Hưng Khánh Đế vừa hạ lệnh, mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Thống lĩnh cấm vệ quân đi theo hoàng thượng đến đây, liền phi thân lên, kéo Tống thị ra ngoài, sau đó lắc mình trở về chổ cũ.
Lúc Tống thị bị kéo ra, đau đớn kêu to một tiếng, đám hạ nhân đi theo Thuận Ninh trưởng công chúa cũng chạy nhanh tới, nơm nớp lo sợ nâng nàng đứng lên, nhẹ nhàng lau miệng vết thương, cẩn thận sửa sang lại xiêm y.
Rất nhanh, trừ bỏ vết thương trên cổ vẫn còn rõ ràng, thì bộ dáng của nàng lúc này nhìn thuận mắt hơn nhiều.
- Thất thần làm cái gì, còn không mau tuyên thái y đến!
Bước vài bước đến bên cạnh Thuận Ninh trưởng công chúa, nhìn trên cổ nàng loang lổ vết thương, đau lòng rất nhiều, càng nổi giận lôi đình.
Tỷ tỷ hắn, là đích nữ duy nhất của tiên đế, thuở nhỏ đã được long sủng.
Vậy mà có người dám cả gan tính kế nàng, khiến nàng làm ra chuyện thương tổn đến nhi tử của mình.
Chỉ là một cái thị thiếp được phù chính, ngay cả lệnh phong cũng không có...Nữ nhân hạ tiện.
Dám tính kế Trưởng công chúa, còn ra tay khiến nàng bị thương tổn đến như vậy, thật không thể tha thứ.
Cắn răng, hắn xoay người nhìn về phía nữ nhân đang khóc lóc ỉ ôi trong lòng Tiếu Thiên Hạc, ánh mắt sắc bén muốn đâm thủng người nàng.
Dù nhìn nàng rất chật vật, nhưng vẫn duy trì được bộ dáng mềm mại nhu nhược, Hưng Khánh Đế nhớ tới lời mẫu hậu từng nói.
Nữ tử càng nhu nhược thì càng ngoan độc, nếu giữ mạng của Tống thị này, sớm muộn gì cũng nháo ra chuyện không may.
Nữ tử này ngoài chuyện là thanh mai trúc mã với Tiếu Thiên Hạc thì chẳng có gì.
Vậy mà năm lần bảy lượt hãm hại hoàng tỷ hắn, năm phản loạn hoàng tỷ xém chút nữa là mất mạng, nếu không phải vì liên minh giữa hắn và Tiếu gia thì hắn đã sớm xử tử nữ nhân này rồi.
Bề ngoài nhu nhược xinh đẹp, lại là nữ nhân tâm địa rắn rết, có cơ hội sẽ cắn một cái, làm cho người ta không chết cũng bị thương.
Một nữ nhân như vậy, lại khiến cho Tiếu Thiên Hạc vị "Quân thần" Ngay cả binh phù cũng không cần, chỉ cần bảo trụ tánh mạng của nàng.
Đáng tiếc lúc này, là chính nàng muốn chết, không thể trách hắn bao che khuyết điểm.
Ánh mắt Hưng Khánh Đế càng lạnh buốt, không hề che dấu chán ghét cùng oán hận, giọng căm hận phân phó:
- Kéo xuống, loạn côn đánh chết.
- Không.
Tiếu Thiên Hạc gắt gao ôm nàng vào lòng, không cho phép bất luận kẻ nào đụng đến nàng, càng không đề trơ mắt nhìn Hưng Khánh Đế sai người đem nàng đánh chết.
Đôi mắt hắn đỏ lừ, không dám tin nhìn Hưng Khánh Đế, chất vấn nói:
- Năm đó lúc ta giao ra binh quyền, ngươi đã nói tuyệt đối sẽ không khó xử nàng.
Lời này có ý chỉ trích Hưng Khánh Đế không tuân thủ hứa hẹn, ngay cả tôn xưng hoàng thượng, hắn cũng không gọi.
