Ác chất lão công

- Vợ cậu thực bé nhỏ, dễ xấu hổ.
Ấn tượng của Diêm Nhược Thiên với Khương Minh Hi.
Trong mắt xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa, Lục Hạo Doãn chậm rãi uống rượu tiếp.
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn cảm thấy cô dịu dàng trầm tính, đúng là bà xã lý tưởng của hắn, mà dựa theo thời gian biểu hắn sắp xếp, việc lập gia đình, đại sự này phải xong trước ba mươi hai tuổi, hắn nhanh chóng nói đến kết hôn, đỡ lãng phí thời gian.
Sự tình tiến triển thuận lợi, hắn nhận định hết thảy đều diễn ra như mình mong muốn, sang năm, hắn sẽ giúp vợ sinh hạ hài tử, nhưng đêm nay, cô ở trước mắt hắn lại thành một bộ dạng khác, như là tiểu bạch thỏ trước mắt lang sói – đây là điều hắn không ngờ tới.
- Cũng không phải ngày đầu tiên quen biết, tốt xấu gì cũng đã quen nhau ba tháng, có cần phải thẹn thùng như thế?
 
Lôi Tân Dương tùy tiện nói, nhưng trong lòng Lục Hạo Doãn tự như bị sét xẹt qua, sự tình có vẻ kỳ quái.
Tuy rằng trải qua ba tháng ở chung, nhưng bận việc chuẩn bị hôn sự, hơn nữa lại cuối năm công việc bận rộn, hai người đều phải lo làm việc, khó có thời gian tiến triển, “Hôn môi” đơn thuần chỉ là lúc chụp ảnh cưới, thợ ảnh yêu cầu, lúc đó, cô ấy không hề có chút xấu hổ, thợ ảnh còn liên tiếp khen cô có thể trở thành người mẫu chuyên nghiệp.
Chuyện này hắn không có để ý, chụp ảnh cưới là một việc cần phải làm trước khi cưới, nhưng lúc ấy cuối năm hắn bận rộn, cuối cùng Khương Minh Hi một mình đi chọn áo cưới, bởi vậy đến nay chuyện chụp ảnh cưới với hắn rất mờ nhạt.
Chẳng lẽ đêm này là cô giả vờ sao?
- Tôi nghiêm túc cảnh cáo cậu, cả tuần trăng mặt đừng có tá túc nhà tôi đó.
- Cậu yên tâm, chỗ này rất nguy hiểm.
Biệt thự Lôi gia rất gần biệt thự Lục gia, chỉ cần hắn đây một ngày không cẩn thận cũng bị ba mẹ bắt được, nhưng lúc này đêm đã khuya, ba mẹ chắc chắn cũng đã nghỉ ngơi, huống hồ chỉ có Lôi gia là nơi duy nhất không có phụ huynh ở nhà, ở nhờ một đêm cũng không có vấn đề gì.
- Cậu cũng biết chỗ này nguy hiểm, sao không trở về nhà?
Hỏi điều này đúng là thừa, hắn có thể quay về nhà sống như bình thường sao? Đương nhiên không được, hôm nay bảo vệ ai cũng biết hắn là chú rể, đêm tân hôn không ở trong phòng còn đi lang thang được ư.
- Diêm Lệ Viên có phòng dành riêng cho tớ, có thể cho cậu mượn, nhưng cậu không thể không quản được tân nương như thế. Thân là tổng giám đốc khách sạn tập đoàn Diêm thị, dĩ nhiên Diêm Nhược Thiên có phòng riêng khi cần phải ngủ lại bên ngoài.
Lôi Tân Dương gật đầu phụ họa.

- Hơn nữa, bác gái muốn mau bế cháu, bác ấy nhất định rất quan tâm đến tuần trăng mật của hai người, xem có tin gì tốt không.
Đúng vậy, sau khi du học về nước, mẹ hắn vì muốn được bế cháu nội mà bắt đầu chiến dịch bức hôn, từ bạn tốt đến việc tìm nữ nhi ở câu lạc bộ Hôn Hữu, bà cố gắng hết sức, nhưng không có tiến triển, mãi năm tháng sau hắn mới đồng ý xem mặt.
Rốt cục đi tới hôn nhân, không tới một tháng, mẹ hắn chắc chắn sẽ tới hỏi có tin tức gì về “cháu nội” cưng của bà không, nếu biết giữa bọn họ không có gì tiến triển, khả năng rất lớn là chuyện “phòng the” của hai người bọn họ sẽ bị bà nhúng tay vào.
- Các cậu đừng lo lắng, làm sao tôi có thể để cho vợ mình ở một mình ba ngày liền?
Bọn họ tiến tới kết hôn quá vội vã, bởi vậy hắn không có kịp đặt tuần trăng mật du lịch nước ngoài, ngẫm lại, thật là thất sách, nếu đang ở nước ngoài, tình hình bọn họ đã tốt đẹp hơn nhiều.
- Chúng tớ biết không cần lo lắng, làm sao Lục đại thiếu gia có thể đối xử không công bằng với một nữ nhân?
Lôi Tân Dương tin tưởng hắn.
Nếu hắn nguyện ý, mặc kệ nữ nhân thế nào hắn cũng có thể phục tùng, dù là ngày hay đêm, nhưng là từ trước tới nay, tâm tư của hắn chưa từng chú ý bất kỳ nữ nhân nào, cuộc đời hắn sớm đã được lên một list hoàn hảo, từng giai đoạn đều có nhiệm vụ cả, yêu đương, kết hôn, sống với nhau, rồi chết, cuộc đời này nói cho cùng là thực hiện hết những giai đoạn đó.
Từng bước một làm việc, hắn không thích phiền toái, nhưng một khi đã gặp phải chuyện này, hắn còn có thể mặc kệ sao?
Đúng vậy, hắn không có khả năng đối xử thô bạo với một nữ nhân, không cần một tháng, bọn họ sẽ biến thành một đôi vợ chồng như bình thường, sang năm cô nhất định giúp hắn sinh con, hắn dự định hai đứa con, cô ấy thì chuyên tâm ở nhà làm hiền thê lương mẫu.
Nghĩ tới thật là thấy thoải mái a!
Nằm thư giãn trong bể bơi một hồi, sau đó phủ thêm áo tắm, nằm như mèo lười trên ghế sa lon, bên cạnh trên bàn bày một đĩa hoa quả tươi ngon lành, khát đã có đồ ăn uống, mệt thì nhắm mắt lại ngủ, ngoại trừ thiên nhiên mỹ diệu ở bên cạnh và bên ngoài cửa kia, bốn phía yên tĩnh hệt như đảo hoang
Nếu giờ phút này dì mà thấy cô trong bộ dạng này, khẳng định ghen tị chết ngất.
Cầm lấy điện thoại ra, khẩn trương chụp một kiểu “tự sướng” cho dì mình, kiểu gì bà dì cũng sẽ ghen tị chỉ hận không ăn tươi nuốt sống được cô. Pose nè, tách tách, cảnh chụp ra thật đẹp, hoa quả thật đẹp, bản thân còn không nhịn được nước miếng, cô liền gửi cho dì mình, đồng thời không quên tin nhắn – kết hôn cũng không tệ a!
Nếu nói kết hôn là việc hưởng thụ thế này, không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cô phải thừa nhận, kết hôn thật là tuyệt!
Càng xem càng vừa lòng, dứt khoát phải tắt di động. Cô thừa nhận, cô có điểm tự sướng rất lớn.
Không nhịn được ngáp một cái, Khương Minh Hi quẳng điện thoại lên bàn. Thời tiết này thật sự thích hợp bồi Chu công chơi cờ a, bất tri bất giác, ý thức lâng lâng chìm vào giấc ngủ, trong mộng, cô mơ hồ thấy có người đi đến bên cạnh ghế cô nằm, hắn nhìn cô chăm chú. Hắn là ai nhỉ?

Nhìn thấy cảnh đẹp này, hắn có nên kinh ngạc? Lục Hạo Doãn tự hỏi.
Nữ nhân này lần đầu tiên trong mắt hắn dịu dàng điềm tĩnh, không có làm càn như đêm đó, giờ phút này cô thật gợi cảm, chiếc khăn tắm phủ hờ hững trên thân thể mềm mại của cô, loáng thoáng thấy được da thịt nõn nà, hắn không còn thời gian kinh ngạc nữa, bởi trong lòng nảy lên ý khác.
Đây mới là cô thật sự sao? Vì sao lại muốn che giấu? Vì sao lại giấu?
Hắn không tự chủ được duỗi tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô tựa như một đóa hoa hồng rạng rỡ, nhưng vì gặp qua vô số mĩ nữ nên hắn không có cảm giác gì đặc biệt. Hiện tại lúc này, hắn mới thực sự thấy được vẻ đẹp của cô, như một cô búp bê tráng men, lông mi cong mềm, mũi thẳng, môi hồng nhuận.
Mặc kệ cô là dạng nữ nhân gì, hắn phải trừng phạt cô!
Chuông điện thoại vang lên cắt đứt buổi sớm yên tĩnh, đồng thời làm bừng tỉnh mộng đẹp ngọt ngào của giai nhân, nhất thời trong giây lát, cô chưa tỉnh hẳn, hai mắt mờ mịt, có gì đó ồn ào…
Kẻ nào không thức thời phá vỡ mộng đẹp đây?
Quay đầu, cô duỗi tay tìm điện thoại, không nghĩ tới vừa lúc nhìn thấy cặp mắt của Lục Hạo Doãn ôn nhu nhìn cô, trái tim bởi vì khiếp sợ quá độ mà đập mạnh, cơ thể ngồi bật dậy thẳng đứng, mắt cụp đi, tránh ánh mắt hắn.
- Xin lỗi, không cẩn thận ngủ quên, em không nghĩ đã tới giờ cơm trưa.
Cô ngủ lâu thế sao?
Bởi vì lo lắng chuyện này, cô đã lưu ý thời gian, bơi lội ước chừng 1h, sau đó nằm thả lỏng cơ thể, hưởng thụ, cho dù xa xỉ lắm cũng sẽ không vượt quá chuông đồng hồ điểm 11 tiếng, đảm bảo cô còn thời gian chuẩn bị nghênh tiếp hắn tới.
Không xong rồi! Cô có thói quen nói mơ, hơn nữa lúc nãy hình như cô có trả lời ai nói gì, có phải đã nói gì rồi không?
- Còn sớm, tối qua là tôi thất lễ, không nên để tân nương một mình ở đây, tôi nghĩ không chừng em có hứng thú đi dạo nên về sớm, bấm chuông mà hình như em không nghe, đành tự mình đi vào.
Vốn hắn định đến trưa sẽ gặp cô rồi cùng đi ăn cơm, nhưng tối qua trong lòng không yên, có tiếng nói thúc giục hắn trở về sớm, không ngờ tới lại thu hoạch được ngoài ý muốn.
- Không trách anh chuyện hôm qua, tôi… Tôi .. nhát gan, chưa quen ở chung…
Nhìn dáng vẻ hắn, cô yên tâm là không có phiền toái gì.

- Tôi có thể lý giải tâm tình của em, tôi nên cho em nhiều thời gian hơn để tìm hiểu tôi.
Ánh mắt thoáng trầm xuống, hắn đối với cô càng ngày càng hiếu kỳ, thoạt nhìn rất gợi cảm, nhưng vẻ thẹn thùng kia, sự trong sáng kia…
- Cám ơn anh.
Có phải hắn không yêu cầu cô làm nghĩa vụ vợ chồng không đây? Không đúng, đối mặt với nữ nhân quần áo không chỉnh tề, không nam nhân nào có thể tao nhã được, trừ phi hắn cũng thích giống cô chơi trò ngụy trang.
Ân, có thể lắm, cậu ấm này chắc chắn làm bộ làm tịch, bằng không, tối qua đã sớm kéo cô lên giường, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
- Một khi đã là vợ chồng, chúng ta không nên khách khí làm gì,
Phút chốc, hắn duỗi tay vén tóc mai cô ra sau tai, động tác tự nhiên như là đã quen thuộc từ lâu, hắn ôn nhu nhìn cô khiến tim cô thình thịch: – Em mới bơi à?
Bừng tỉnh, cô ra vẻ ngượng ngùng co rụt lại.
- Mùa này bơi lội cần dũng khí rất lớn, tuy nhiên đây là thói quen của tôi, sau khi dậy thì tắm táp.
Nữ nhân nhát gan thích hợp với hình tượng này hơn, nếu hắn biết cô chẳng những biết bơi, mà còn bơi cực siêu thì sẽ có chuyện lớn đây, tốt nhất nên nói năng cẩn thận.
- Tôi cũng có thói quen này, tắm táp làm cho cơ thể thoải mái, ngủ sẽ sâu hơn, và sau khi dậy thì sẽ có sức lực bắt đầu một ngày mới.
- Đúng vậy.
Mắt liếc hắn, mặc dù bị áo tắm bằng bông che khuất nhưng thật là hấp dẫn, sao cô lại có cảm giác bức bách thế này? Tại hắn là mỹ nam sao?
Được rồi, cô thừa nhận mình thật là không có lập trường, đối mặt với mỹ nam liền không chịu nổi, nhưng không cần tới mức như ngồi trên đống lửa chứ, sao lại nôn nóng như này?
- Đi thôi, trước khi ăn cơm đi tản bộ chút, Diêm Lệ Viên có một vườn đào đẹp lắm.
Thần kinh căng thẳng tức khắc được thả lỏng, cô khẩn cấp gật đầu, thấp giọng nói hắn đợi chút, nhanh đi thay quần áo.
Sau đó, bọn họ đi ngắm đào, hoa đào nở rực rỡ, khiến cô không kìm lòng được mà nhìn ngây ngốc.
Nhìn cô, lần đầu tiên hắn hiểu được vì sao lại dùng hoa để ví với mĩ nhân.
- Hằng năm, vào thời gian này tôi đều tới đây vài ngày để ngắm anh đào. Rất đẹp phải không?
Kỳ thật hắn chọn nơi này hưởng tuần trăng mật, ít nhiều là vì nguyên nhân này.

Gật gật đầu, ánh mắt cô háo hức nhìn cảnh đẹp, căn bản không nhận thức được nam nhân đứng cạnh đang nghiên cứu cô, nhìn cô hào hứng như một đứa trẻ, ánh mắt hắn thoáng hiện lên điểm gì đó.
Đột nhiên, tay trái hắn nắm lấy bả vai cô, cô khiếp sợ ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vội vàng thấp giọng kêu cô đừng nhúc nhích, hại cô toàn thân cứng ngắc như bức tượng điêu khắc.
Khẽ cười, tay phải hắn gỡ trên đầu xuống một bông anh đào, từ từ hạ xuống, cô đón bông hoa kia, bông hoa hồng hồng nhỏ xíu trong lòng bàn tay.
- Chúng ta dùng cơm trưa trong phòng nhé?
Hắn thấp giọng nói đầy hấp dẫn.
- Hả?
Tâm tư của cô đang đặt trọn ở bông hoa trong lòng bàn tay.
- Tôi thích dùng bữa trong yên tĩnh, chúng ta có thể kêu bữa trưa trong phòng, buổi tối ra ngoài dùng.
- Ách… Tôi cũng thích thế, nhưng nhà ăn ở đây khá được, thưởng thức ở đây cũng tuyệt, không sợ có người làm phiền đâu.
Tuy rằng từng tế bào trên cơ thể cô đều có khả năng diễn trò thiên phú, nhưng mà một trò diễn đi diễn lại nhiều lần cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ.
- Tôi hiểu, chúng ta thưởng thức ở dưới ánh mặt trời luôn sao?
Tinh thần khiếp sợ. Nam nhân này muốn hại tim cô suy kiệt sao?
Không biết vì cái gì, có cảm giác mãnh liệt nói cho cô, nam nhân này tuyệt đối không giống như bề ngoài ôn hòa vô hại, kỳ thật hắn thâm sâu khó lường.
Có phải là cô đa nghi nặng quá? Cô thừa nhận, dù sao sinh tưởng ở một gia tộc như hắn, bị người khác tính kế vài lần, đối với nhân tính tự nhiên sẽ suy giảm, giả tạo sẽ thành một loại bản năng.
Nhưng, thật sự là đa nghi quá hay không phải?
Không! Cô có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cô phải quan sát kĩ nếu không muốn bị nam nhân này chơi xỏ.
Không sao cả, lão thiên phù hộ, tối quan trọng là cô có thể bình yên vượt qua tuần trăng mật kia, sau đó rồi tính tiếp.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận