Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Thuận Ninh trưởng công chúa tính tình nổi tiếng táo bạo, chỉ cần hơi châm ngòi thổi gió một chút, là nàng có thể như pháo nổ.

Mấy năm nay nàng được hoàng đệ Hưng Khánh Đế dung túng, cùng kế phò mã khắp nơi chiều chuộng, sống an nhàn sung sướng, lại dần dần sinh ra tính nết duy ngã độc tôn.

Bình thường vẫn luôn tìm cách lấy lòng nàng, chỉ cầu nàng liếc mắt một.

Hôm nay lại xưng hô xa cách, sao nàng có thể nhẫn được, tức giận ngập trời trách cứ nói:

- Tiếu Túc, bản cung là mẫu thân của ngươi, năm đó vì sinh ngươi, xém chút nữa là ta đã mất mạng. Hôm nay bất quá chỉ kêu ngươi hủy bỏ mối hôn sự không môn đăng hộ đối mà thôi, cũng vì tốt cho ngươi, ngươi lại dám bất hiếu, không chịu nghe theo?

Cũng không thèm để ý trong đại sảnh có rất nhiều người, lời nói tùy ý làm càn, nói mấy câu liền cho hắn cái tội danh bất hiếu.

Có lẽ ở trong mắt nàng, hắn vẫn là tiểu hài tử năm đó tùy ý nàng bài bố!

Nếu hắn nghe lời, lúc nàng cao hứng không chừng sẽ tươi cười với hắn một chút. 

Nhưng một khi hắn làm trái ý tứ của nàng, đó là tội ác tày trời, phải bị nhốt đánh vào mười tám tầng địa ngục.

Như năm đó hắn vì nhũ nương bị đánh chết mắng chữi nàng một câu "ác độc", liền bị nhốt trong viện vắng vẻ gần mười năm.

Nay hắn không chịu thân cận nàng, không theo ý nàng đẩy lui hôn sự mà nàng không thích, hắn liền thành người ngỗ nghịch bất hiếu.

Tiếu Túc cảm thấy buồn cười, khóe miệng nhịn không được nở một nụ cười châm chọc.

Bất hiếu thì thế nào?

Nàng làm mẫu không từ, hắn cần gì phải hiếu thuận nàng?

Hắn lui ra phía sau hai bước, thần sắc vẫn lạnh lùng xa cách, cung kính cúi thân đáp:

- Đa tạ trưởng công chúa điện hạ quan tâm. Bạch tiểu thư ôn nhu động lòng người, thiện lương hào phóng, đúng là người thần ngưỡng mộ. Được ban thánh chỉ tứ hôn, thần rất vui vẻ tiếp nhận. Hôm nay thần đến Bạch phủ hạ sính, nếu trưởng công chúa điện hạ thấy hãnh diện, không ngại lưu lại uống hai ly rượu mừng, thần cùng nhạc phụ, vô cùng cảm kích. Nếu muốn thần cùng Bạch tiểu thư cách biệt, không có khả năng, còn thỉnh trưởng công chúa thứ tội, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Lời ấy, đúng là có ý tiễn khách.

Bạch Tể Viễn vừa lòng vuốt râu, nhìn nữ nhi đang ngây ngốc trừng mắt đứng ngoài cửa, trong mắt hắn rất vui vẻ hứng thú.


Thuận Ninh trưởng công chúa bị hắn nói một cái "Trưởng công chúa điện hạ" cùng "Thần" cách xưng hô như vậy khiến nàng tức giận muốn điên rồi, mở miệng không suy nghĩ cả giận nói:

- Trưởng công chúa điện hạ? Tiếu Túc, cho dù ngươi không thừa nhận, ta vẫn là người mang thai ngươi mười tháng, dùng hết tánh mạng mới sinh hạ ra ngươi là mẫu thân của ngươi, ta tuyệt đối không cho phép bất hiếu tử nhà ngươi thú nữ nhi Bạch gia làm thê.

Lời này rõ ràng là khí thế bức người, Bạch Thanh vẫn không đành lòng để một mình Tiếu Túc chiến đấu, nói xen vào:

- Trưởng công chúa điện hạ chỉ nhớ rõ lúc trước sinh hắn phải liều mạng, lại quên hắn vì thứ mà ngươi yêu thích, đã làm những gì sao?

Khi nói chuyện, nàng kéo làn váy, đi đến bên người Tiếu Túc, cùng hắn đứng chung một chổ, nhìn hắn trong ánh mắt hàm chứa thương tiếc cùng an ủi.

Từ nhỏ nàng đã mất mẫu thân, có được ấn tượng hoàn toàn là phụ huynh miêu tả, cảm thấy chính mình thật đáng thương. 

Nhưng so với Tiếu Túc, nàng lại cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Mẫu thân của nàng là tuyệt thế nữ hiệp, vì nàng, có thể trả giá hết thảy.

Dù mất đi tánh mạng, trước khi chết, cũng không quên vì nàng tranh thủ mưu cầu hạnh phúc. 

Hắn có mẫu thân, thà không có còn hơn, nếu không có, hắn có thể hoài niệm, tô điểm nàng thật tốt đẹp.

Không giống như lúc này, bị nàng cậy thế lãnh đãi bức bách.

Mẫu thân như vậy, bọn họ không cần.

Thấy Bạch Thanh, ánh mắt Tiếu Túc liền sáng ngời, nàng mới nói một câu duy hộ hắn, thì hắn đã tràn đầy vui mừng khó có thể ức chế.

Nàng hiểu hắn, như tri âm tri kĩ, như lửa hồng trong ngày đông lạnh giá.

Thấy Bạch Thanh hạnh phúc tươi cười đứng bên người nhi tử của nàng, trong lòng nàng tràn đầy chán ghét cùng oán hận.

Ánh mắt như muốn ăn thịt người, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Bạch Thanh cũng mặc kệ lơ đễnh thờ ơ, bắt đầu quở trách nàng không nên đến đây.


- Trưởng công chúa điện hạ thích các loại tú nghệ tú phẩm thế nhân đều biết rõ. Vì loại yêu thích này của ngươi, hắn gần như dốc hết sức đoạt lấy, vì ngươi mua song tú, Thục tú phù dung điệp sinh tú nghệ, Tương tú vọng giang Minh Nguyệt tú pháp, còn có rất nhiều tú phẩm ít lưu lại gì đó, thông qua hoàng đế bá bá, toàn bộ đưa hết cho ngươi. Dựa vào thế lực của ngươi, còn không biết mấy thứ này là hắn đưa cho ngươi sao? Ngươi hưởng thụ những thứ hắn dâng tặng này nọ, lại đối xử với hắn lạnh lùng xa cách, hắn đã từng trách ngươi chưa? Mới vừa rồi ngươi nói ta khắc phu, không chỉ khắc vị hôn phu trước bị nhốt trong Chiêu ngục, còn khắc gia tộc hắn gặp tai ương, gia tộc Viên thị sở dĩ bị như vậy, tất cả đều là vì ngươi thích Huỳnh tú? Ngươi luôn mồm trách cứ hắn bất hiếu, như vậy ta muốn hỏi ngươi một chút, năm đó hắn bị Thần Sách hầu phu nhân tra tấn, ngươi ở nơi nào? Lúc đó ngươi đang vội vàng tình chàng ý thiếp với trượng phu mới, vội vàng mọi cách lấy lòng phụ mẫu phu gia đi! Làm mẫu thân, ngươi chẳng những không quan tâm đến tình cảnh của hắn, còn dựa thế ra tay, muốn lợi dụng việc này đả kích Thần Sách hầu phủ. Còn có, năm đó lúc hắn ở trên chiến trường liều mạng, ngươi ở nơi nào? Ngươi vội vàng tìm kiếm tú nghệ trong thiên hạ, ngươi đã quên, ngươi còn có nhi tử! Đầu năm nay hắn bị người đuổi giết, thiếu chút nữa cả mạng cũng không còn, ngươi lại ở nơi nào? Ngươi đang nguyền rủa hắn, bởi vì ngày đó ở ngự thư phòng ngươi bị hoàng đế bá bá cấm chừng không cho ra khỏi phủ, ngươi giận chó đánh mèo lên người hắn. Lại không nghĩ rằng, hắn vì ngươi tìm Huỳnh tú, trên đường trở về, thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng.

Bạch Thanh tự hỏi tự đáp, từng bước ép sát, tuy lời nói có chút hỗn loạn, cũng đã khiến Thuận Ninh trưởng công chúa cứng họng, một câu cũng không trả lời được.

Trong mắt người ngoài không biết trưởng công chúa lại làm mẫu thân như thế, quả thực là ngay cả súc sinh cũng không bằng.

Lúc này Bạch Thanh hoàn toàn làm càn, mặc kệ người bên ngoài nhìn Thuận Ninh trưởng công chúa như thế nào, tiếp tục nói:

- Đã nhiều năm như vậy, mà ngươi cũng chưa từng quan tâm hắn dù chỉ một chút, thì hôn sự của chúng ta, cũng không cần phải ngươi quản. Nếu ngươi cảm thấy hắn được như ngày hôm nay, là dựa vào mẫu thân như ngươi là người hoàng gia, thì hôm nay kết thúc ở đây đi, để hắn ở tế trong Bạch gia ta, còn tước vị An Nhạc hầu, tặng cho ngươi, xem như báo đáp tri ân năm đó ngươi sinh dục ra hắn, thế nào? Tiếu đại ca, ngươi không tiếc đi!

Một câu cuối cùng, là Bạch Thanh hỏi Tiếu Túc.

Thần sắc Tiếu Túc tràn đầy nhu tình, gật đầu nói:

- Đương nhiên là ta không tiếc. Nếu có thể, ta ở tế Bạch gia, theo ngươi sửa làm họ Bạch, cũng không thành vấn đề.

Bạch Thanh nghe vậy, cười híp mắt, quay đầu nhìn phụ huynh hỏi:

- Phụ thân, ca ca, các ngươi đồng ý sao?

- Cầu còn không được, Bạch Túc Bạch Tử Truyền so với Tiếu Túc Tiếu Tử Truyền còn dễ nghe hơn.

Bạch Triệt sợ thiên hạ chưa đủ loạn nói chèn vô.

Nhưng Bạch Tể Viễn nhìn sắc mặt Hưng Khánh Đế tái nhợt, trả lời:

- Nếu hoàng thượng đồng ý, đương nhiên vi phụ cũng không phản đối.

Phải nhìn ý nguyện của Hưng Khánh Đế, mặc kệ Thuận Ninh trưởng công chúa làm mẫu thân vui hay không vui.

Khuôn mặt Bạch Thanh ngượng ngùng, giả bộ trấn định nắm tay Tiếu Túc đi đến trước mặt Hưng Khánh Đế quỳ xuống, làm nũng cầu xin nói:

- Hoàng đế bá bá, người hãy thương Xíu một lần đi! Thỉnh hoàng đế bá bá thành toàn, để Tử Truyền ca ca ở tế Bạch phủ! Xíu cam đoan, nhất định sẽ đối xử thật tốt với hắn, tuyệt đối không khi dễ hắn, cũng sẽ không bạc đãi hắn.


Vì thể hiện quyết tâm, nàng còn sửa miệng, ngay cả Tiếu đại ca cũng không kêu.

Nghe nàng nói, hắn liền giật mình kinh ngạc, trước giờ vẫn là hắn đơn phương truy đuổi nàng.

Lúc này nàng lại thể hiện quyết tâm, muốn chung sống với hắn.

Trong lòng hắn tràn đầy hạnh phúc cùng cảm  động, không khỏi cầm chặt tay nàng, tùy ý nàng.

Ánh mắt nhìn nàng đầy quyến luyến nhu tình.

Thấy bộ dạng Bạch Thanh như vậy người bên ngoài hết sức đồng tình, hoàn toàn không nói được câu trách cứ nào.

Chỉ có Thuận Ninh trưởng công chúa tràn đầy oán giận cùng chán ghét, không đợi Hưng Khánh Đế đáp lời, liền giành trước trách mắng:

- Khá lắm đồ nữ nhân không biết liêm sỉ, trước mặt dân chúng tự xen vào hôn sự của chính mình, ngươi còn biết cái gì là hổ thẹn xấu hổ sao?

Vừa nói vừa bước nhanh đi tới, nâng tay hướng đến tay bọn họ đang nắm gắt rao, muốn đem bọn họ tách ra.

Trên tay Tiếu Túc dùng một chút lực, kéo Bạch Thanh về phía hắn, tay kia nắm bả vai nàng xoay chuyển toàn thân, hai người liền thay đổi vị trí, mà tay vẫn nắm chặt không rời.

Thuận Ninh trưởng công chúa đánh vào khoảng không, nếu không có Hưng Khánh Đế đúng lúc đưa tay ra đỡ.

Không chừng nàng đã lảo đảo, ngã sấp xuống đất, làm ra chuyện cực kỳ mất mặt.

Thuận Ninh trưởng công chúa kinh ngạc, dại ra.

Hắn che chở nữ nhân kia, trơ mắt nhìn nàng ngã sấp xuống. 

Hắn đối với nàng không hề động dung, trong mắt chỉ nhìn thấy nữ nhân họ Bạch kia.

Giờ khắc này, nàng bắt đầu ý thức được, nhi tử của nàng, đã không còn vĩnh viễn thuận theo nàng.

Nhìn hắn lưu luyến nữ nhân kia, trong lòng nàng cảm thấy chua xót hốc mắt nóng lên.

Hưng Khánh Đế thấy nàng như vậy cũng hiểu được chuyện gì, trong lòng thầm nghĩ một câu "Đã quá muộn".

Thở dài một tiếng, nói:

- Hoàng tỷ không biết, nếu trẫm không vì Tử Truyền tứ hôn, Thần Sách hầu sẽ bắt hắn thú người nào làm thê sao?


- Người nào?

Thuận Ninh trưởng công chúa nhẹ nhàng hít mũi, không nhìn Tiếu Túc cùng Bạch Thanh nữa, quay đầu không hiểu hỏi lại.

- Là Tống cô nương người được bọn họ dưỡng trong Thần Sách hầu phủ.

Hưng Khánh Đế biết lòng của nàng giờ khắc này đang rất thống khổ, cũng không giống như trước cố ý lảng tránh, ngược lại có chút giựt dây nói:

- Tống gia đã chắc chắn Tử Truyền sẽ nghe lời Thần Sách hầu thú Tống cô nương, từ năm trước mà bắt đầu chuẩn bị hôn sự, lúc này ta vì bọn họ ban thưởng tứ hôn, Tống gia cùng vị Tống thị kia, chỉ sợ là không cam lòng đi! Đúng rồi, hoàng tỷ bị cấm chừng trong phủ công chúa, là ai truyền tin tức cho ngươi biết hôm nay Tử Truyền hạ sính?

- Tiện nhân to gan.

Thuận Ninh trưởng công chúa nghe xong, còn có gì không rõ. 

Vẻ mặt tức giận vặn vẹo, cả người đều dữ tợn, mắng chửi:

- Chỉ là Tống gia cũng dám mơ tưởng đến nhi tử của ta, tiện nhân kia lại muốn lợi dụng ta đến phá hôn sự của hắn, thành toàn cho Tống gia bọn họ? Quả thực si tâm vọng tưởng.

Cũng may đệ đệ hiểu nàng, đau nàng, che chở nàng, ban thưởng hôn sự cho nhi tử của nàng để áp chế Tiếu Thiên Hạc.

Nếu không nàng nhìn nhi tử của mình thú chất nữ của tiện nhân Tống thị kia làm thê.

Chỉ sợ nàng sẽ tức giận đến hộc máu.

Có Tống Điệp so sánh, Thuận Ninh trưởng công chúa nhìn Bạch Thanh lại thấy thuận mắt hơn nhiều.

Giống như quên mất chuyện vừa rồi, Bạch Thanh còn mắng nàng, mà nàng còn muốn ra tay đánh nàng. 

Lúc này lại cười tủm tỉm từ trên cổ tay lấy xuống hai vòng ngọc trong suốt sáng bóng, đeo vào tay nàng còn trấn an nói:

- Các ngươi yên tâm, chỉ cần bản cung còn sống dù chỉ một ngày, tuyệt đối sẽ không để tiện nhân kia phá hủy hôn sự của các ngươi. Tiện nhân kia còn muốn lợi dụng bản cung, bản cung phải đi tìm nàng lý luận.

(Yul:...)

Lời này nói ra, giống như mới vừa rồi người muốn phá hủy hôn sự không phải nàng.

Bạch Thanh há to miệng kinh ngạc, không dám tin nhìn vòng ngọc trên cổ tay mình, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thuận Ninh trưởng công chúa lúc này cũng không kịp đợi, kéo người rời đi, đi đến Thần Sách hầu phủ trả thù.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui