Tô Mai chưa chết, thì “Bàn tay vàng” vẫn còn tồn tại, Bạch Thanh không thể nào buông bỏ phòng bị.
Cho nên, đứa nhỏ này có thể trở thành đòn sát thủ với nàng, cần phải giữ trong tay Bạch gia mới được.
Về phần người bên ngoài buông lời thị phi, không nghe cũng được! Dù sao gia tộc Đồ thị cũng không thể xoay người.
Chuyện xấu của nữ nhi Đồ cũng đã lan truyền khắp kinh thành, chỉ cần người hữu tâm suy nghĩ sẽ biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Mọi chuyện đã phát triển đến tình cảnh này, cũng đến lúc ca ca cần thú về một vị tẩu tử xử lý gia vụ trong phủ.
Nhưng nàng cũng không dám nhúng tay vào, không thể đi vào vết xe đổ tin vào ánh mắt của mình mà hại huynh trưởng một lần nữa.
Nhắc tới chuyện thành thân, Bạch Triệt cũng rất bình thản không hề tỏ ra khó chịu.
Gọn gàng dứt khoát nói ra điều kiện là muốn thành thân với một cô nương hào sảng hào phóng, còn cái loại tiểu thư khuê các như Đồ thị, thì xin miễn cho kẻ bất tài.
Nghe xong, khuôn mặt Bạch Thanh tràn đầy mặt xấu hổ, Bạch Tể Viễn trợn mắt, tức giận nói:
- Nếu muốn thành thân với một cô nương hào sảng hào phóng, ta thấy vị tiểu thư của An Nhạc Hầu phủ sẽ không sai!
- Tiểu thư An Nhạc Hầu phủ?
Bạch Triệt nhất thời không nhớ ra, An Nhạc Hầu phủ sao lại có một vị tiểu thư, thần sắc kinh ngạc.
Bạch Thanh kinh ngạc tiếp lời:
- Là Di Á tỷ tỷ?
Bạch Tể Viễn gật đầu, Bạch Triệt lại càng hồ đồ:
- Di Á tỷ tỷ là ai?
- Chính là người đã cứu mạng muội, Nhan cô nương.
- Nhan cô nương?
Bạch Triệt không ngờ phụ thân đề cập lại là người này, giọng nói không che dấu được kinh ngạc:
- Phụ thân, người đang suy nghĩ gì vậy? Đó là sườn phu nhân tương lai của Tử Truyền, sao ta có thể lấy nàng?
Tuy nói như thế, trong đầu lại hiện lên một bóng dáng như lửa đỏ, lại nhịn không được nhìn Bạch Thanh, thấy nàng có chút lo lắng, mày liền nhíu mày.
- Nói hưu nói vượn.
Bạch Tể Viễn tức giận mắng mỏ:
- Ngươi là mệnh quan triều đình, đừng giống đám phụ nhân, lời đồn đãi thị phi bên ngoài sao có thể tin. Nhan cô nương là nghĩa muội của Tử Truyền, đã ở trước mặt hoàng thượng trình bày, trước khi thành thân sẽ ban thưởng phong hào, nếu không ngươi nghĩ yến tịch cùng thọ yến trong cung người nào cũng có thể tham gia? Huống hồ, phụ mẫu của Nhan cô nương năm đó cũng có chút giao tình với ta và mẫu thân của các ngươi, còn từng vui đùa muốn kết làm thân gia. Chỉ là Nhan gia bị biến cố, phu thê bọn họ cùng mẫu thân các ngươi giống nhau, tráng niên sớm thệ(chết trẻ).
Nhắc đến thê tử, khuôn mặt Bạch Tể Viễn hoài niệm cùng thẫn thờ, bất quá liền khôi phục lại bình thường.
Hắn tính tình giống tổ phụ Bạch Minh, luôn dễ dàng thích ứng với mọi tình cảnh.
Từ trước đến nay, hắn luôn tùy ý hai huynh muội Bạch Triệt chọn con đường sau này của mình, hơn nữa theo ý nguyện của bọn họ mà kết thân.
Hắn cũng chưa bao giờ cưỡng chế bọn họ để tự mình làm chủ, Cho đến khi nghe Bạch Thanh nói đủ loại chuyện xảy ra kiếp trước, hắn mới bắt đầu ý thức được, đôi khi, bỏ mặc tùy ý, mới là không có trách nhiệm.
Hắn làm phụ thân, vẫn không xứng chức.
Cho nên, nhi tử mới gặp phải thê tử phản bội hưu thê, nữ nhi thiếu chút nữa vì người khác mà làm “Thiếp thất”.
Nhan cô nương xuất thân giang hồ, tính tình sáng sủa hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, có thể giống như hắn cùng thê tử lúc trước, hài hòa ân ái.
Nàng đã ở trong hầu phủ được nuôi dưỡng vài năm, hoàng hậu tự mình phái ma ma đến dạy quy củ lễ nghi, nắm giữ chặt chẽ quyền lợi ở hầu phủ, tất cả sản nghiệp cũng để ý xử lý gọn gàng ngăn nắp, thủ đoạn cũng không kém.
Thêm chuyện xảy ra ngày ba mươi, nàng nhiều lần ra tay giúp đỡ, bảo hộ nữ nhi mọi cách, đã nhiều ngày hai người này còn tặng lễ vật qua lại, sống chung cũng không tệ.
Mà chuyện của Đồ gia bị hủy hoại danh tiếng của nữ nhi cùng dòng tộc, người bên ngoài lại cảm thấy Bạch gia ra tay quá mức ngoan độc, đã từng là thân gia, mà không lưu tình chút nào.
Vì vậy hôn sự của Bạch Triệt, có chút gian nan.
Nếu Bạch Triệt thú tiểu thư của An Nhạc Hầu phủ, thì Tiếu Túc sẽ không còn lý do gì mà dám lên cửa cầu thú Bạch Thanh.
Trong Quan lại sĩ tộc, không thịnh hành cái gì hoán thân thuyết pháp.
(Yul: hoán thân thiếp pháp trong câu này có nghĩa là anh em một nhà lấy cùng 1 thân gia)
Nữ nhi đã khổ cả đời, khó khăn lắm mới có được cơ hội trùng sinh, hắn không muốn gả nàng cho nam nhân lúc nào cũng nguy hiểm cận kề chỉ sống qua ngày.
Hắn còn chuẩn bị vì nữ nhi kén phu quân, để bọn họ ở dưới mí mắt mình, đỡ để nàng phải bị ủy khuất.
Bạch Tể Viễn nghĩ tốt lắm, nhưng trong lòng Bạch Triệt vẫn có chút ngăn cách.
Dù sao ở trong lòng hắn vẫn thấy Nhan cô nương cùng Tiếu Túc tuyệt đối không phải huynh muội đơn giản như vậy.
Sáng sớm hôm đó, hắn đã đề cập đến chuyện này trước mặt Tiếu Túc, hắn cũng không mở miệng phản bác, hắn đã muốn nhận định, lời đồn đãi chính là sự thật.
Lúc nay đột nhiên kêu hắn đi thú nữ nhân của sư đệ làm thê, trong lòng thật sự là không được tự nhiên.
Nhưng Bạch Thanh nghe phụ thân nói liền biết hai người có quan hệ trong sạch, trong lòng cũng có chút đồng ý.
Di Á tỷ tỷ văn võ song toàn, lại là một cô nương tốt, nếu có thể kết duyên với ca ca, cũng xem như Bạch gia có phúc.
Ba người bọn họ tâm tư bất đồng, cũng không có tiếp tục đàm luận nữa, dàn xếp cho tiểu oa nhi khi thật tốt, liền tự trở về phòng.
Tháng giêng nhiều chuyện bận rộn nên Bạch Thanh cũng quên mất chuyện của ca ca.
Ngày mười lăm tháng giêng là yến tiệc vạn thọ của Hưng Khánh Đế, ở trong cung Bạch Thanh thấy Nhan Di Á, mới nhớ tới.
Trong cung mọi nơi đều giăng đèn kết hoa, khắp nơi tràn đầy không khí vui mừng, hiện rõ hoàng gia xa hoa.
Trước khi đế hậu chưa đến, Bạch Thanh cùng Nhan Di Á ngồi một chỗ nói chuyện với nhau.
Bạch Thanh nhớ đến đề nghị của phụ thân, nhịn không được liền nhìn kỹ Nhan Di Á tinh tế đánh giá, càng xem càng vừa lòng, càng xem càng cảm thấy nàng cùng ca ca rất xứng.
Nhan Di Á bị nàng nhìn chằm chằm, cảm thấy hồ nghi mở miệng hỏi:
- Thanh nhi sao lại nhìn ta như thế? Hay là hôm nay ta trang dung y phục, có gì không ổn?
- Không có!
Bạch Thanh cười ái muội nói:
- Di Á tỷ tỷ rất đẹp, khiến muội nhìn đến ngây người. Cũng không biết sau này nam nhân nào lại có vận may, có được tỷ.
Nhắc tới hôn sự, Nhan Di Á nhịn không được liền đỏ mặt, xấu hổ ão não nói:
- Ngươi còn chưa có vào cửa đâu, liền vội vã đuổi ta đi! Ta liền không thành thân, ở lỳ trong phủ, cho các ngươi nuôi.
Nàng nói như vậy là chắc chắc Bạch Thanh nhất định sẽ gả vào An Nhạc Hầu phủ.
Bạch Thanh nghe vậy, sắc mặt lại buồn bã, mới vừa rồi còn hưng trí lúc này tiêu tán không còn một mảnh.
Nâng ly trà đưa lên môi che giấu thần sắc trên mặt, đợi bình tĩnh lại mới thẳng thắn nói:
- Tỷ tỷ đừng nói bậy, mấy ngày gần đây phụ thân vì muội tuyển lựa người ta, không chừng không được bao lâu, sẽ chọn được người.
Nàng biết, dù Tiếu Túc không ở trong kinh, nhưng hắn có năng lực thống lĩnh Kiêu kỵ binh, khẳng định lúc nào cũng có thể thu được tin tức trong kinh.
Ngày đó cùng hắn ước định, đã không thể giữ lời.
Nhiều ngày cách xa nhau, nếu không thể chính miệng nói rõ ràng với hắn, đành phải phó thác cho Di Á tỷ tỷ, sớm để hắn hiểu ý tứ của nàng, coi như cho hắn một câu trả lời.
Nhan Di Á cũng hết sức kinh ngạc, đưa tay nắm chặt cánh tay của nàng, vội vàng hỏi:
- Đã có chuyện gì, không phải các ngươi?
- Tỷ tỷ, chuyện chung thân, lời phụ mẫu chi mệnh, môi chước, sao ta có thể xen vào.
Nàng liền đem chuyện này đổ lên đầu phụ thân.
Nhan Di Á cũng đã ở kinh năm năm, ngày thường cũng thường xuyên cùng người khác giao tế, đương nhiên sẽ hiểu quan lại cùng người trong giang hồ khác nhau.
Trước khi nghĩa huynh Tiếu Túc rời khỏi kinh thành, đã nhờ nàng chiếu cố Bạch gia tiểu thư, nàng còn tưởng chuyện tình của bọn họ đã định.
Cũng không biết lại có rất nhiều trở ngại, trong lòng liền giống như tình cảm của muội muội lo lắng cho huynh trưởng.
Nghĩ đến nghĩa huynh xưa nay không gần nữ sắc, rất vất vả mới động chân tình, lúc hắn đề cập đến Bạch gia tiểu thư vẻ mặt rất ngọt ngào ôn nhu.
Hắn là người trọng tình trọng nghĩa, nếu người hắn lưu luyến sở cầu lại gả cho người ngoài, sợ sẽ thương tâm đến chết.
Rốt cuộc vẫn không đành lòng, cũng không cam lòng, muốn mở miệng khuyên giải.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng pháo nổ, ngay sau đó, Đế hậu dắt tay nhau bước vào, yến hội bắt đầu, cho đến lúc yến hội chấm dứt, tự trở về phủ, cũng không tìm được cơ hội nói chuyện.
Cũng không phải Bạch Thanh cố ý tránh né nàng, mà là lễ vật tự tay nàng làm hao phí mất hai tháng, tú ra áo choàng Ưng Tường Không.
Đế hậu rất vui mừng vì nghĩ nàng đã trưởng thành, nên kêu nàng kề cận suốt cả buổi.
Sao khi nghe phụ huynh phân tích, Bạch Thanh mới hiểu hoàng thượng ra quyết định kiếp trước là chuyện bị người dân bắt ép, không thể không hạ chỉ.
Cũng vì chuyện này mà hắn thương tâm bệnh tật không dậy nổi cho đến tận lúc băng hà.
Cho nên nàng dần buông xuống phòng bị ngăn cách mà giống như trước kia ngây thơ trong sáng vui đùa ầm ĩ, khiến Hưng Khánh Đế mặt mày hớn hở, nhịn không được lại ban thưởng rất nhiều đồ vật nàng yêu thích.
Chiêu Duyệt công chúa còn ồn ào kêu phụ hoàng bất công, liên tục làm nũng. Các vị hoàng tử công chúa khác cũng vây xung quanh hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng hết sức vui vẻ
Trong lòng Bạch Thanh vẫn luôn cẩn thận phòng bị, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ký Vương bị thương không thể dự yến, Thục Phi vì thể hiện mình là từ mẫu, cũng chỉ tặng lễ vật, chưa từng tham dự yến hội.
Kiếp trước hãm hại thái tử, tất nhiên cũng sẽ không thể xuất hiện ở kiếp này.
Rất nhiều chuyện đã thay đổi. Chỉ cần Tô Mai và Ký vương không có quan hệ...
Ý thức được điều này sau, Bạch Thanh càng lo lắng, Tô Mai đang bị giam giữ trong đại lao. Nếu Ký Vương biết được năng lực của Tô Mai, mượn sức nàng thu về mình, mọi chuyện sẽ không ổn.
Xem ra, phải đến lao ngục làm một chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...