người tốt nhất đừng nhúng tay vào.
"Nhưng tiền bệnh của cha nó......." Người phụ nữ nghe vậy tức khắc mở miệng, dường như muốn tranh thủ được cái gì.
"Tôi sẽ phụ trách." Đỗ Thanh Thanh nói, ánh mắt từ đầu đến cuối đều thực lạnh nhạt, "Đầu mỗi tháng mấy người có thể cầm biên lai đến Cận gia lấy phí, tiền cần đóng tôi sẽ không thiếu một xu nào."
"Nhưng trừ cái này ra, tôi sẽ không chu cấp một đồng dư thừa nào." Nàng nói, không muốn cùng bà ấy nói nhiều, vì thế thực mau chốt vấn đề, "Cận gia tuy rằng có tiền, nhưng cũng không mù đến nỗi người nào cũng giang tay ra viện trợ."
"Những khoản đó tôi sẽ chi, cũng chỉ là xem xét tình cảm với Miên Miên."
Lời nói đã rất rõ ràng, ánh mắt ngữ khí lạnh băng khiến người ta sợ hãi.
Làm cho người phụ nữ thật đúng là không dám nói thêm gì nữa, trầm mặc một lúc lâu sau, chỉ để lại câu "vậy như vậy đi" rồi liền mau chóng xoay người rời đi.
Lúc đi cũng xách theo nải chuối dư thừa kia.
Đỗ Thanh Thanh không khỏi thở dài.
Có điểm bất lực xoay người, cũng chưa sốt ruột đi vào, mà thuận thế dựa lên tường, muốn hòa hoãn lại đáy lòng bất lực.
Thật sự không nghĩ ra sao lại có người mẹ như vậy, cũng đoán không được nhiều năm như vậy Tô Kỷ Miên rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.
Đang khó chịu, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm, là hệ thống hoang mang rối loạn chạy về, vội vàng mở microphone thiết lập liên hệ với nàng.
"Thế nào rồi?" Đợi nàng xử lý xong xuôi Đỗ Thanh Thanh vội vàng mở miệng, "Cấp trên nói như thế nào, rốt cuộc vì cái gì lại xuất hiện tình trạng như vậy, có phải là kịch bản xảy ra vấn đề gì không?"
Hỏi rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chỉ được đến đáp án ít ỏi mấy chữ.
"Không có." Hệ thống lắc đầu, ngay cả chính mình cũng không hiểu nổi, "Tôi liên hệ với nhân viên liên quan để tra rõ, cũng đã phân tích số liệu kỹ lưỡng, nghiêm túc phán đoán nguyên nhân vấn đề."
"Nhưng kết quả ra đến lại là không có gì." Nàng nói, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ, "Bọn họ nói kịch bản không có bất kỳ vấn đề gì cả, không gian cũng chưa từng xuất hiện dao động nào, không có khả năng người ngoài vào gây rối."
"Nói cách khác, Tô Kỷ Miên......!Chính là đơn thuần mất trí nhớ."
Tại sao lại như vậy?
Vừa dứt lời, Đỗ Thanh Thanh liền mở to hai mắt nhìn, một hồi lâu sau cũng chưa thể phản ứng lại đây, trầm mặc thật lâu thật lau, đáy lòng đột nhiên có trận tự trách trào dâng.
Nếu vậy, có lẽ nào là bởi vì hiệu ứng bươm bướm* hay không?
*Hiệu ứng bươm bướm (hay hiệu ứng cánh bướm): tóm gọn thành đạo lý "một hành động nhỏ có thể thay đổi nhiều điều to lớn".
Kịch bản sẽ phát sinh biến hóa như vậy, có lẽ nào có liên quan đến hành động của nàng, ở cốt truyện gốc Tô Kỷ Miên vốn dĩ sẽ có được tiền đồ thực tốt, có được một người yêu vô cùng phù hợp với nàng, có được một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng lại bởi vì mình xuất hiện, tất cả tương lai tốt đẹp đó đều biến thành bọt nước, hiện giờ Tô Kỷ Miên thế nhưng lưu lạc thành dáng vẻ này, bị thương, bị mất trí nhớ, ngay cả tay cũng phế bỏ.
Về sau rốt cuộc còn có thể vẽ tranh nữa hay không cũng không thể chắc chắn........
Khi ý thức được điểm này, trong đầu Đỗ Thanh Thanh tức khắc "oanh" một tiếng, cả người cũng thực mau bị tuyệt vọng bao vây, thân thể vô thức run rẩy.
Không biết nên nói cái gì phải làm cái gì, cũng chỉ có thể chậm rãi ngồi xuống chôn đầu vào khuỷu tay, bỏ mặc cho tuyệt vọng cắn nuốt bản thân.
Hệ thống nhìn thấy quả thực muốn đau lòng chết đi được, vội vàng mở miệng an ủi nàng: "Đừng khó chịu, mọi chuyện khẳng định không giống như cô tưởng tượng ra như vậy đâu mà, hiện tại rốt cuộc từ đâu phát sinh lỗi ngay cả cấp trên cũng chưa thể phán đoán ra, cô là một công nhân bình thường làm sao có thể nói gì là đó được."
"Lại nói yêu đương chuyện này là đôi bên tình nguyện, ai cũng chưa làm sai cái gì, cả cô và nàng đều không hề sai." Hệ thống nói.
"Kẻ sai rõ ràng là hung thủ!"
Lời này nghe tới mạc danh có điểm quen tai, dường như ở thật lâu thật lâu trước kia đã có ai nói qua với nàng.
Đỗ Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới mở miệng nhẹ giọng hỏi câu: "Thật vậy sao?"
"Đương nhiên là thật." Hệ thống nói, "Tôi còn có thể lừa cô sao."
"Mau trở về đi thôi." Nàng nói, lời nói thấm thía, "Tô Kỷ Miên hình như đã ngủ rồi, cô mau giúp nàng chỉnh chăn, cẩn thận người ta bị cảm lạnh."
Bởi vì một câu như vậy, Đỗ Thanh Thanh rốt cuộc vẫn là mau chóng đứng dậy.
Thoáng sửa sang lại dáng vẻ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra giương mắt nhìn lại, phát hiện quả thật đúng như lời hệ thống nói.
Tô Kỷ Miên không biết là ở khi nào ngủ mất rồi.
Đôi mắt nhẹ nhàng nhắm, hô hấp trầm ổn vững vàng, đầu hơi nghiêng sang một bên, bộ dáng ngoan ngoãn và an tĩnh.
Đỗ Thanh thanh không đành lòng quấy rầy, ngay sau đó liền thả chậm bước chân, đi vào bên cạnh giường bệnh chỉnh chăn cho nàng, sau đó thực nhẹ thực nhẹ ngồi xuống nhìn nàng.
Phát ngốc một hồi lâu, sau đó cũng không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên chậm rãi cầm lấy túi xách nhỏ của mình.
Tìm tìm lục lục, thực mau lấy ra một cái hộp xinh đẹp, mở ra, xuất hiện trước mắt là hai chiếc nhẫn đôi lấp lánh sáng ngời.
Lúc ấy, vốn dĩ muốn đưa cho Tô Kỷ Miên, bởi vì muốn nhìn thấy nàng thật tâm thật lòng tươi cười.
Cũng muốn ôm nàng, hôn nàng, nắm tay nàng, thủ thỉ kể ra tình yêu chôn giấu ở đáy lòng.
Nhưng hiện tại......!Trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không thể làm được.
Đáy mắt Đỗ Thanh Thanh thực mau nổi lên chua xót.
Nhìn cặp nhẫn, vốn dĩ muốn ném đi, nhưng rốt cuộc vẫn luyến tiếc, thực mau đánh mất suy nghĩ đó.
Trầm mặc vài giây, đột nhiên giơ tay tháo dây chuyền của mình xuống.
Bỏ mặt trang sức xinh đẹp trên dây chuyền ra, sau đó cẩn thận xỏ hai chiếc nhẫn kia lên, một lần nữa đeo lại như cũ, yên lặng nắm chặt hai chiếc nhẫn.
Nhìn Tô Kỷ Miên ngủ say trước mắt, sau một lúc lâu đột nhiên cong môi, cười rộ lên, thanh âm thực nhẹ thực nhẹ nói chuyện với nàng: "Miên Miên, mau chóng khỏe lại nha, nếu không nhẫn đẹp như vậy cũng chỉ có thể ở chỗ chị bảo quản tạm thời mà thôi."
Nàng nói, đáy mắt mang theo nước mắt, thanh âm run rẩy, nhưng lại vẫn là cố nén lại, lần nữa nỗ lực giương lên khóe môi.
Gằn từng chữ: "Chị vẫn.....!Chờ được thấy em đeo nó đây."
"Muốn tự mình đeo cho em a.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...