Ác chất lão công

Gật đầu, hắn quan sát căn phòng, tuy rằng lúc cầu hôn cô hắn đã đến nhưng vẫn chưa có cơ hội dòm ngó khuê phòng của cô, đương nhiên cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy tính tình trẻ con của cô.
Phòng bày đầy búp bê, gần như là củ tất cả các loại phim hoạt hình, nhưng mà quan trọng là đầu giường của chủ căn phòng xếp đủ loại Đôrêmon lớn nhỏ vất lung tung, xem ra cô là người thích tùy tiện, cái này khác so với hắn.
Cô bưng trà bước vào phòng, hắn vội vàng đặt con Đôrêmon về chỗ cũ.
- Em thích Đôrêmon à?
- Đôrêmon không gì không làm được.
Trong ảo tưởng của cô, bạn thân đều là gấu, mà cô có túi thần kì của Đôrêmon, tưởng tượng bạn thân là con gấu cực khổ cầu xin cô đó là chuyện rất vui!
- Em hâm mộ nó bởi không gì là không làm được sao?
- Đương nhiên, người bình thường luôn hâm mộ những người không tầm thường.
Rốt cuộc người đàn ông này làm gì? Chẳng lẽ hắn không cho cô một lời giải thích được một câu sao? Nếu không, hắn cũng phải hỏi rõ ràng vì sao cô chạy tới đây chứ? Hay là hắn không hiểu được ý nghĩa tin nhắn của cô? Không thể, hắn không hề ngu ngốc. Tuy rằng cô tin đó là sự thực.
Hàm súc, nhưng cũng dễ dàng nhận ra nàng trốn đi vì xấu hổ, sao hắn không tỏ chút thái độ gì cả?
- Đúng vậy, không giống như hai người dễ dàng hấp dẫn đối phương.
Những lời này hàm ý rất đặc biệt. Dọa! Hắn nhìn chằm chằm vào cô, sao cô lại không phát hiện chứ?
- Anh nói đi?
Đến giờ hắn vẫn chưa nói rõ cô sao có thể sốt ruột như hắn được? Bởi vì cô, cuộc sống hắn rối loạn nhưng không ngờ hắn chẳng thèm quan tâm.

Nhìn cô hắn cảm thấy tâm tình khoái trá, ngắm cô rồi nghĩ tới một tuần không gặp, sao càng lúc lại càng hấp dẫn chết người thế này cơ chứ?
- Ân.
Cô giật mình né tránh ánh mắt của hắn, hôm nay hắn rất lạ, tựa như trên thân thể phát ra một luồng điện khiến toàn thân cô tê dại.
- Bà xã, từ trưa tới giờ bụng rỗng, vừa rồi ngửi thấy mùi mì thịt bò dưới lầu, có thể cho anh một chén không?
Nếu tiếp tục như vậy hắn sợ rằng thú tính bộc phát sẽ hạ gục cô trên giường, bởi lẽ hương vị của cô như mì thịt bò khiến người ta khó mà nhịn được.
Một tiếng “bà xã” kia khiến cô thần hồn điên đảo, khẽ “á” một tiếng rời chạy thẳng về phòng.
Cô biết có gì đó không đúng, nhưng đầu rối bù lên không đủ sức nghĩ ngợi nên đành phó mặc cho số phận.
Hắn ngồi xuống giường nhắm mắt lại hưởng thụ hương vị của cô, là một mùi thơm nhàn nhạt ngọt ngào, đây cũng là mùi nước hoa cô thường dùng, chỉ là lúc này hắn hiểu được vì sao cô thích nó, bởi lẽ tính tình cô vẫn còn rất trẻ con…
Tốt quá rồi! Cảm giác lâng lâng khó tả kia cô lại tìm thấy trên người hắn.
Trời ạ! Cô muốn hét thật to, sao mà mình lại quên chuyện quan trọng như thế chứ?
Buổi tối nằm trên giường, Khương Minh Hi buồn bã nghĩ về một việc rất quan trọng, cô chưa từng đối mặt vấn đề này trước kia, hai vợ chồng phải ngủ chung giường, tuy rằng Khương gia có vài gian phòng khách nhưng đâu thể làm trò đòi chia phòng ra ngủ trước mặt ba mẹ, cô không đủ gan nên hai vợ chồng đành phải ngủ chung giường.
Nếu không phải sợ kinh động tới người bên cạnh cô đã duy trì tư thế ngủ thoải mái nhất. Mấy ngày nay ở nhà, nằm ở trên giường của mình, không nhịn được cởi bỏ bớt quần áo dư thừa, nhưng bên cạnh có người cô chỉ biết ngoan ngoãn mặc nguyên quần áo ở nhà, thực sự rất khó chịu.
Nhịn không được lăn qua lăn lại. Xoay tới xoay lui nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, một hồi sau bất ngờ đối mặt với ánh mắt của hắn.
- Anh… Anh còn chưa ngủ.
Tình huống này cũng chỉ biết cười ngây ngô, nhưng hơi ấm phả lên mặt khiến gò má cô ửng hồng, xấu hổ quá.
- Anh rất tò mò tại sao em lại vội vã như vậy.
Lúc này hắn không còn là người đàn ồng trầm ổn trước đó mà toàn thân toát ra hơi thở dã thú.
- Em… Xin lỗi, làm phiến đến anh sao ? Từ nhỏ đến lớn em không có thói quen ngủ chung giường với người khác… Anh có muốn ngủ phòng khách không ?
Cô cố gắng mở lời.
Đây là ảo giác, quý công tử tao nhã vậy mà lại biến thành sắc lang…
Cô không chờ đến lúc hắn khoác vào cái lốt biến thái chứ? Ai nha, cái này đâu quan trọng? Cô cảm thấy muốn hắn hắn tấn công với hình dáng này sao? Không ngờ trong lòng cô dấy lên cảm giác mong chờ.
- Em phải nhanh chóng tạo thành thói quen.
Đột nhiên hắn đưa tay vuốt lọn tóc xoã xuống trên gương mặt cô khiến cô khẽ run rẩy, hắn kéo tóc ra phía sau để nhìn rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt cô.

“A’ cảm giác tê dại truyền khắp nơi trên thân thể, đột nhiên nhiệt độ tăng lên, lòng cô trở nên hoảng loạn, hô hấp cũng khó khăn.
Cô cũng đâu phải món điểm tâm mỹ thực gì mà sao hắn lại làm kiểu chết người như vậy, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế chứ?
- Sau khi vợ chồng chúng ta ở chung giường anh muốn em nhanh chóng tạo thành thói quen để tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ hắn quyết định cùng cô chính thức trở thành vợ chồng sao?
Trời ạ! Làm sao bây giờ?
Đừng hoảng hốt, tỉnh táo lại, không phải mẹ đã sớm báo trước sao, cô cần gì khẩn trương như trời sắp sập thế này chứ?
Đúng vậy, sớm muộn gì cũng đến, cô không ngạc nhiên. Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lí… Đáng chết! Tối nay làm sao mà ngủ đây?
- Anh phát hiện em có một đôi mắt quỷ kế đa đoan.
Giọng hắn vang lên trong đêm tối, trầm thấy đầy mê hoặc:
- Thật xinh đẹp!
Chẳng lẽ hắn phát hiện ra sự ôn nhu dịu dàng là giả sao?
Đương nhiên là để lại lá thư rồi chạy về nhà mẹ đẻ nên hắn hiểu được cô không phải là người vợ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng sao hắn còn chưa ngả bài cùng cô?
- Em cũng không rõ.
Hắn chưa lật bài thì cô cũng không chủ động tỏ thái độ.
- Anh thích ánh mắt của em.
Trong nháy mắt hắn đã nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cô, tựa như sợ làm đau cô.

Tuy rằng chỉ ngắn ngủi ba giây nhưng cảm giác khó tả kia tràn ngập lòng cô, nếu giờ khắc này là giấc mộng cô không bao giờ muốn tỉnh lại.
- Nhắm mắt lại!
Mắt hắn lộ ra sự nguy hiểm, cô nên cảnh giác tránh ra chỗ khác để không gặp tình huống mất kiểm soát nhưng cô lại thuận nước đẩy thuyền một lần nữa nghênh đón đôi môi hắn, nhưng lúc này không còn nhẹ nhàng chạm vào mà là điên cuồng mút lấy.
Trong khoảnh khắc khát vọng dâng trào, lửa tình thiêu đốt điên cuồng. Tư vị này thật khó nói thành lời!
Thấy tình huống quá ác liệt, đột nhiên Lục Hạo Doãn khựng lại, trán hai người chạm nhau, khoé môi giật giật, hắn cảm thấy khó thở:
- Tốt nhất chúng ta nên dừng ở đây nếu không sáng mai sẽ chẳng thể nào về Đài Bắc, nhưng nếu em muốn tiếp tục anh cũng không có ý kiến gì đâu.
Run rẩy cả nửa ngày cô mới phát hiện hai tay mình đang ôm chặt cổ hắn, chuyện gì xảy ra đây? Cô thẹn thùng rút tay về, bối rối đẩy hắn ra nói một tiếng “ngủ ngon” rồi quay người đi. Xấu hổ chết mất!
- Bà xã, chúc em mộng đẹp.
Hắn cũng quay lưng lại bởi chính hắn cũng không dám tin vào định lực của mình.
Thực ra hắn cũng hơi hối hận, có chút xúc động muốn gọi cô quay lại, có thể tối nay cô có thể trở thành thê tử đúng nghĩa của hắn. Nhưng hắn lại hy vọng có thể cho cô một đêm động phòng hoa chúc lãng mạn, không khí lúc này không thích hợp lắm.
Lục Hạo Doãn khẽ ngâm nga, tối nay sợ rằng hắn phải mất ngủ rồi!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận