Ác chi hoa –
“Đại thiếu gia, Quang Vinh thân vương Nhạc Thái cùng với Quang Vinh cách cách Thuyên Hinh đến bái phỏng.”
Du quản gia mái tóc hoa râm đứng tại phòng khách, đối với Kỷ Hiếu Sâm nói, đồng thời đưa ra danh thiếp nền hồng mạ chữ vàng in hình hoa mai.
Loại bái thiếp này kích cỡ giống như một cuốn tạp chí mười sáu trang, bình thường được đặt trong hạp có khảm trai, khắc hoa văn và chữ viết trên hạp lễ vật để biểu hiện than phận tôn quý của người tới, nhưng Kỷ Hiếu Sâm vừa nhìn đến bái thiếp này, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống lạnh lung nói: “Bọn họ đến đây làm gì?”
Quang Vinh than vương Nhạc Thái là cậu của hoàng đế đã nhường ngôi, cũng chân chính là hoàng than quốc thích, sau khi thấy đứa cháu hoàng đế mới sáu tuổi khó giữ nổi ngôi vị, Nhạc Thái không chút do dự đầu nhập làm người nước Anh, cùng người nước ngoài xưng huynh gọi đệ, mở hiệu buôn Tây, hiệu cầm đồ, buôn lậu cùng đầu cơ trục lợi văn vật (*) của cung đình, trong một đêm phất lên nhanh chóng, ở Thiên Tân sở hữu không biết bao nhiêu cửa hang cùng cong ti bất động sản.
(*) văn vật: di vật văn hoá; hiện vật văn hoá khảo cổ
Nhạc Thái và đô đốc Hồ Nam Triệu Nguyên giống nhau đều là tiểu nhân xú danh vang xa, điều khác biệt duy nhất là Triệu Nguyên xuất thân từ mấy nơi đầu đường xó chợ hỗn tạp, mà Nhạc Thái lại là cậu ruột của tiểu hoàng đế. Quang Vinh thân vương, trong mấy đời trước cũng có qua lại thân thiết với Kỷ gia.
Con gái của Nhạc Thái – Thuyên Hinh năm nay vừa tròn mười tám tuổi, từng là “cháu dâu” được đích thân thái lão gia đã qua đời chỉ tên. Cho dù Kỷ Hiếu Sâm trong lòng tràn đầy chán ghét, tuyệt không muốn gặp nhưng hắn vẫn phải kiềm chế tính tình tiếp nhận danh thiếp.
“Quên đi, Du quản gia ngươi đi mở cửa, còn Hiếu Hòa dẫn Đồng Âm lên trên lầu” Kỷ Hiếu Sâm đem danh thiếp để sang một bên, nói với Kỷ Hiếu Hòa.
Kỷ Hiếu Hòa đang ngồi bên cạnh tay vịn ghế dựa chơi cờ vây cùng Đồng Âm, nghe như vậy liền ngẩng đầu lên. Trước tiên không nói cái vị tiểu thư nũng nịu, cực thích dính lấy người khác Thuyên Hinh cách cách, Quang Vinh thân vương cũng không phải một kẻ có thể tùy tiện qua loa cho có lệ. Hắn chính là quyết tâm muốn gả con gái bảo bối Thuyên Hinh vào Kỷ gia, Kỷ Hiếu Hòa lo lắng một mình Kỷ Hiếu Sâm không thể ứng phó nổi với hai người bọn họ.
“Mau dẫn em ấy lên, không nghe rõ sao?” gặp Kỷ Hiếu Hòa vẫn ngồi một chỗ không chịu nhúc nhích, Kỷ Hiếu Sâm không hờn giận mà nói.
“Vâng, Đại ca” khó được lúc Kỷ Hiếu Hòa thành thành thật thật không cùng Kỷ Hiếu Sâm tranh tranh luận, lập tức đứng lên đi đến bên kia bàn trà, kéo tay Đồng Âm nói: “Đi thôi, chúng ta lên lầu chơi cờ”
“…………Dạ” Đồng Âm thuận theo đứng lên, chính là cậu cảm thấy rất kì lạ, bởi những lần trước khi có khách đến Kỷ Hiếu Sâm cũng không thô lỗ đuổi cậu đi như vậy, rốt cuộc Quanh Vinh than vương cùng Quang Vinh cách cách là dạng người như thế nào nha?
Đồng Âm theo Kỷ Hiếu Hòa xuyên qua phòng khách, đi lên cầu thang bằng cẩm thạch, cậu dừng lại ngay tại góc thang lầu tò mò hướng dưới lầu nhìn ngó xung quanh.
“Quang Vinh vương gia vạn phúc, đại cách cách cát tường!”
Thanh âm Du quản gia to rõ truyền từ bên ngòai huyền quan vào trong, nhóm người hầu đều đứng ngay bên cửa, tất cung tất kính cúi thấp đầu hoan nghênh khách quý.
“Một dáng người cao tráng, mặc trường sam tơ lụa màu đen, áo khoác ngắn vàng nhạt, trung niên nam nhân nhanh chân bước đến. nam nhân chừng hơn bốn mươi tuổi nhưng trông vẫn trẻ trung khỏe mạnh, ở độ tuổi này vẫn sất trá phong vaan, thần thái uy vũ.
Đồng Âm nhìn kĩ khuôn mặt hắn, đường cong khuôn mặt rắn rỏi, cơ thể kiên cường khỏe mạnh, anh tuấn, đoi mắt màu đen ánh lên tia lợi hại, khí thế bức người. Trên đầu hắn không có một sợi tóc bạc nafo, một đầu tóc ngắn được chải vuốt chỉnh tề, vừa nhìn là biết bình thường thập phần chú ý bảo dưỡng, đói hạ nhân bên dưới cũng cực kì nghiêm khắc.
Đi bên cạnh nam nhân là một cô gái cước bộ thướt tha, dừng lại ngoài đại sảnh. Đồng Âm có một chút sửng sốt, cậu chưa bao giờ gặp qua cô gái nào xinh đẹp tuyệt trần như thế, nói nàng là tiên nữ hạ phàm cũng không đủ. Khuôn mặt nho nhỏ hình trái xoan khảm lên một đôi mắt sáng trong suốt, da thịt như bang tuyết, cái mũi vừa tinh xảo vừa duyên dáng, đôi môi đầy đặn lại đặc biệt giống phụ thân nàng.
Cô gái cười dịu dàng, lộ ra đôi má lúm đồng tiền, khan tay thơm màu trắng nhẹ vung lên, nói với người hầu đi ra nghênh đón: “Miễn, đều đứng lên đi, sớm muộn gì cũng là người trong nhà, cần gì khách khí như vậy. Quản gia, Hiếu Sâm ca đâu rồi? Có phải ở bên trong không?”
“Đúng vậy, Đại thiếu gia chờ người đã lâu, vừa nghe các ngài đến đã vội đi thay quần áo rồi. Vương gia, cách cách, mời đi hướng này” Du quản gia lão luyện cúi đầu nói, vì sự chậm trễ của Kỷ Hiếu Sâm mà hòa giải, vương gia cùng cách cách cũng không để ý, đi theo sau ông vào trong phòng khách.
Đồng Âm cúi người xuống sâu hơn muốn nhìn kĩ lại lần nữa, nhưng Kỷ Hiếu Hòa nhẹ nhàng túm tay cậu kéo lên trên lầu.
“Nhị ca, Quang Vinh vương gia cùng Thuần vương gia giống hau đều là thân thích trong hoàng tộc sao?” Ở hành lang lầu hai, Đồng Âm cảm thấy vô cùng mới lạ mà dò hỏi.
“Ân” Kỷ Hiếu Hòa đáp, cũng không quay đầu lại, nắm tay Đồng Âm dẫn cậu vào thư phòng.
“Vậy tại sao em chưa bao giờ gặp qua bọn họ?” Đồng Âm ngẩng đầu, một đôi mắt to đen ngập nước vụt lên tia sang tò mò.
Buổi vũ hội gặp mặt hai tháng trước, Đồng Âm đã gặp qua Thuần vương gia, Lễ vương gia, còn có các vị quận vương, cách cách khác, nhưng mà cậu lại chưa tháy qua đôi phụ tử Quang Vinh.
“Đó là bởi vì Đại ca không mời bọn họ” Kỷ Hiếu Hòa nói, kéo Đồng Âm đến trước người mình nhẹ nhàng ôm vào long.
“Vì cái gì?”
“Nói đến cũng dài dòng, bất quá cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Tiểu Âm, em phải nhớ kĩ, cách vị Quang Vinh vương gia này xa một chút, tốt nhất đừng để cho hắn thấy em. Về phần cái đại cách cách kia, ta nghĩ nàng làm ầm ĩ một hồi cũng sẽ nhàm chấn rồi buông tha Đại ca thôi.” Kỷ Hiếu Hòa gác cằm lên vai Đồng Âm, giống như thực bất đắc dĩ mà thở dài.
“Bọn họ là người rất đáng sợ sao?”
Đồng Âm rất muốn hỏi như vậy, nhưng lại lo lắng hỏi ra Nhị ca sẽ không trả lời. Các ca ca luôn công tư phân minh, cũng không cho cậu biết nhiều lắm, Đồng Âm sợ chính mình nhiều chuyện lại khiến các ca ca sinh khí.
“Chúng ta tiếp tục chơi cờ nào, vừa nãy đánh tới nước nào em còn nhớ rõ không?”
“Ân”
“Em thật sự là càng ngày càng lợi hại” Kỷ Hiếu Hòa cười, buông Đồng Âm ra, ngón trỏ nhẹ nhàng quát quát cái mũi nhỏ của cậu.
Có lẽ là do tâm linh tương thong giữa hai anh em sinh đôi mà lúc này Kỷ Hiếu Hòa có một dự cảm rất xấu, tổng cảm thấy được Kỷ Hiếu Sâm không thể dễ dàng đuổi đi đôi Quang Vinh phụ tử kia, y có chút lo lắng muốn xuống xem tình huống dưới lầu nhưng lại không dám để Đồng Âm đứng chờ một mình, miễn cưỡng cười cười bày ra một bàn cờ trên thư trác, cùng Đồng Âm một lần nữa bắt dầu hạ cờ.
Dự cảm của Kỷ Hiếu Hòa không ngờ lại trở thành sự thật, lấy cớ để con gái li khai, Quang Vinh than vương ngồi xuống bộ sô pha bằng da đắt tiền, trong tay cầm một ly rượu Tây, không chút để ý nói: “Cho dù ngươi không muốn thừa nhận nhưng Thuyên Hinh cũng đã là cháu dâu do đích thân Kỷ lão thái gia chỉ định, để nó ở tại nơi này là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hay là ngươi muốn hủy bỏ hôn ước rồi mang tiếng bội bạc, khiến Kỷ gia trở thành trò cười cho thiên hạ?”
“Vương gia nói quá lời, Thuyên hinh cũng vừa mới mười tám, con gái chưa xuất giá đã đến sống ở nhà chồng, điều này làm thanh danh của nàng cũng không mấy tốt lăsm đâu?” Kỷ Hiếu Sâm ngồi trên so-fa đối diện, duỗi đôi chân thon dài, bất vi sở động mà nói.
Nó sớm muộn gì cũng là người của ngươi, ngươi đẩy nó ra nói không cần mới chính là đả kích thanh danh cuar nó. Hiếu Sâm, kỷ gia là danh gia vọng tộc, chẳng lẽ Quang Vinh vương phủ lại không phải sao? Thuyên Hinh con gái ta chính là đại cách cách được lão phật gia sắc phong, cho dù lão phật gia mất thì nó cũng vẫn là cách cách danh chính ngôn thuận, hoàn toàn là một cấp bậc khác với những kẻ không sạch sẽ kia a” quang Vinh than vưng nghiêm chỉnh uống rượu, dường như không có việc gì mfa lật ra con bài chủ chốt của mình.
“Có ý tứ gì?” Kỷ Hiếu Sâm ánh mắt chợt co rút.
“Có câu ngạn ngữ nói: chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Thế hệ trước đã có một kẻ mắc nợ phong lưu, Kỷ gia nghĩ muốn che giasu liền tùy tiện bịa ra một cái danh hào biểu đệ. Đầu năm nay, ngay cả dã loại cũng có được một cái hảo danh tự, thực chất lại là một đứa con hoang. Con rể à, ngươi thông minh như vậy hẳn là biết ta đang nói đến ai chứ?”
Kỷ Hiếu Sâm sắc mặt không hề thay đổi, cũng không trả lời, duy độc nhãn thần tựa như tượng bang rét lạnh.
“Nếu ta không chú ý, bên ngoài lỡ miệng nói ra thì thanh danh của Kỷ gia cũng không tốt nghe lắm đâu” Quang vinh than vương loạng choạng lắc ly rượu thủy tinh, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Ngươi là đang uy hiếp ta sao? Ngươi cho là chỉ bằng một, hai câu nói của ngươi có thể lay động được cả Kỷ gia?” Kỷ Hiếu Sâm lạnh lẽo nói.
Quang vinh than vương Nhạc Thái có dã tâm rất lớn, đem nữ nhân đó tiến vào thiên hạ giàu có của Kỷ gia cũng chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn mà thôi. Hiện giờ thời cuộc hỗn loạn, quân phiệt thổ phỉ luôn làm theo ý mình, Quang Vinh than vương muốn làm hoàng đế nhất định phải có Long mạch thủ hộ – lực lượng Kỷ gia.
Chính là Kỷ Hiếu Sâm lại thấy rõ dã tâm của hắn ta, các trưởng lão ở Kỷ gia đều bị hắn mua chuộc, chỉ cảm thấy Quang Vinh than vương là một kẻ có tầm nhìn xa trông rộng lại tuân thủ các lễ tiết ở chế độ cũ, mà Kỷ Hiếu Sâm lại dứt khoát cải cách toàn bộ kỷ gia làm cho một ít lão nhân bảo thủ cố chấp rất không hài long, họ lại không dám nói thẳng.
“Nếu ta chỉ dựa vào lời nói suông, đương nhiên sẽ không dám mang Thuyên Hinh đến phiền ngươi” Quang vinh than vương buông ly rượu, không chút hoang lấy ra mấy tờ giấy từ trong túi áo đưa đến trước mặt Kỷ Hiếu Sâm.
Mặt trên vẫn còn vài nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có chữ viết sai bị vòng lại để sửa chữa, nhưng thập phần tinh tường mấy từ rõ ràng “ngân phiếu”, “khế đất”, “Đồng Âm” đập vào mắt, ở góc phía dưới còn một dấu vân tay màu đỏ ấn vào. Kỷ Hiếu Sâm chỉ mới nhìn lướt qua chỉ biết Lâm thẩm đã đem than phận Đồng Âm cấp bán.
“Thế nào? Hành lý của thuyên hinh ta đã cho người đem đến, ngươi cấp cho nó một căn phòng ngủ tốt nhất, phải biết đau nó, thương nó. Nếu Thuyên Hinh ở nơi này chịu một chút ủy khuất nào thì các người cũng tự biết phải nhận lấy ‘báo đáp’ như thế nào rồi đấy”
Kỷ Hiếu Sâm không có trả lời, Đồng Âm là con riêng của phụ than, là em trai cùng cha khác mẹ của hắn, loại chuyện này cho dù thong báo cho cả thiên hạ hắn cũng không hề thấy mất mặt chút nào, ngược lại còn có thể thuạn lý thành chương đặt mối quan hệ với Đồng Âm.
Nhưng là các trưởng bối Kỷ gia cũng không biết than phận Đồng Âm, họ còn tưởng rằng cậu chính là Hoa Linh bị,hắn đưa đến Thượng hải chữa bệnh. Nếu than phận Đồng Âm bị bại lộ, như vậy bí mật việc thị tẩm cũng bị phơi bày, tình cảnh của cậu liền sẽ lâm vào nguy hiểm.
Xem ra cho dù Lâm thẩm tham tiền cũng vẫn biết nặng nhẹ, không dám nói ra quan hệ của ba huynh đệ bọn họ.
“A mã, Hiếu sâm ca, hai người nói chuyện xong chưa?” thuyên Hinh mang theo mùi hương htoang thoảng từ bên ngoài hoa viên đi vào, phía sau là bốn nha hoàn mặc sườn xám đều là mang từ trong nhà đến.
“Mỗi lần bắt đầu bàn công chuyện đều gạt con sang một bên, con rất rất là nhàm chán a” Thuyên hinh ngồi vào bên người phụ than, nũng nịu yếu ớt nói: “con cũng muốn nói chuyện phiếm với Hiếu sam ca nga”
“Ha ha, đều nói nữ nhân không bao giờ chịu bị thua thiệt, quả thế a, Hinh nhi, con cũng đừng trách a mã, ta đã cùng Hiếu Sâm bàn đâu vào đấy cả rồi. Từ hôm nay trở đi con sẽ trụ ở đây, sớm chút học cách làm một người vợ hiền vì Hiếu Sâm mà chia sẻ phần nào” Quang Vinh than vương nói xong, sủng ái mà vỗ vỗ cánh tay con gái mình.
“Dạ! A mã” Thuyên Hinh mừng rỡ như điên hai mắt tỏa sang. Nàng ngày ngày nhung nhớ, đêm đêm suy nghĩ, mong muốn về sau luôn được bồi bên cạnh Hiếu Sâm ca, lần này đã có thể thực hiện được ròi sao?
Mười hai tuổi năm ấy, trong yến hội tổ chức ở Kỷ gia lần đầu tiên gặp vị thiếu chủ ấy. thiếu niên mặc trường sam màu chàm, dáng người cao ngất, tuấn dật bất phàm, tưgn động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế của đế vương, Thuyên Hinh chỉ vừa liếc mắt thoáng nhìn đã thật sâu bị trầm mê, trong long nàng từ đó về sau cũng chỉ chứa mỗi bóng dáng Kỷ Hiếu Sâm.
Nàng không them quan tâm người khác nghĩ thế nào, cũng giống như các thiếu nữ ôm ấp mối tình đầu, vì nam nhân mình yêu quý có thể trả giá làm hết thảy. Đời này nàng nhất định phải làm thê tử của Kỷ Hiếu Sâm, trừ nàng ra còn ai có thể xứng được với Hiếu Sâm ca sao?
Đối mặt với Quang Vinh vương gia cưỡng ép bức hôn cùng thuyên hinh trên mặt nổi lên hai rạng mây đỏ hoàn toàn không biết gì, Kỷ Hiếu Sâm cái gì cũng không nói, trầm mặc ngồi một chỗ. Vì Đồng Âm hắn phải bất đắc dĩ mà tiếp nhận Thuyên hinh, tuy rằng đối với nàng không có chút tình cảm nào, nhưng không phải Kỷ gia này chính là như thế sao? Mỗi năm một thế hệ trưởng thành, có ai có thể chân chính nắm giữ được tình yêu mà mình mong muốn?
Tại một khắc này, Kỷ Hiếu Sâm tha thiết cảm thấy được hắn nên buông tha Đồng Âm… bởi vì tương lai cũng đã định sẵn vô luận có bất chấp tất cả ôm cậu trong long ngực, gắt gao nắm chặt bao nhiêu, nên mất đi thì sẽ mất đi, đây chính là số phận của Thiếu chủ Kỷ gia.
Có ai đã vì ái nhân phản kháng chưa? Kỷ Hiếu Sâm chân thành tha thiết cũng không biết hắn đối với Đồng Âm là loại tình cảm gì. Đứa nhỏ bị phụ than bỏ rơi lúc trốn đi, yếu ớt như vậy, nhỏ gầy như vậy, nhưng mà ở sâu trong long hắn đã có một sức nặng rất sâu, rất trầm……….
Trong một buổi chiều mùa hè nóng bức, khí trời như thiêu như đốt, Thuyên Hinh mang theo thiếp thân nha hoàn cùng hơn năm mươi kiện hành lí to nhỏ, còn có nhũ mẫu, lái xe, kẻ hầu người hạ chậm rãi tiến vào khuôn viên Kỷ dinh thự.
Trong nhà có hơn một “Thiếu nãi nãi” trẻ trung xinh đẹp nhưng lại là đại cách cách, cả Kỷ dinh thự đều vội đến chân không chạm đất, người hầu vội vàng trang hoàng lại “phòng công chúa”, đổi thảm, đổi đồ dung trong phòng, tất cả bàn, đệm giường đều đổi thành mớ, vốn còn định sửa chữa phòng ngủ, thay giấy dán tường nhưng bởi vì Thuyên Hinh đến quá đột ngột cho nên liền để nguyên như cũ không thay đổi nữa.
Phòng ngủ của Thuyên hinh ở lầu ba, sát đó là phòng của Kỷ Hiếu Sâm, từ phía Tây đến phía Đông được ngăn cách bằng một phòng trà, cách vách là phòng ngủ của Kỷ Hiếu Hòa, còn của Đồng Âm thì ở đầu hành lang, ở nơi này có thể ngắm cảnh đẹpở hoa viên phía sau.
Nguyên bản có rất ít người tới gần lầu ba, hiện tại nào là công nhân khuân vác, nào là tạp dịch vương phủ, nào là nha hoàn đang khiêng từng kiện đồ dung, từng kiện hành lý. Cậu không biết mình có nên xuống lầu chào hỏi đại tẩu một tiếng không.
Chuyện Đại ca sẽ thành than với cách cách Quang vinh vương phủ, Kỷ Hiếu Hòa đã nói cho cậu lúc ở thư phòng. Đồng Âm thực khiếp sợ, sau đó tâm giống như bị đào mất một khoảng trống lớn, tinh thần hoảng hốt, sau một lúc lâu cũng không thốt ra được một câu. Cậu biết trong tương lai Đại ca nhất định sẽ kết hôn, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đột ngột như thế làm cho cậu một chút tâm lí chuẩn bị cũng không có, tâm loạn như ma.
Từ nay Đại ca cùng Thuyên Hinh sẽ bắt đầu cuộc sống của hai người, sẽ khoong ôm caaju nữa, chẳng phải đây chính là kỳ vọng thật sự của cậu sao, thậm chí còn từng nguyện ý dung tính mạng để đổi laasysao? Nhưng vì cái gì bây giờ một chút cảm giácvui sướng cũng không có, ngược lại cảm giác giống như bị tình nhân vứt bỏ, dường như có vô vàn bi thương dang quẩn quanh?
Đồng Âm không rõ bản than mình làm sao nữa, thời điểm một mình một người trong phòng nước mắt như thế nào cũng không kìm lại được, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn như bị xé rách, thật sự không ngừng được xúc động muốn khóc, cậu đành phải thống thống khoái khoái mà khóc một hồi. Rửa mặt xong, Đồng Âm rời khỏi phòng, tự nói với bản thân không được thất lễ, trễ nãi việc tiếp đón Thuyên Hinh làm Đại ca bị mất mặt.
Chính là trong nhà trong nhà bỗng dung có nhiều người xa lạ như vậy, hành lý cùng đồ dung, rương hành lý bằng gỗ lim chật ních làm đường đi trở nên chật hẹp, cậu không thể đi xuyên qua mấy thứ này được. Cẩn trọng đứng đó, cũng không dám kêu người dời đồ đạc đi.
“Ngươi chính là Đồng Âm đi? A mã đã nói qua với ta, ngươi là biểu đệ của Hiếu Sâm ca, hiện đang ở nhờ trong này”
Bỗng nhiên một cô gái yêu kiều xuất hiện phía bên kia đống hành lý, bên cạnh là một lão ma ma, cùng bốn nha hoàn thanh tú tuổi tác cũng xấp xỉ với nàng.
Bốn phiasc các nam nhân đang vội vã đến đầu óc choáng váng, vừa nhìn thấy cách cách xuất hiện, tất cả đều quỳ xuống, Đồng Âm lại hoảng sợ không biết phải làm gì mà nhìn Thuyên Hinh.
Thuyên Hinh cao gần bằng cậu nhưng khí thế hai người thì hoàn toàn bất đồng, Thuuyeen Hinh mặc cẩm bào hoàng tộcvới những đườg thêu hoàn toàn thủ công, hai vành tai xỏ một đôi khuyên ngọc bích màu lục nhạt, hai tay, cổ vờn quanh đầy châu ngọc, khí chất quý phái, ung dung đẹp đẽ tỏa ra ánh sang rực rỡ trước mắt người khác, khiến không kẻ nào có thể sánh bằng.
Đồng Âm so với nàng thì điệu thấp nhiều lắm, cũng không có ánh mắt kiêu ngạo dọa người cũng ngữ khí duy ngã độc tôn như vậy. trong long cậu sợ hãi than khí chất cao quý cùng mỹ mạo của Thuyên Hinh, một hồi lâu sau mới lung ta lung túng mở miệng: “Là, ta là………….. Đồng Âm”
“Dĩ nhiên tất cả đều là người than cả, vậy thì nói chuyện với nhau cũng rất tốt, ta đến phòng ngươi ngồi nhé, bởi vì mới tới nên cũng chưa quen thuộc nơi này lắm, trong phòng lại loạn thất bát tao ngay cả nơi nghỉ chân cũng chẳng có!” Thuyên Hinh nói xong, tỏ vẻ ghét bỏ mà phủi phủi bụi ở hành lang, làm như nơi này rất dơ bẩn mà nhíu chặt đôi mi thanh tú.
“Đại, đại ca đâu?”
“Nói là có việc nên ra ngoài rồi, Hiếu Hòa thì ở trong thư phòng không biết đang bận chuyện gì cho nên ta mới tới tìm ngươi” Thuyên Hinh cười nói.
ở trong mắt nàng, Đồng Âm cho dù có xinh đẹp bao nhiêu cũng chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, không có khả năng tạo thành uy hiếp cho nàng. Hơn nữa Đồng Âm lại là biểu đệ của Kỷ Hiếu Sâm, dù có chuyện gì cũng không thể khiến trượng phu khó xử, bởi vậy cần phải trưng ra vẻ mặt ôn hòa.
“Được…………..” Đối mặt với yêu cầu của đại tẩu, Đồng Âm không cách nào cự tuyệt nên đành thuận theo nhẹ gật đầu.
Thuyên Hinh không nói hai lời sai người hầu dọn dẹp đống rương hòm đặt bừa bộn trên hành lang, sau đó dẫn theo nha hoàn, ma ma đi vào phòng Đồng Âm.
Vừa vào cửa, Thuyên Hinh liền ngẩn ngơ, đồ dung trong phhofng rất tinh xảo, phong cách giống hệt như căn phòng trong mộng tưởng của nàng, đáng chú ý là cach trang trí không khác gì chốn thiên đường cao nhã xa hoa.
Bàn học màu trắng khắc hoa, thảm Thổ Nhĩ Kỳ, ngoài ban công được tô điểm bởi một hang Lan Điếu cành lá tươi tốt sum xuê. Mỗi một đồ vật được bài trí trong phòng, mỗi đồ dung nhỏ, mỗi bức tranh đều nhìn ra được thường thức cùng sự tỉ mỉ lựa chọn của chủ nhân. Chưa được sự cho phép của Đồng Âm, Thuyên Hinh đã bước đến trước bàn trang điểm, đưa tay chạm vào. bàn trang điểm được chạm trổ tinh xảo, hộp trang sức sáu tầng làm bằng gỗ Tử Đàng, nàng kéo tầng dưới ra thì nhìn thấy một chiếc đồng hồ quả quýt khảm vàng lẳng lặng nằm giữa tấm đệm nhung tơ, Thuyên Hinh tò mò cầm lên thưởng thức.
“Cái này là Kỷ Hiếu Sâm đưa cho ngươi sao?” Mặt ngoài là vàng ròng, đồng hồ lại được khảm thêm Thạch Anh tím tạo ra một sự thanh lịch độc đáo rất khác biệt, đồng hồ quả quýt xa xỉ như vậy, ngay cả a mã của nàng còn không có đâu.
“Không, là Hiếu Hòa ca tặng” Đồng Âm nhẹ nhàng trả lời.
“Nga…………” Thuyên Hinh buông đồng hồ xuống, lại hứng thú với mấy vật nhỏ trang trí đặt trên bàn, là một hộp nhạc lung linh xinh xắn, vừa nhìn là biết ngay mua từ nước ngoài về. thuyên Hinh mệt mói dừng mọi động tác lại, ngồi xuống bàn trang điểm, nghiễm nhiên tự xem chính mình là một nửa chủ nhân, mở nắp hộp nhạc làm phát ra tiếng leng keng rung động, cùng các nha hoàn đùa giỡn nói chuyện.
Đồng Âm chỉ có thể đứng ở giữa phòng, nhìn nàng kéo ngăn kéo, mở hộp trang sức, đem tất cả mọi thứ lấy ra nửa chơi đùa nửa thưởng thức, Đồng Âm không dám nói lời nào. Ước chừng đứng hai canh giờ, một người hầu tiến vào bẩm báo ‘phòng công chúa’ đã bố trí ổn thỏa, Thuyên Hinh mới hết hứng thú mà đứng lên.
“Hiếu Sâm vẫn chưa trở về sao? Cũng đã sáu giờ rồi” nàng đối với người hầu bất mãn hỏi.
“Hồi bẩm cách cách, Đại thiếu gia nói ở bộ hậu cần xảy ra chút chuyện, chỉ sợ đêm nay phải ở lại bộ Lục quân nên không thể trở lại.”
“vậy sao?” thuyên Hinh lại càng mất hứng, nhưng ngại mặt mũi, không muốn mới ngày đầu tiên ở nơi này đã phát giận, lẩm bẩm nói: “Làm hại ta đang đói bụng còn phải chờ huynh ấy về ăn cơm. Thôi quên đi, nam nhân có công chuyện của nam nhân, chúng ta trở vè phòng đi”
“Vâng, cách cách”
Đoàn người đều đem Đồng Âm trở thành không khí, chậm rãi trở về. Đồng Âm rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, trở lại trước bàn trang điểm xếp đồ đạc lại thật gọn gàng nhưng phát hiện không thấy đồng hồ quả quýt, Đồng Âm sửng sốt, nhưng lại nghĩ có lẽ do thói quen thích gì thì cứ lấy của Thuyên Hinh nên cũng không thể không biết xấu hổ mà đuổi theo xin lại. Sau này cũng thành người một nhà rồi, không cần vì một cái đồng hồ mà chọc giận đại tẩu.
Nhưng mà đó chính là quà mà Kỷ Hiếu Hòa tặng, nói không đau long là giả, đồ vật các ca ca tặng cho dù chỉ là một mảnh lá cây Đồng Âm cũng thực quý trọng, bởi vì những gì cậu sở hữu đều không tồn tại vĩnh viễn, sớm muộn gì cậu cũng ẽ rời khỏi Kỷ gia, đến lúc đó mọi thứ lien quan đến hai ca ca cũng chỉ còn lại ký ức………..
Tiếp bước mùa hạ nóng bức như thiêu, mùa thu mát mẻ lại tới. Hoa viên Kỷ dinh thự đều bảo phủ một màu vàng của những chiếc lá ngô đồng khô phiêu bay trong gió rồi nhẹ nhàng đáp xuống đầy trên mặt đất.
Nháy mắt thuyên Hinh đã ở Kỷ dinh thự ba tháng, lúc đầu vì ngại than phận đại cách cách khó dung nhập ở Kỷ dinh thự, bởi vậy đối với nữ hầu, quản gia đều rát khách khí, còn lấy than phận đại tẩu mà quan tâm chăm sóc Đồng Âm nhỏ hơn nàng hai tuổi.
Nhưng dần dần nàng phát hiện nhóm người hầu ở đây cũng không buồn quan tâm nàng. So với hầu hạ nàng, họ càng thích có người rất ít nói, cũng hiếm khi ra khỏi cửa – tiểu thiếu gia Đồng Âm.
Bất quá chỉ là một tiểu thiếu gia ở dưới quê lên đây ở nhờ mà thôi, nói khó nghe hơn nữa là thực khách, vì cái gì bọn hạ nhân đều xem hắn giống như vương tử mà hầu hạ?
Nhưng làm cho Thuyên Hinh càng buồn bực chính là thái độ của Kỷ Hiếu Sâm, tuy rừng bọn họ mỗi ngày đều ngồi chung bàn khi ăn cơm, trước mặt bày ra toàn là sơn trân hải vị, nhưng Thuyên Hinh tủy chung cảm thấy được Kỷ Hiếu Sâm chỉ đặc biệt quan tâm đến Đồng Âm, tỷ như khi Đồng Âm ăn rất ít hoặc kiêng ăn, canh gà trước mặt nóng hay lạnh hắn đều sẽ lập tức sai Du quản gia nấu lại. Hơn nữa mỗi một bữa cơm, Kỷ Hiếu Sâm luôn nhìn chằm chằm Đồng Âm, đợi cậu ăn xong rồi mới đứng dậy rời đi.
Kỷ Hiếu Hòa cũng giống như vậy, y ngồi bên người Đồng Âm lại càng cẩn thận chăm sóc cậu, thay cậu gắp rau, làm như Đồng Âm là một đứa nhỏ cái gì cũng không biết làm, cần phải sủng ái đầy đủ cả mặt thể xác lẫn tinh thần.
Có một biểu đệ xinh đẹp như vậy quả thật khiến người ta đắc ý, nghĩ muốn yêu thương cũng không đủ chứ nói gì đến việc chỉ trích nặng nề. Nhưng làm gì có ai giống hai huynh đệ họ Kỷ này làm đến quá phận, cấp cho biểu đệ ăn, mặc, dunfg tất cả đều là những thứ sang quý nhất, tốt nhất. Thuyên Hinh tra qua sổ sách mỗi tháng của Kỷ dinh thự, chỉ riêng nguyên liệu phòng bếp dùng nấu canh hầm cho Đồng Âm cũng đã tốn hết sáu ngàn bạc trắng.
Đương nhiên việc buôn bán của Kỷ Hiếu Sâm mỗi tháng đều thu vào cả ngàn vạn bạc, chút tiền ấy với hắn mà nói cũng như là ‘chín trâu mất một sợi lông’ – không đáng kể. Nhưng, nàng mới là vị hôn thê của Kỷ Hiếu Sâm nha, Kỷ Hiếu Sâm anh tuấn, đôi mắt sáng ngời hữu thần kia chỉ nên nhìn một mình nàng mớ đúng.
Vì để hấp dẫn sự chú ý của Kỷ Hiếu Sâm, Thuyên Hinh chỉ có thể nói là phải hao hết tâm tư, mỗi ngày đều bỏ them cánh hoa vào nước khi tắm rửa, cố gắng ăn mặc thật xinh đẹp, buổi tối còn mặc áo ngủ tơ tằm màu trân châu, ẩn ẩn hiện hiện, cơ thể mềm mại thoang thoảng hương thơm, cố ý ám chỉ với Kỷ Hiếu Sâm. Nhưng mà cái gì đây, vô luận nàng bỏ ra bao nhiêu tâm tư ăn mặc, trang điểm bản than, thái độ Kỷ Hiếu Sâm với nàng vẫn chỉ là lạnh lung thản nhiên, không them liếc mắt nhìn nàng dù chỉ một cái.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, nguyên bản háo hức chờ đợi ‘tân hôn yến tiệc’ ‘tình chàng ý thiếp’ hoàn toàn không có xảy ra. Thuyên Hinh ở Kỷ dinh thự thật sự không vui nổi, dần dần nàng bắt đầu khurng hoảng, không những ngại hạ nhân tay chân không sạch sẽ không xứng hầu hạ nàng, nói như chắc chắn là có người trộm đồ vật này nọ, hơi một tí là bắt người hầu quỳ gối trong viện, lục soát người tập thể.
Một chút việc nhỏ cũng có thể khiến nàng nổi trận lôi đình. Có lần Đồng Âm đi ngang qua phòng thuyên Hinh, nhìn đến bên trong hé ra khung thêu bằng gỗ lim, mặt trên tấm vải thêu một đôi uyên ương hí thủy, Đồng Âm cũng không có nghĩ nhiều mà chỉ thầm thán phục tài thêu thùa của nàng có bao nhiêu xuất sắc, cậu liền đứng trước khung thêu nhìn vài lần nhưng Thuyên Hinh vừa vào cửa nhìn thấy Đồng Âm không nói hai lời đã hung hang cho cậu một bạt tai, mắng cậu là hạng bần cùng chuyên ăn bám xin cơm người khác, còn kêu cậu nhanh chóng cút đi!
Cùng lúc đó Kỷ Hiếu Hòa đứng ở hành lang cũng đi vào phòng Thuyên Hinh, nâng tay trả lại cho nàng một cái tát, giữ chặt Đồng Âm hai gò má sưng đỏ đang thất kinh ra khỏi phòng.
Lần này Kỷ dinh thự tựa như tổ ong vò vẽ bị chọc phá, Thuyên Hinh đòi tìm cái chết, khóc nháo muốn về nhà mẹ đẻ, nhưng Kỷ Hiếu Sâm cũng không them để ý tới nàng, dứt khoát cả nhà cũng không về. Thuyên Hinh liền nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống bụi hoa ở lầu một kêu gào phải ‘tự sát’. Mắt cá chân nàng bị trẹo làm nhóm người hầu phải suốt đêm chạy đi tìm đại phu tới cứu chữa.
Kỷ Hiếu Sâm không thể không bỏ công việc sang một bên, mạo hiểm trong cơn mưa tầm tã chạy về chăm sóc nàng. Cuối cùng Đồng Âm đành phải quỳ xuống trước mặt nàng giải thích, đồng thời cam đoan sau này sẽ không bước vào phòng đại tẩu nửa bước, cũng không tùy tiện chạm vào đồ của nàng, trận phong ba này mới chịu chấm dứt.
Thế nhưng mấy chuyện gây tranh cãi lại không hề chấm dứt, Thuyên Hinh mỗi ngày đều sinh khí, nhìn thứ gì không vừa mắt liền đập bể. Lấy cớ chân bị trật, nàng cả ngày nũng nịu với Kỷ Hiếu Sâm, không cho hắn ra ngoài làm việc, không chỉ thế còn công khai dọn vào phòng Kỷ Hiếu Sâm, cùng ăn cùng ngủ.
Đồng Âm tuy rằng rất khó vượt qua nhưng cậu không muốn làm các ca ca khó xử nên vẫn thật cẩn thận quanh quẩn trong phòng, tận lực tránh chạm mặt với đại tẩu.
Đại ca đã không còn thuộc về riêng cậu, nhị ca cũng thương xuyên lưu luyến bên ngoài không trở về nhà. Nghe nữ hầu nói Kỷ Hiếu Hòa đang qua lại rất than thiết với cháu gái hầu tước Anh quốc Antoine, hai người thường xuyên tay trong tay xuất hiện ở phòng khách, nói không chừng y còn kết hôn sớm hơn so với Kỷ Hiếu Sâm đâu. Đồng Âm biết ngày mình rời khỏi nơi này cũng không còn xa nữa, yên lặng nhìn ngày trên tấm lịch, càng khẩn trương cắt những tin quảng cáo tuyển dụng trên các tờ báo, nghĩ rằng khi ra ngoài sẽ xin công tác làm một tốc kí viên (*) hoặc một hiệu chỉnh viên (*).
Trà hoa nở rồi cũng có khi héo tàn, không chiếm được ái tình thì cũng sẽ điêu linh (*). Tuy rằng thẳng đến hôm nay cậu mới nhìn rõ được cảm tình của bản than, nhưng đã không còn cơ hội thổ lộ với các ca ca được nữa.
(*) điêu linh: tàn rụi, suy yếu.
(*) tốc kí viên: người viết tốc kí.
(*) hiệu chỉnh viên: người đọc và sửa bản in thử.
Cậu từ nhỏ chưa từng nếm trải cảm giác yêu thương, mà tình yêu duy nhất trong kiếp này lại không thể phá vỡ được sự rang buộc của huyết thống, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Có lẽ đời này cậu cũng không thể biết cái gì gọi là yêu và được yêu đi? Bởi vì cậu bẩm sinh đã dơ bẩn không chịu nổi, nếu nói than thể trầm luân là do bị bức bách, như vậy tâm linh sa đọa chẳng phải do bản tính không kìm chế được đấy sao?
Đồng Âm cảm thấy mình như rơi xuống một vực sâu vạn trượng, bốn phía đều là hắc ám vô bờ, ngay cả khí lực để giãy giuja cũng cạn kiệt.
Người không thể lựa chọn xuất than, yêu thương ca ca ruột của mình, đến tột cùng vì sao ông trời lại nhânx tâm nguyền rủa cậu như vậy?
Nhưng mà Đồng Âm không hề hối hận, cho dù liệt hỏa đốt người cũng không. cả đời chỉ một lần yêu, đã hận quá, oán quá, mong đợi quá lại mê võng quá, rốt cuộc hiểu được nguyên lai chính mình cũng sẽ yêu thì tương lai như thế nào đã không còn quan trọng, cậu sẽ lẳng lặng mà rời đi.
Đã biết ‘tình yêu cấm kị’ không có kết quả nhưng ngực vẫn rất đau, rất đau……….. đau đến mức trái tim như bị khoét một lỗ, không thể hô hấp.
Đồng Âm cắn chặt rang kiên cường chịu đựng, không cho mình khóc thành tiếng vì sợ nhóm người hầu sẽ chú ý thấy cậu khác thường. Cậu phải chịu đựng, canh giữ bên người các ca ca thẳng đến khi các ca ca không cần cậu nữa mới thôi.
Trùng dương (*) vừa qua, thời tiết liền trở nên thập phần rét lạnh, gió Bắc lạnh thấu xương, đám cây cối vội trút bỏ đi bộ quần áo cuối Thu, trơ trụi xơ xác đứng nơi đó chịu đưng cái giá lạnh sắp đến.
(*) trùng dương: trùng cửu (tết) (Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương)
Đồng Âm sinh bệnh, là phong hàn bị tái phát, mà trong lúc đó lại truyền đến tin Thuyên Hinh mang thai, cả Kỷ dinh thự trên dưới đều vô cùng vui mừng, vội vội vàng vàng chuẩn bị cho hôn lễ của Kỷ Hiếu Sâm, Đồng Âm biết ngày phải rời khỏi đây không còn xa……………
______________________________________________
Tứ Diệp Thảo: òa òa, hai cha con nhà hồ ly, tội bé Âm bị ăn hiếp TT^TT
Ác chi hoa, H, Huynh đệ, Ngược, NP, đam mỹ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...