Ác chất lão công

Đúng lúc này tiếng mở cửa truyền tới, cô vội vã nhắm mắt giả vờ ngủ, lại thầm tự hỏi có nên tìm đáp án từ phía hắn hay không?
Thành thực mà nói thì cô không vui vẻ gì khi không tin tưởng hắn, tin rằng hắn cũng không thích bị cô hoài nghi, nhưng không hỏi rõ ràng cô cảm thấy khó chịu trong lòng, làm sao mới được đây?
- Phu nhân yêu quý, anh về rồi đây.
Lục Hạo Doãn cúi xuống thì thầm vào tai cô, đây là hành động đầu tiên của hắn khi về nhà, dù cô ngủ không nghe thấy nhưng hắn nhất định phải đến ngửi hương thơm của cô, đó mới là cảm giác chính thức khi về nhà.
Cô không hưởng ứng, Hắn đi thẳng về phía phòng làm việc, cất túi rồi đi tắm, sau đó lại vào phòng, thời gian không chênh lệch là mấy.
Nhìn cô ngủ say hắn cũng không làm kinh động, nhưng vẫn vuốt ve cô theo thói quen. Đúng là cô muốn chặn tay hắn lại.
Tại sao hắn có thói quen này cũng không rõ lắm, nhưng đó là điều hiển nhiên. Có lẽ cô làm thay đổi cuộc sống của hắn nên từ trong tiềm thức hắn luôn muốn giữ chặt lấy cô.
- Tại sao giờ anh mới về?
Cô mở mắt ra, chịu thôi, cô không quen bị hắn ôm chặt khi ngủ, hắn không cảm thấy nóng nực à?
- Vô cùng xin lỗi, xấu hổ quá, anh làm em thức giấc mất rồi.
Hắn tiếp tục vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cô, tại sao có người càng ngắm càng xinh đẹp như thế chứ?

- Không có, anh chưa về nên em ngủ không yên.
Cô nói tựa như phàn nàn nhưng cũng giống làm nũng.
- Vậy sau này em ở lại công ty giúp anh là được rồi.
Cười khanh khách đứng dậy, cô đối mặt với hắn:
- Nếu em bám lấy anh sợ rằng chưa tới một giờ anh đã xua đi mất tiêu, em nhất định sẽ dính lấy anh.
Cô không phải người có thể an phận ngồi một chỗ, cô là người hiếu động, không lúc nào ngồi yên được.
Khẽ lắc đầu, sức ảnh hưởng của cô với hắn đáng sợ đến đâu cô cũng không rõ.
- Anh không lo về em, anh lo cho chính mình, e cứ ở ngay trước mắt như món ăn anh yêu thích nhất đang mời chào — lại đây ăn tôi đi, mau lại đây ăn nào, dưới tình huống như vậy làm sao anh làm việc? Lỡ may không cẩn thận mất kiểm soát thì hình tượng ở công ty cũng hỏng luôn.
- Không thể nào.
Hắn trêu chọc khiến lòng cô cảm thấy ngọt ngào khẽ mỉm cười.
- Anh không tin chính mình, em có thể tin tưởng anh không?
- Nếu em không tin anh thì sợ rằng cả ngày chỉ biết lo lắng, ông xã của em quá hoàn mỹ, không biết bao nhiêu người con gái mong muốn chiếm chỗ của em đâu.
Lời này hẳn là đã đi chệch chủ để nãy giờ của bọn họ, nhưng mà cô lại không thể nào bắt bẻ lại…. Được rồi, đấy không phải trọng điểm, điểm quan trọng hắn muốn cô biết rõ, không có nữ nhân nào có thể thay thế được cô! “Em là duy nhất, là vợ yêu của Lục Hạo Doãn này.”
Phải không? Nhịn không được, cô hỏi:
- Cả buổi tối anh họp à?
- Cái này, có khoản đầu tư hôm nay phải quyết định, có vài chi tiết cùng mọi người tranh luận nên tốn thêm thời gian.
Lòng cô lạnh đi nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, không để chút cảm xúc biểu lộ ngoài mặt.
- Anh họp lâu như vậy, không phải buồn bực lắm sao?

- Anh cũng quen rồi.
Hắn vuốt trán cô.
- Em nhíu mày, này, đây là có ý gì nhỉ? Này, hình như em đang che giấu cảm xúc của mình.
Thoáng liếc qua, cô nháy mắt vô tội:
- Em nhíu mày thật à? Tại sao em không có cảm giác gì?
- Em giận anh à?
Từ khi hắn phát hiện cô trong ngoài bất nhất thì đã bắt đầu nghiên cứu thói quen của cô.
Hắn ngắm nhìn cô, khiến hắn ngạc nhiên nhất là đôi mắt kia! Ánh mắt cô rất dễ bộc lộ tâm tình, hồi hộp, vui sướng ánh mắt sẽ sáng rực, buồn bực thì ánh mắt sẽ nhuốm màu buồn bã.
- Sao em phải tức chứ?
- Nửa đêm anh mới về. Hại phu nhân yêu quý không thể ngủ ngon, em có giận không?
- Không tệ, ít nhất anh cũng biết mình tan tầm quá muộn, em cũng không tính toán với anh nữa.
Cô híp mắt lại, giọng nói có chút đùa giỡn:
- Nếu để em phát hiện anh làm điều có lỗi với em, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu!

- Anh sẽ không xin lỗi bà xã yêu quý của mình, anh chỉ lo là vợ của anh sẽ bỏ trốn thôi.
Chưa từng thấy hắn si mê người con gái nào như vậy, không nhịn thấy cô là lại nhớ tới, cô đang làm gì? Cô có nghĩ về hắn không? Nhìn cô vẫn nhớ về cô, tại sao cô luôn làm hắn thần hồn điên đảo như vậy?
Nhìn hắn nửa ngày, cô chỉ nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi, sau đó rúc vào lắng nghe từng âm thanh từ lồng ngực hắn.
Người phải lo lắng là cô, hắn là vị bạch mã hoàng tử hoàn mỹ, nếu không phải cô sinh ra vào giờ lành thì làm sao có ông xã tốt như hắn đây?
- Sao không nói gì thế? Có phải em có tâm sự không?
- Em muốn nghe nhịp đập từ con tim anh, chỉ em mới được làm vậy, người con gái khác thì không được.
- Tất nhiên rồi, nhịp đập con tim anh chỉ dành cho em, anh sẽ luôn là của em!
Thả lỏng tâm tình, nhắm mắt lại, cô hưởng thụ vòng tay của hắn, sự hoài nghi cùng lo lắng cũng tạm thời bị bỏ qua, dù thế nào thì lúc này cô có thể khẳng định hắn thuộc về mình.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui