Đỗ Thanh Thanh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ hôn môi Tô Kỷ Miên.
Nàng ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau cũng chưa phản ứng lại đây, chút dũng khí thật vất vả mới gom lại được tại đây một giây toàn bộ đều bay hết, thiếu chút nữa muốn tìm cái khe chui đầu xuống đất.
Này cũng quá thẹn thùng, rốt cuộc sao lại hôn mất rồi!
Đỗ Thanh Thanh ngốc, trong óc ong ong vang lên, nửa ngày không thể nghẹn ra nổi một câu.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hợp lại cùng ánh đèn chiếu sáng xung quanh, nhìn qua mạc danh có chút đáng thương.
Thực sự là quá đáng yêu.
Tô Kỷ Miên chỉ giương mắt nhìn nàng, thực mau liền nhẹ nhàng gợi lên khóe môi.
Ngay sau đó cũng đã mở miệng, nhìn vào mắt Đỗ Thanh Thanh làm như vô tình hỏi một câu: "Nụ hôn này của Cận tiểu thư là có ý tứ gì nha?"
Thế nhưng còn hỏi như vậy!
Đỗ Thanh Thanh tức khắc liền choáng váng, một hồi lâu mới nghẹn ra câu nói tới: "Chính là......!Thực cảm động."
"Không nghĩ tới Miên Miên sẽ vì tôi làm nhiều như vậy." Nàng nói như vậy, thấp đầu không dám nhìn người trước mắt, "Tôi thật sự rất là vui."
"Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn có rất ít người sẽ đối tốt với tôi như vậy."
Những lời này nói rất nhỏ, một nửa là vội vội vàng vàng giải thích, mà một nửa là phát ra từ nội tâm cảm khái.
Nói quá gấp, cũng liền quên tự hỏi tính hợp lý trong lời nói, cũng chưa suy xét đến một cái đại tiểu thư muốn gió được gió muốn mưa được mưa như đại tiểu thư Cận gia như thế nào lại có thể vì chút ân huệ nhỏ này mà cảm động.
Đổi lại người khác chỉ sợ nhất định sẽ hỏi nhiều vài câu, nhưng Tô Kỷ Miên lại là ngoại lệ.
Bởi vì......!Nàng từ sớm đã biết.
Biết người trước mắt này đang nói thật, biết rõ từ khi tao ngộ cho đến nay, cũng biết giấu dưới túi da tuyệt mỹ này rốt cuộc là một linh hồn như thế nào.
Nghĩ nghĩ, liền không tự giác thở dài.
Ngay cả ánh mắt cũng vô thức trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, giơ tay sờ sờ mặt nàng, cười đáp: "Hóa ra là như vậy à."
"Em còn tưởng rằng Cận tiểu thư là thích em nên mới hôn đó." Nàng nói, chân mày nhẹ nhàng nhướn cao, giọng nói cũng cố tình thả thật nhẹ, chỉ nói cho một mình nàng nghe, "Rốt cuộc chỉ có thích một người, mới có thể nhịn không được muốn hôn nàng, không phải sao?"
Lời này nói nhưng quá ái muội.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, thực mau ngẩng đầu lên một lần nữa nhìn vào đôi mắt nàng, như là đang lặp lại nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của nàng.
Một hồi lâu mới rốt cuộc nhẹ giọng mở miệng, làm như không xác định hỏi một câu: "Vậy Miên Miên thì sao, nụ hôn của em là có ý tứ gì?"
Lời này vừa hỏi ra khỏi miệng, đừng nói hệ thống, ngay cả Đỗ Thanh Thanh cũng tự giật nảy mình.
Căn bản cũng không ngờ tới bản thân lại lớn gan như vậy.
Nhưng mà có lẽ cũng là vì thật sự quá mức để ý đi.
Đỗ Thanh Thanh có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nghĩ lời nói nếu đã hỏi ra khỏi miệng muốn thu cũng không thu về được, còn không bằng dứt khoát phóng lao theo lao.
Nghĩ như vậy, nàng tức khắc hít một hơi thật sâu, nỗ lực ưỡn ngực rất cao biểu hiện ra bộ dáng rất có tự tin, nghĩ chỉ cần mình không cảm thấy xấu hổ, thì người xấu hổ chính là Tô Kỷ Miên.
Thật là muốn chọc ai đó cười chết.
Tô Kỷ Miên lăng là đè ép hơn nửa ngày mới cuối cùng đem ý cười áp trở về.
Mắt nhìn nàng, thực nghiêm túc nghiêm túc nói: "Đương nhiên là bởi vì thích chị rồi."
"......"
"Bằng không thì sao chứ?"
-
Này xem như tỏ tình đi?
Đỗ Thanh Thanh có điểm ngốc, thật sự làm không rõ trạng huống trước mắt, thậm chí không quá minh bạch, hai người đến tốt cùng là như thế nào từ kẻ thù biến thành dáng vẻ hiện tại thế này.
Thực sự giật mình.
Nhưng trừ bỏ giật mình, đáy lòng rồi lại có loại cảm giác kỳ diệu chậm rãi lan tràn.
Khiến người ta có điểm muốn khóc, lại có chút muốn cười, muốn nói gì đó, rồi lại cái gì cũng nói không nên lời, cũng chỉ có thể đứng tại chỗ mắt trông mong nhìn nàng, nghẹn đến mức hai bên tai cùng gương mặt đều đỏ lên.
Cũng may Lưu thúc xuất hiện kịp thời đánh gãy tình cảnh xấu hổ trước mắt.
Là tới hội báo đơn đặt hàng mới hôm nay, nói là lại có những ai ai ai đặt trước một số lượng lớn khoai tây.
Vốn dĩ vui vui vẻ vẻ gõ cửa tiến vào, kết quả vừa thấy không khí trong phòng tức khắc bị hoảng sợ, ngay cả chòm râu ngay mũi cũng giựt giựt theo.
Vừa định nói quấy rầy tiểu thư nói chuyện, đang chuẩn bị một lần nữa lui về.
Nhưng lại thực mau bị Tô Kỷ Miên mở miệng ngăn cản một chút.
"Cháu và Cận tiểu thư cũng vừa lúc nói xong rồi." Nàng nói, trên môi từ đầu đến cuối vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Cũng chuẩn bị trở về phòng."
"Hai người nói chuyện đi." Nàng nói, ngay sau đó liền xoay người chuẩn bị ra cửa.
Nhưng khi đi tới cửa lại quay đầu qua, nhìn về phía đôi mắt Đỗ Thanh Thanh, thực nhẹ nhàng lại ôn nhu cùng nàng nói câu ngủ ngon.
"Hy vọng chị có thể làm mộng đẹp."
Nói cho hết lời, người cũng thực mau biến mất khỏi tầm nhìn, chỉ chừa lại Đỗ Thanh Thanh cùng Lưu thúc như cũ đứng ở tại chỗ.
Kỳ thật Lưu thúc lại đây một chuyến cũng không có chuyện quan trọng gì.
Đỗ Thanh Thanh lấy ho khan che giấu xấu hổ, đi đến bên tường mở đèn, ngốc ngốc nghe hắn nói xong chuyện muốn nói, tiễn người rời đi rồi lại ngốc ngốc đi tắm.
Thẳng đến khi nằm lên giường rồi vẫn thực ngốc.
Cũng may những ngôi sao kia thật sự có thể bình định tinh thần.
Đỗ Thanh Thanh nằm thẳng ở trên giường nhìn chằm chằm những viên ngôi sao đó thật lâu thật lâu, buồn ngủ không biết ở khi nào thổi quét đi lên, rốt cuộc mơ mơ màng màng đã ngủ.
Thậm chí còn làm giấc mộng, không biết như thế nào thế lại mơ thấy sự kiện thật lâu trước kia.
Là......!Có liên quan đến cha mẹ nàng và sự kiện ngoài ý muốn kia.
Cho tới bây giờ Đỗ Thanh Thanh một chút cũng không muốn nhớ tới hình ảnh lúc đó.
Rõ ràng nàng vẫn giống như mọi ngày ra cửa, như mọi ngày ở trường học vượt qua một ngày bình bình đạm đạm, như mọi ngày cưỡi xe đạp trở về nhà.
Rõ ràng tất cả mọi thứ đều không có bất kì cái gì khác biệt với mọi ngày, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại cứ như vậy bất tri bất giác đổ ập xuống; có người nói với nàng, cha mẹ em trước đó không lâu vừa gặp tai nạn.
Hiện trường đặc biệt hung hiểm, tuy rằng lúc ấy chúng tôi có đi tận lực cứu giúp, nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả.
Cha mẹ của em......!Qua đời rồi.
Tại một khắc đó, đầu Đỗ Thanh Thanh lập tức trống rỗng, cái gì cũng nghe không rõ, cái gì cũng xem không hiểu, chỉ có hai chữ qua đời kia ở bên tai lặp đi lặp lại vô hạn.
Nàng gần như tan vỡ.
Đỗ Thanh Thanh nhăn mi lại, ở trong mộng không tiếng động khóc thút thít lên, suýt chút nữa đã bị hắc ám cắn nuốt.
Thẳng đến khi cuối mộng.
Nàng nhận thấy được, tựa hồ có ai đó nhẹ nhàng bắt được nàng, mang theo vô tận ấm áp và nhu tình gắt gao ôm lấy nàng.
Đem hết thảy hắc ám thiêu đốt hoàn toàn.
"......"
Cũng không biết như thế nào lại đột nhiên mơ thấy như vậy.
Đỗ Thanh Thanh ở trong mộng đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài thấy trời thế nhưng đã sáng rồi.
Hôm nay đã quyết định là sẽ đi ra ngoài ruộng, không thể lại đến muộn.
Nghĩ như vậy, Đỗ Thanh Thanh thực mau bò dậy, rửa mặt xong bước nhanh xuống lầu ăn cơm.
Nhưng lại vẫn chưa nhìn thấy được bóng dáng Tô Kỷ Miên ở dưới lầu, vừa hỏi mới biết được hóa ra là đã có việc ra cửa.
Đỗ Thanh Thanh vừa lúc còn không biết nên đối mặt với nàng như thế nào, thấy nàng không có ở đây liền nhẹ nhàng thở ra, ăn cơm xong liền cùng Lưu thúc bọn họ đi ra ngoài ruộng.
Gần đây Đỗ Nhược Thu bận quá, đã thật lâu không có tới.
Chẳng qua là cũng không biết có phải hay không trồng trọt trồng ra cảm tình, thế nhưng rất quan tâm đến mấy mảnh khoai tây này, mỗi ngày đều ở trên WeChat xin chị họ giúp nàng chụp mấy tấm để xem.
Đứa nhỏ này khó có chuyện gì để bụng như vậy, thân làm chị họ sao có thể cự tuyệt thỉnh cầu của nàng được chứ.
Vì thế Đỗ Thanh Thanh thực mau liền đáp ứng, đi lên phía trước tìm một cái góc độ tốt chụp ảnh rồi gửi cho nàng, ngay sau đó lại giống như lãnh đạo đi khắp nơi nhìn nhìn xem một chút, quan sát tình huống sinh trưởng của khoai tây.
Thẳng đến giữa trưa mới cuối cùng rảnh rỗi.
Lưu thúc sáng sớm đã kêu phòng bếp bên kia chuẩn bị tốt cơm trưa, lúc này cắm mấy cái dù lớn, một đống người ngồi dưới dù ăn ăn uống uống cũng xem như là có một chút lạc thú.
Ngoại trừ Đỗ Thanh Thanh.
Sự thật chứng minh, người một khi rảnh rỗi liền sẽ nhịn không được nghĩ nhiều.
Đỗ Thanh Thanh ăn hai miếng cơm, ngẩng đầu nhìn phong cảnh, mạc danh liền nhớ tới khuôn mặt Tô Kỷ Miên, ngay sau đó lại nghĩ tới hai nụ hôn ngày hôm qua.
Thật sự là xấu hổ vô cùng.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, ngay sau đó thu hồi ánh mắt quay lại nhìn hộp cơm, kết quả chẳng có tác dụng gì, nhìn đến cái túi cũng vậy, vô dụng, nhìn xe nhìn người, gì cũng đều không có tác dụng.
Cuối cùng thật sự không biện pháp, chỉ đành nhanh chóng ăn xong cơm, muốn tìm người tâm sự giải tỏa ưu sầu trong lòng.
Quét một lượt xung quanh, vừa lúc thấy được Lưu thúc đang ở một bên uống nước, liền dịch người qua.
Đứng bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Lưu thúc cháu có chút việc cần nhờ."
"Chuyện gì vậy tiểu thư?" Lưu thúc vội vàng hỏi, còn rất vui vì nàng cống hiến sức lực, "Người cứ việc nói."
"Cũng không có gì đặc biệt." Đỗ Thanh Thanh nói, lời nói hàm hồ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chỉ là muốn hỏi Lưu thúc có từng thích ai chưa?"
"Đương nhiên là có a." Tiếng nói vừa dứt Lưu thúc liền gật gật đầu, "Tiểu thư hỏi cái này làm gì?"
"Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi một chút." Đỗ Thanh Thanh cười gượng vài tiếng, ngay sau đó lại nói, "Vậy thích một người, rốt cuộc là cảm giác như thế nào?"
"Đại khái chính là thời thời khắc khắc đều sẽ theo bản năng nhớ tới nàng đi." Lưu thúc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trong đầu thực mau thổi qua gương mặt tình đầu, ngay sau đó trên môi liền nổi lên nụ cười.
"Muốn cùng nàng ăn bữa cơm, cùng nàng làm việc, cùng ngồi ở quảng trường xem điện ảnh."
"Cho dù là một cục kẹo cũng muốn bẻ đôi chia sẻ với nàng." Lưu thúc nói, suy nghĩ càng ngày bay rất xa rất xa, cảm xúc hạnh phúc tràn đầy trên mặt.
Đỗ Thanh Thanh nhìn đến nỗi cũng có chút xúc động, liền hỏi: "Vậy Lưu thúc có theo đuổi nàng không?"
"Đương nhiên là có." Lưu thúc thực nhanh ngẩng đầu, "Chẳng qua lúc ấy điều kiện không tốt, người cũng đều đơn thuần, nghĩ không ra cái biện pháp gì lãng mạn để theo đuổi người ta, cũng chỉ biết viết viết thư tình."
Kỳ thật ở thời đại internet phát triển nhanh chóng như hiện nay, có thể viết một bức thư tình cho người mình thích cũng rất lãng mạn.
Đỗ Thanh Thanh lại lần nữa nghĩ tới khuôn mặt Tô Kỷ Miên, tức khắc liền có điểm xuất thần, một hồi lâu mới nhớ tới tiếp tục hỏi: "Vậy Lưu thúc lúc trước viết cái nội dung gì nha, hiện tại còn nhớ rõ sao?"
Kỳ thật là nghĩ muốn lấy chút kinh nghiệm.
Nhưng ai biết cái ý tưởng mới vừa toát ra khỏi đầu, lập tức liền bị mấy lời tiếp theo của Lưu thúc làm cho khiếp sợ tại chỗ.
Cái gì mà nàng là đóa hoa bìm bìm nở rộ ở đầu đông thôn làng, tôi là ngọn cỏ đuôi chó lay động trong gió, cái gì mà tôi vì người khuynh đảo, vì người say mê, vì người thao thức cả đêm ngủ không yên.......
Này cũng quá nồng đậm hơi thở niên đại trước.
Đỗ Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, im lặng một lúc lâu sau rồi chậm rãi dựng ngón tay cái.
"Vậy hai người sau đó thế nào?" Nàng hỏi như vậy, thực sự tò mò kết cục chuyện xưa.
"Tôi với nàng sao..." Lưu thúc nghe vậy lắc đầu, thực mau thở dài, "Về sau bởi vì cuộc sống thay đổi, vô tình bị chia lìa, một chút thế mà đã bỏ lỡ nhau thật nhiều thật nhiều năm."
"Nhưng mà vẫn may mắn là duyên phận lại lần nữa cho cả hai tương ngộ nhau." Hắn cười hắc hắc, nói nói, đáy mắt lại lần nữa nổi lên hạnh phúc, "Đặc biệt trùng hợp chính là, cho tới bây giờ nàng chưa gả, tôi cũng chưa cưới."
Hóa ra kết cục là cái dạng này.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, thực mau cũng lộ ra nụ cười nhẹ: "Vậy hai người bây giờ có liên lạc với nhau không?"
"Có nha." Lưu thúc nói, lấy ra di động triển lãm cho Đỗ Thanh Thanh xem, "Ngày hôm qua chúng tôi còn nói chuyện phiếm đây."
"Hiện tại thời đại thay đổi." Hắn nói, "Cho nên cả hai cũng theo thời đại tiến bộ, thư tình không chỉ viết trên giấy, còn viết ở WeChat."
Nói cho hết lời, vừa lúc có tin WeChat mới nhảy ra.
Lưu thúc tức khắc vui vẻ: "Người xem, nàng lại gửi tin tới này!"
Vừa nói vừa vui vẻ vui vẻ click mở WeChat, giống như đứa trẻ muốn khoe ra đưa cho Đỗ Thanh Thanh coi, rồi lại che che không muốn nàng biết quá nhiều.
Vì thế cũng chỉ cầm di động giơ ra một chút ở trước mặt nàng, trên mặt dường như viết mấy chữ thật to: Xem nè, là thư tình nha!
Đỗ Thanh Thanh giương mắt đi xem, trước khi Lưu thúc thu điện thoại về kịp ngó tới mấy chữ.
Kết quả lại một lần bị khiếp sợ đứng hình tại chỗ, cũng theo đó cảm thán bọn họ quả thật là tiến bộ.
Chỉ thấy tin nhắn mới nhất viết mấy chữ thế này ——
Nhớ ngươi, lão baby yêu dấu của ta.
*không biết ai viết nên không biết xưng hô...
- ---------------------
Editor muốn nói một chút:
- Hoa khiên ngưu, hay hoa bìm bìm: biểu trưng cho tình yêu không được đáp lại, tình yêu vô ích, bị cấm đoán.
Chuyện xưa Trung Quốc kể hai người trẻ vì tình yêu mà không quan tâm đến trách nhiệm, công việc, vì vậy các vị thần quyết định họ chỉ được gặp nhau một ngày trong năm.
Quen không? Đây là câu chuyên của Ngưu Lang (Khiên Ngưu Tinh) và Chức Nữ (Chức Nữ Tinh) đó.
Hoa bìm bìm/hoa khiên ngưu
- Cỏ đuôi chó: theo quan niệm của người Trùng Khánh, cỏ đuôi chó tượng trưng cho vật định tình hay tình yêu thầm mến, thường được trẻ con dùng để bện nhẫn chơi trò đám cưới.
Cỏ đuôi chó và cỏ lau khác nhau nhưng cùng họ hoa thảo; cỏ lau thì có ý nghĩa là biểu trưng cho tình yêu bị ngăn cách bởi số mệnh, sự khao khát được bảo vệ và yêu thương.
Cỏ đuôi chó
Cỏ lau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...