Hưng Khánh Đế cũng không để ý chỉ hỏi ngược lại:
- Lúc đó trẫm đã nói điều kiện gì, Thần Sách hầu còn nhớ rõ hay không?
- Đương nhiên nhớ rõ, từ nay về sau phu thê chúng ta cùng Thuận Ninh trưởng công chúa bao gồm cả nhi tử Tiếu Túc không còn liên quan gì đến nhau, cũng không thể trêu chọc bọn họ.
Tiếu Thiên Hạc đáp, lại nhìn thấy ánh mắt Hưng Khánh Đế khinh bỉ, biện giải nói:
- Nhưng hôm nay là Thuận Ninh trưởng công chúa chạy đến Thần Sách hầu phủ giương oai, còn đem một đống người xông vào hậu viện hầu phủ, khi nhục thê tử của thần, thê tử thần bất quá chỉ là phản kháng tự bảo vệ mình, mới khiến công chúa bị thương. Nhưng nàng cũng bị thương không nhẹ, sao hoàng thượng không thấy?
Hưng Khánh Đế cười lạnh vài tiếng, châm chọc nói:
- Nếu không phải nàng luôn tính kế hoàng tỷ cùng sanh tôn của trẫm, thì sao hoàng tỷ có thể chạy đến Thần Sách hầu phủ, nơi khiến nàng thương tâm? Quả nhiên mỹ nhân ôn nhu dịu dàng là mộ của anh hùng. Thần Sách hầu nổi tiếng nhất trong đám quân thần, mà ngay cả bộ mặt thật của một nữ tử cũng nhìn không rõ, mặc kệ nàng ta lừa gạt. May là đã sớm giao ra quân quyền, nếu không trăm vạn hùng binh của Đại thành. Sớm muộn gì cũng bị nàng thao túng trong tay, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, thì Đại Thành của ta, cách ngày diệt vong không xa.
Lời này không thể không độc, chẳng những châm chọc Tống thị có tâm tư "Tẫn kê tư thần", còn nói Thần Sách hầu là con rối, là kẻ bất lực bị một nữ nhân nắm trong lòng bàn tay.
Còn ẩn ý, hoài nghi nếu vẫn để hắn chấp chưởng binh quyền, chắc chắn sẽ có ý mưu đồ soán vị, một chút mặt mũi cũng không chừa.
Tiếu Thiên Hạc nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, cả người loạng choạng thiếu chút nữa té ngã xuống đất, nhưng vẫn như trước gắt gao ôm Tống thị không chịu buông tay, nhất định phải bảo trụ nàng.
Lúc này, Thái y vội vàng tới vì Thuận Ninh trưởng công chúa trị thương khai dược dặn dò này nọ.
Hưng Khánh đế nhìn tỷ phu Lý Thượng đến cùng thái y, có chút chướng mắt.
Lúc Hưng Khánh Đế cấm túc hoàng tỷ Thuận Ninh trưởng công chúa ở trong phủ công chúa, đã âm thầm truyền gọi Lý Thượng vào trong cung phân phó hắn khuyên nàng nhiều một chút.
Nhưng Lý Thượng lại mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ trách cứ hay khuyên bảo.
Trước kia hắn còn cảm thấy hắn rất đau nàng sủng nàng, thâm nùng tình ý, cũng bù lại ủy khuất của nàng khi còn ở Thần Sách hầu phủ, hắn còn rất vui mừng, mọi cách ngợi khen, chuyện liên quan đến gia tộc Lý thị giúp đỡ không ít.
Nhưng lúc này xem ra, Lý Thượng cũng không phải để ý đến hoàng tỷ.
Nếu không, sao hắn có thể để nàng trở thành quân cờ của tiện nhân Tống thị? Sao để mẫu tử các nàng ngày càng bất hòa xa cách, cuối cùng còn nháo tới tình trạng này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...