Trong lòng Thục phi hoảng loạn, sợ hãi cùng hối hận hòa lẫn vào nhau, không dám nhìn Tiếu Túc, cũng không biết nên ứng đối như thế nào.
Đành quay đầu nhìn sang hướng khác, im lặng không nói.
Tiếu Túc còn muốn nói tiếp, thì Hưng Khánh Đế đột nhiên thấp giọng khụ một cái, ánh mắt lợi hại liếc nhìn hắn, ý bảo hắn phải có chừng mực.
Dù gì Thục phi vẫn là phi tử mà hắn sủng ái nhiều năm, nàng bị mất mặt thì cũng tổn hại đến mặt mũi của hắn.
Tiếu Túc không cam lòng im miệng, trên mặt lại lộ ra ý tứ muốn Hưng Khánh Đế bồi thường.
Hưng Khánh Đế lập tức vui vẻ, trước giờ đứa nhỏ này vẫn làm bộ dáng nghiêm túc đoan chính, chưa từng có biểu tình nghịch ngợm, vì muốn có nàng mà hắn bộc lộ ra vài phần trẻ con.
Còn Bạch Thanh vẫn luôn đối với tình yêu nam nữ cẩu thả, lại vì đám nữ nhi của hắn nói vài câu trêu ghẹo, mà đỏ bừng mặt.
Cho thấy lúc Tiếu Túc dưỡng thương ở Bạch gia, hai người này đã nảy sinh tình cảm.
Chỉ sợ Thục phi có nằm mơ cũng không nghĩ, bọn họ an bài trận cướp sát, chẳng những không giết được Tử Truyền, mà còn gián tiếp tác hợp cho người có tình.
Là duyên phận.
Thôi, hôm nay hắn sẽ làm người hoà giải, thành toàn cho bọn họ, dù sao kết quả này cũng là điều hắn mong muốn.
Thục Phi không biết Hưng Khánh Đế chuẩn bị thành toàn cho Tiếu Túc cùng Bạch Thanh.
Nghe hắn khụ một tiếng, nàng liền thanh tỉnh.
Nàng quá vội vàng, lại quên hoàng thượng còn ở đây, không cần nàng phải một mình chiến đấu.
Một đôi mắt chứa đầy nước, điềm đạm đáng yêu nhìn Hưng Khánh đế hàm chứa ý tứ cầu xin.
Hoàng thượng rất thích bộ dạng này của nàng, chỉ cần nàng làm như vậy hắn sẽ mềm lòng, cầu gì cũng được.
Nhưng nàng không biết lời đồn đại ở kinh thành đã khiến hoàng thượng mất hết mặt mũi, mà lúc này nàng còn thay đổi tính tình ngay trước mặt hắn.
Trong lòng Hưng Khánh Đế đã muốn biếm nàng vào lãnh cung, vậy mà lúc này nàng còn làm ra bộ dáng ủy khuất.
Mỗi khi nàng như vậy, cầu gì hắn cũng cho, cầu được này nọ, có phải đều đưa cho nam nhân kia? Có phải nàng cũng đem biểu tình này đi lấy lòng tên nam nhân kia?
Không, có lẽ, nàng đối đãi với tên kia còn tốt hơn hắn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hưng Khánh Đế liền cảm thấy ghê tởm, làm gì còn thương hoa tiếc ngọc?
Thế gian này nam nhân là loại vô tình nhất, đặc biệt là nam nhân có vị trí cao, đế vương đều là kẻ bạc tình.
Hưng Khánh Đế làm như không thấy bộ dáng cầu khẩn của Thục phi, lên tiếng nói với Bạch Tể Viễn:
- Thiệu Đức, tuổi Xíu không còn nhỏ, nữ đại bất trung lưu, nên gả cho người.
Ngươi xem sanh tôn của trẫm, chỉ mới hai mươi tuổi, đã lập quân công được phong hầu, lại chấp chưởng Kiêu kỵ binh, có thể nói là thiếu niên anh tài, đủ xứng với Xíu.
Thiệu đức nghĩ như thế nào?
(Yul: Nữ đại bất trung lưu nghĩa là con gái lớn không thể giữ trong nhà )
Mở miệng là khen một tràng, mà chỉ nói đến hôn phối, chứ không đề cập tới chuyện Tiếu Túc quỳ gối cầu xin ở tế.
Là cầu thú, chứ không có ý ở tế.
Xem ra, Hưng Khánh Đế cũng không tán đồng chuyện ở tế.
Tiếu Túc nghe vậy, trong lòng kinh hãi, sợ Bạch Tể Viễn nghe xong sẽ tức giận, quên luôn chuyện hắn nói ở cửa cung.
Định mở miệng cầu xin, Hưng Khánh Đế lại giành trước nói:
- Sau khi thành thân, mà Thiệu Đức vẫn còn lo lắng, thì để phu thê bọn họ ở Bạch phủ vài ngày, hoặc là ngươi dọn đến An Nhạc Hầu phủ, như thế sẽ vẹn toàn đôi bên.
Thiệu Đức, ngươi cảm thấy thế nào?
- Tất cả xin hoàng thượng làm chủ!
Bạch Tể Viễn do dự một lát, liền thỏa hiệp.
- Tốt tốt......
Thấy Bạch Tể Viễn đồng ý, Hưng Khánh Đế vui vẻ cất cao giọng:
- Người tới, lấy quyên chỉ đến đây, trẫm sẽ tứ hôn cho bọn họ.
( Yul: quyên chỉ là cẩm lụa viết chử lên thành thánh chỉ)
Giống như sợ có chuyện gì đó phát sinh, liền viết luôn thánh chỉ đóng cả ngọc tỉ lên đó, rồi sai thái giam đi tuyên chỉ tứ hôn.
Trong Dực Khôn cung liền náo nhiệt, cung nữ thái giám cao giọng chúc mừng.
Bạch Thanh đang ở tiền viện cùng Dương Bình, Chiêu Duyệt công chúa bị bọn họ trêu ghẹo xấu hổ đỏ hết mặt.
Nhưng không ai nhìn thấy Thục phi nở nụ cười rét lạnh như băng, trong ánh mắt ẩn hiện lệ khí.
#####
Chuyện được định đoạt xong cũng đã trễ, Bạch Tể Viễn liền cáo từ, muốn mang theo nhi tử nữ nhi về phủ.
Thục phi vẫn luôn trầm mặc im lặng, đột nhiên la lớn:
- Thái phó xin dừng bước.
- Thục phi nương nương có gì phân phó?
Bạch Tể Viễn quay đầu hỏi, trong giọng nói mang theo tức giận.
Thục phi thì thế nào?
Hắn không phải là nô tài của Thục phi, Bạch gia cũng không lệ thuộc vào Dương gia.
Chức quan của Bạch Tể Viễn còn ở trên gia tộc Dương thị, còn là thái phó, ngay cả thái tử cũng không dám chậm trễ.
Hôm nay Thục phi đột nhiên nhúng tay vào gia sự của Bạch phủ, đánh chủ ý lên đầu nữ nhi của hắn, nếu không nể mặt hoàng thượng thì hắn cũng không dễ dàng tha thứ như vậy.
Mà nửa năm nay Tiếu Túc cũng vừa mắt hắn, cho nên gả nữ nhi cho hắn cũng không tức giận, nếu không nhất định phải để Dương thị biết đụng vào nữ nhi của hắn, chọc giận hắn sẽ có hậu quả như thế nào.
Giờ phút này, nàng muốn lưu hắn lại, xem ra còn muốn tính kế.
Quả nhiên, Thục Phi cười nói:
- Trưởng ấu hữu tự, hôm nay Bạch tiểu thư đã định hôn sự, cùng vì chuyện đầu năm Bạch gia cùng Đồ gia náo loạn, lúc này Bạch học sĩ đã là người chưa có hôn phối, ca ca chưa lập gia thất mà muội muội đã chuẩn bị xuất giá, chỉ sợ nói ra sẽ không dễ nghe.
Nếu Bạch tiểu thư xuất giá, ở Bạch gia ngay cả đương gia chủ mẫu cũng không có, ai sẽ giúp nàng chuẩn bị của hồi môn, xử lý gia vụ.
Thái phó đại nhân không nghĩ sẽ thú thê tử cho Bạch học sĩ sao?
(Yul : Trưởng ấu hữu tự nghĩa là lớn nhỏ có thứ tự)
Nhúng tay vào hôn sự của nữ nhi không được, lại quản đến chuyện của nhi tử hắn?
Bạch Tể Viễn ôm một bụng khí!
Trên đời này làm gì có người như Thục phi, ở trước mặt phu quân lại quan tâm đến chuyện hậu trạch của người ngoài như vậy.
Người không biết còn nghĩ nàng là nương của huynh muội Bạch Triệt đấy!
Mẫu thân không còn, hôn sự của huynh muội Bạch gia sẽ do hắn làm chủ.
Thục phi hết lần này đến lần khác xen vào, là nghĩ bọn họ giống đám nô tài hạ nhân, nên muốn sắp đặt hôn sự của bọn họ sao?
Bạch Tể Viễn nghiêm mặt, căm hận nói:
- Thần vẫn còn sống, cho dù không còn, thì hôn sự của huynh muội Bạch gia, cũng không cần thục phi nương nương quan tâm.
Thục phi nghe vậy mày liễu dựng thẳng lên, xém chút nữa là chửi ầm lên.
Nàng lựa lời nói những câu tốt đẹp, còn chưa kịp mở miệng, nói đến chuyện cần nói, đã bị hắn chặn họng làm nghẹn uất.
Nếu không phải vì lấy "Đại cục làm trọng", nhất định nàng sẽ không nhịn nữa.
Hai tay Thục Phi nắm chặt, có gắng điều chỉnh hô hấp, kiềm chế tính tình, Sau đó tươi cười nói:
- Thái Phó đại nhân nghĩ nhiều rồi, bản cung không phải muốn nhúng tay vào gia sự của Bạch gia.
Chỉ là thấy Bạch học sĩ phong thần tuấn lãng, phong lưu lỗi lạc, nhớ đến ngoại gia có một chất nữ, năm nay vừa mới mười sáu, tướng mạo thanh tú, tinh thông cầm kỳ thi họa, rất lương xứng với Bạch học sĩ, định cầu thân với thái phó đại nhân, thỉnh hoàng thượng tứ hôn, huynh muội cùng tứ hôn, là song hỷ lâm môn, chuyện này truyền ra ngoài cũng là một giai thoại a.
Liếc nhìn Hưng Khánh Đế thấy ánh mắt hắn tràn đầy chán ghét, lúc này Bạch Tể Viễn cũng không muốn chừa lại chút mặt mũi nào cho Thục phi nữa, chỉ lạnh lùng nói:
- Tiểu thư Dương gia, cùng nữ nhân Đồ thị có gì khác nhau? Nhi tử của ta chịu không nổi.
Trong kinh ai mà không biết, từ sau sự kiện đêm ba mươi ở Bạch phủ, nữ nhân Đồ thị bị người vạch trần dâm - loạn - thông - gian, trốn phu trộm người, đủ các loại tội danh, truyền khắp thiên hạ.
Lời này của Bạch Tể Viễn là đánh đồng nữ nhân Dương gia với nữ tử Đồ thị.
Khinh người quá đáng, Thục phi tức giận muốn phun lửa.
Nàng càng hận, thì Bạch Tể Viễn càng thư thái.
thấy nàng tức giận đến đỏ mắt, liền ngẩn cao đầu, khóe môi nở nụ cười khinh miệt làm Thục phi càng tức điên lên.
Lúc này, Bạch Triệt đột nhiên lên tiếng:
- Đa tạ Thục Phi nương nương đã quan tâm đến hôn sự của thần.
Chỉ sợ nương nương không biết, thần đã sớm đính hạ hôn sự, năm sau sẽ thành thân, không xứng nổi với chất nữ của nương nương, thỉnh nương nương thứ tội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...