*Hạ*
“Lê… Lê nhi…”
Phía xa xa, tiếng gọi nhẹ nhàng, dịu dàng kia tựa hồ lộ ra ngữ điệu ưu thương khiến cho Vân Lê hốt hoảng mở to mắt.
“Nương…” Tầm nhìn trắng xóa, một gương mặt xinh đẹp, dưới hàng mày Nga Mi cong cong là một đôi mắt long lanh như sao trời lưu chuyển.
“Lê nhi.” Nương nở nụ cười, trong nét cười tràn ngập hạnh phúc và từ ái.
Vân Lê cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng không hiểu sao lại đau lòng, vì sao lại nằm mơ thấy nương? 6 năm trước, mẹ của y cũng đã qua đời vì bệnh.
Đó cũng là một lần duy nhất Vân Lê rời đi Kỷ gia nhờ sự giúp đỡ của thiếu gia Kỷ Phủ Tường, vội trở về Vân phủ ở Chiết Bắc chịu tang.
Vân Lê là con của thiếp thất đồng thời cũng là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, vốn chỉ có chờ các ca ca kính hương xong, mới có thể đến phiên y, nhưng Kỷ Phủ Tường lấy thân phận thiếu gia dòng chính, dẫn y cùng dập đầu, dâng hương, mời rượu trước tiên.
“Mẹ của em cũng tức là mẹ ruột của ta.” Kỷ Phủ Tường không chút ngại ngần nói những lời này, làm cho cả Vân phủ đều kinh ngạc hai mặt nhìn nhau.
Một khắc đó Vân Lê thật sự cảm động, thiếu gia không đơn thuần coi y là thị tẩm, từ trước cho tới bây giờ đều không có…
“Lê nhi…” Nương đang khóc, trên khuôn mặt người chảy hai hàng lệ nóng trong suốt.
“Nương! Đừng khóc!” Vân Lê nóng nảy, vươn tay ra muốn thay mẫu thân lau đi nước mắt trên mặt, nhưng hai tay của y không làm được cái gì, cái gì cũng…!
“… A!” Vân Lê khó chịu mà kêu lên.
“Vân Lê, em tỉnh?”
Đột nhiên, có một bàn tay dịu dàng nắm lấy bàn tay Vân Lê đang huy động giữa không trung, trái tim đau đớn như đang treo lơ lửng của Vân Lê cũng không kìm được mà ổn định lại.
“Ân…?” Vân Lê chậm rãi mở to mắt, thấy rõ là Kỷ Phủ Tường, hai mắt y đỏ lên, sắc mặt trắng bệch trông vô cùng tiều tụy nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vui sướng.
“Thiếu, thiếu gia… Em… Ô.” Vân Lê mới mở miệng liền cảm thấy cổ họng khô rát đau đớn.
“Tạm thời đừng nói gì cả, cũng đừng cử động, đại phu khuyên em cần phải tĩnh dưỡng.” Kỷ Phủ Tường vội vàng khuyên giải an ủi, dịch chăn kín hơn một chút, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán đẫm mồ hôi của Vân Lê, có vẻ như đã hạ nhiệt rồi.
“Bây giờ là canh mấy rồi?” Vân Lê hắng giọng, nhìn ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ, nghi hoặc hỏi.
“Canh Ngọ nhất khắc.” Kỷ Phủ Tường sai quản gia bưng thau nước ấm tới, tự tay vò khăn rồi lau hai bên trán Vân Lê.
“Em… Hôn mê một ngày?” Vân Lê mơ hồ biết mình ngất xỉu trong khi đang tắm, lúc đó đã gần chạng vạng. Nói như vậy, y hôn mê suốt một đêm và thêm một buổi sáng?
“Chính xác là hai ngày, Vân thiếu gia.” quản gia đứng bên cạnh nói chen vào, Kỷ Phủ Tường lập tức hung hăng trừng mắt nhìn lão.
“Hai ngày!” Vân Lê vô cùng kinh ngạc, cũng cảm thấy tâm hoảng khí loạn, “Em rốt cuộc bị sao…?”
“Đại phu nói, em không có gì phải lo lắng, chỉ là phổi bị lạnh, nhiễm khí độc nên mới đột nhiên ngã bệnh thôi.” Kỷ Phủ Tường vỗ nhẹ ***g ngực của y, ôn nhu giải thích.
“Như vậy…” Vân Lê thoáng thả lỏng một chút, nhưng thật sự trong ngực vẫn có cảm giác bị đè nén, y phải hít sâu mới có thể hô hấp không khí trong lành.
“Mau, bưng trà đến.” Kỷ Phủ Tường lại nói, tiếp nhận trà hoa cúc nấu với đường phèn, đút từng muỗng từng muỗng cho Vân Lê.
“Cám ơn…” Vân Lê liếm liếm đôi môi ướt ái, nói.
“Đừng khách khí với ta.” Kỷ Phủ Tường cưng chiều nhìn y, “Em chăm sóc tốt thân thể mới là việc quan trọng hơn.”
Lúc này, hạ nhân bên ngoài tiến vào thông báo Vạn đại phu ở ngự dược phường đến xem bệnh cho Vân thiếu gia.
“Gọi hắn vào đi, Vân Lê cũng vừa tỉnh.”
Vạn đại phu và một người hầu xách theo hòm thuốc cùng đi vào, đầu tiên hành lễ với Kỷ Phủ Tường, sau đó đến Vân Lê, tiếp sau mới ngồi xuống cẩm đôn(*), cẩn thận nhìn sắc mặt Vân Lê rồi bắt đầu chẩn mạch.
Trong giây lát, chỉ nghe thấy tiếng cành cây đung đưa như đang diễn tấu ngoài cửa sổ. Trong phòng im ắng, tất cả mọi người đều đứng khoanh tay, nín thở.
“Vân thiếu gia, ngực có nóng không? Có bị đau nhức không?” Rốt cuộc đại phu cũng mở miệng.
“Um, đôi khi, nhưng không biết cơ thể có bị nóng sốt không, chỉ thường xuyên bị ho khan, có hơi mệt chút.” Vân Lê nhỏ giọng đáp, đại phu lại bảo y há miệng, quan sát màu sắc của lưỡi.
“Tố chất cơ thể thiếu gia rất yếu, kỵ khí huyết tân dịch, không thể vận động quá mức nên phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Trước tiên, ta sẽ kê mấy đơn thuốc an thần bổ khí cho ngài uống trong vài ngày. Chờ tinh thần ngài ổn hơn mới tiến thêm một bước chữa trị, không thể nóng vội.” Đại phu hòa nhã nói.
“Ta biết rồi, làm phiền đại phu.” Vân Lê gật đầu tạ ơn.
Vạn đại phu đứng dậy, rửa sạch tay trong bồn nước rồi nhìn thoáng qua Kỷ Phủ Tường, Kỷ Phủ Tường hiểu ý vuốt cằm, nói muốn tiễn đại phu nên cũng theo ra ngoài.
“Thế nào? Không cần châm cứu sao? Khám vài lần như vậy là ổn rồi ư? Thực ra Vân Lê bị bệnh gì vậy?” Trên hành lang dài bên ngoài phòng, Kỷ Phủ Tường lo lắng chất vấn đại phu. Vừa nãy hắn có nhìn thấy đại phu cầm bao kim châm cứu, nhưng cuối cùng lại không dùng tới.
“Kỷ thiếu gia…” Nhìn Kỷ Phủ Tường lòng nóng như lửa đốt, Vạn đại phu sắc mặt ngưng trọng thở dài, cuối cùng nhẹ nhàng từ tốn nói: “Vân thiếu gia mắc bệnh ho lao, thể chất suy yếu, khí huyết không đủ, lượng lớn lao trùng xâm lấn. Nguồn bệnh ở phổi, tích tụ lâu nên ảnh hưởng đến tỳ thận. Bệnh này củaVân thiếu gia chỉ sợ đã bị trong một đoạn thời gian, hiện tại quan trọng là chú ý điều dưỡng, có châm cứu nhiều hơn cũng không có tác dụng.”
“Ông đang nói cái gì?” Kỷ Phủ Tường giống như gặp sét đánh giữa trời quang, vẻ mặt kinh ngạc đờ ra. Rõ ràng hôm qua Vạn đại phu nói rằng do thùng nước quá nóng, hơn nữa thể chất Vân Lê suy yếu nên mới ngất xỉu mà thôi.
“Trước đó, lão phu đã cảm thấy mạch của Vân thiếu gia mỏng manh, thân thể gầy yếu, có triệu chứng dương hư phế nhiệt (*), nhưng không thể chẩn đoán chính xác.” Đôi mày bạc trắng của Vạn đại phu nhíu chặt, vô cùng hổ thẹn mà nói: “Lão phu vô dụng. Hồi nãy hỏi xong mới biết Vân thiếu gia y chẳng những dương hư mà còn âm hư (*) đó là nguyên do mà cốt chưng triều nhiệt (*), khó thở, ho ra máu… Hiển nhiên toàn bộ tâm phế đều bị tổn hại, chỉ có thể dựa vào việc điều dưỡng để chữa bệnh, khó có thể diệt trừ mầm bệnh…”
Đương nhiên Kỷ Phủ Tường biết ho lao không phải là căn bệnh dễ chữa, bất luận Vạn đại phu liên tiếp nói thêm gì đó đều không lọt vào tai Kỷ Phủ Tường, hắn xúc động nắm lấy hai tay Vạn đại phu, thỉnh cầu ông chẩn bệnh lại giúp Vân Lê, thậm chí còn quỳ xuống làm cho đại phu cho dù thế nào cũng phải trị liệu tốt cho Vân Lê.
Một Kỷ Phủ Tường luôn luôn nho nhã lễ độ lại chưa bao giờ điên cuồng như vậy, quản gia và người hầu đều sợ hãi, bọn họ liều mình khuyên can, giữ chặt Kỷ Phủ Tường rơi lệ đầy mặt lại rồi tiễn đưa đại phu.
“Ho lao…?”
Một trận ồn ào như vậy, Vân Lê cũng từ người trong cuộc biết được căn bệnh mình mắc phải là gì. Sắc mặt tái nhợt, cả người phát run dựa vào đầu giường, cực kỳ sợ hãi. Mẹ của y cũng vì bị bệnh ho lao mà qua đời, từ lúc phát bệnh đến lúc qua đời kéo dài khoảng ba tháng.
Vân Lê cắn chặt môi của mình, Kỷ Phủ Tường sắp kết hôn, nhưng y chưa có sự chuẩn bị kĩ lưỡng mà cứ như vậy rời khỏi thiếu gia sao? Y còn muốn nhìn thấy thiếu gia kết hôn, sinh con, thấy được con của thiếu gia lớn lên trong hạnh phúc…
Lòng Vân Lê đau xót, nơi cổ họng lại nóng lên, y khó chịu hướng phía mép giường phun ra một ngụm máu lớn.
Gió thu bắt đầu thổi, lá khô ngoài cửa sổ rơi đầy sân, vô số phiến lá chao đảo trong gió, bay loạn xung quanh tựa như suy nghĩ của Vân Lê trong giờ phút này, phiêu diêu bất định (kiểu như suy nghĩ miên man ấy >//////
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...