Ác Bá Cửu Vương Gia

“Rầm” một tiếng, ván cửa vỡ tan tành.

Đang thoát y Liễu Ti Vũ kinh hãi quay đầu nhìn lại, tiếp theo đó trong tay đột nhiên lại nhiều ra thêm một đứa trẻ sơ sinh bọc tã, nàng thậm chí ngay cả thời gian mở miệng cự tuyệt còn không có, cái kẻ phá cửa mà vào kia đã sớm mất tăm.

Buổi tối ngày thứ hai, lại “Rầm” một tiếng, ván cửa lại lần nữa bỏ mình, đang tắm rửa cho bào đệ bàn tay đang cầm khăn ướt của Liễu Ti Vũ lại nhiều ra thêm một đứa trẻ con.

Buổi tối ngày thứ ba….

Buổi tối ngày thứ tư….

Cứ thế cho đến một ngày, cánh cửa lớn của phòng tắm công cộng của hạ nhân trong vương phủ “Rầm” một tiếng cũng chịu chung số phận, bỏ mình, cả đám tì nữ trần trụi hốt hoảng nhảy vào trong nước, Liễu Ti Vũ rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

“Vương gia, như vậy có khác gì với cường đạo?”

“Bổn vương đưa lưng về phía đại môn, cái gì cũng không thấy.” Vả lại tiểu ác ma trong lòng của hắn lúc này vẫn đang gào khóc. “Mặc quần áo vào.”

“Vương gia — “

“Vậy bổn vương đành phải xoay người lại.”

Trong phút chốc cả gian phòng tràn ngập tiếng thét chói tai.

“Ta lập tức mặc vào.” Liễu Ti Vũ rốt cuộc đành nhận thua, nàng không thể lấy danh tiết của cả đám nữ nhân ra để đùa giỡn, “Nhưng, đại môn — “

Lời còn chưa nói hoàn, vài nữ tì cao lớn đã nhanh chóng khiêng hai miếng ván cửa mới, dựng thẳng che ở cửa trước.

Bởi vì dạo gần đây ván cửa trong vương phủ tần suất bị hư hại quả thật kinh người, cho nên vương phủ đã mời thợ mộc nổi tiếng nhất của thành đông ngày đêm gấp gáp chế tạo ra ván cửa mới, đạt tới hiệu quả hư một cái liền đổi một cái.

Liễu Ti Vũ dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo, bất chấp những giọt nước vẫn còn ướt sũng trên mái tóc, nàng nghiêm chỉnh đi đến trước mặt của Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương đem con giao cho nàng đồng thời quét mắt liếc nàng một cái, mái tóc nhiễu nước rối bời xõa tung trên vai, thấm ướt chiếc áo lót mỏng manh, làn da do hấp thụ hơi nước mà trở nên hồng nhuận, càng tăng thêm vẻ sáng ngời cho đôi mắt xinh đẹp kia.

“Đã tắm xong chưa?”

“Vương gia đã đến, ta đành phải xong thôi.”

“Dỗ hắn ngủ xong ngươi có thể tiếp tục tắm.” Hắn rất độ lượng cho phép.

Liễu Ti Vũ khóe mắt hơi co giật, “Không cần, ta không nghĩ lại bị ai đó không thèm cố kỵ phá cửa mà vào.” Nàng nhẫn nhịn đã lâu, thật sự là không thể nhịn được nữa, nàng nghĩ dùng phòng tắm công cộng có nhiều người, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nhưng — nàng sai lầm rồi, quả thực quá sai lầm rồi.

“Không có mệnh lệnh của bổn vương ai dám xông vào?”

“Vậy lực tự chủ của vương gia rõ ràng hết sức kém cỏi.” Nàng không nghĩ châm chọc hắn, nhưng nàng thật sự là nhịn không được, rõ ràng cái kẻ không thèm coi ai ra gì phá cửa mà vào kia chính là nam nhân đang đứng trước mặt nàng còn nói chuyện hết sức đường hoàng.

“Bổn vương chỉ không muốn nghe thấy tiểu tử này cứ khóc mãi không ngừng.”

“Trong vương phủ nên có vú nuôi đi? Ta tin là các nàng có thể tự tay giao tiểu vương gia cho ta.” Nàng một câu nói trúng ngay tim đen, vạch trần rắp tăm hiểm ác của hắn, hắn căn bản là lấy việc làm cho nàng kinh hách ra làm niềm vui.

Trên vẻ mặt của Trác Phi Dương lộ ra ba phần xấu xa năm phần vô lại, lại còn kèm theo nụ cười tươi rói thật đáng hận, hắn cũng không nói lời nào để phản bác.

Vì thế kể từ ngày đó, trong vương phủ lại có thêm một chủ đề mới để mọi người thừa dịp trà dư từu hậu phát huy khả năng tám chuyện của mình.

~~~~~~

Thanh Nhã Các vẫn như trước, lưu lượng khách vào ra nơi này vẫn ồ ạt như thủy triều, mà Trác Phi Dương cùng với Vân Thanh vẫn như thường lệ ổn định ở nhã gian uống trà, nghe tám chuyện.

“Nghe nói Cửu vương gia gần đây đá cửa đá riết nghiện, thợ mộc ở thành đông được mời vào vương phủ cũng đã tới hai tháng, đến giờ vẫn còn chưa đi ra.”

“Còn có binh bộ thị lang tam tiểu thư trước đây hình như vẫn có mối quan hệ mờ ám với Cửu vương gia, nghe nói còn có châu thai ám kết.” (có chữa hoang)

“Có chuyện này nữa hả?”

“Đương nhiên, nếu không thì tại sao hài tử vừa mới sinh, Cửu vương gia liền đem sườn phi cùng hai thị thiếp giết chết?”

“Chứ không phải nói thị thiếp của vương gia vì khó sanh nên mới chết sao?”

“Giả, vương gia nhất định là sợ mối quan hệ với tam tiểu thư bị tiết lộ cho nên mới giết người diệt khẩu.”

“Cũng đúng, đứa nhỏ là do ai sinh, thị thiếp cùng với sườn phi phải biết rõ.”

“Khó trách Cửu vương gia lại muốn nhúng tay vào án tử của Liễu binh bộ, chẳng những cứu Liễu tam tiểu thư, còn thu lưu nàng vào vương phủ.”

“Nhưng, tính tình của Cửu vương gia chẳng phải luôn hỉ nộ vô thường, thích làm việc tùy hứng sao.”

“Nhưng bao nhiêu chứng cứ như thế bày ra trước mắt, ngươi có thể nói hắn cùng với Liễu gia tiểu thư là trong sạch sao?”

“….”

“Thế nào, có đủ phấn khích không?” Vân Thanh trêu ghẹo, nháy mắt mấy cái với Trác Phi Dương.

“Rất phấn khích.”

“Chúc mừng ngươi lại gây ra một đống tai họa cho Liễu tiểu thư.” Vân Thanh thở dài, hắn cơ hồ có thể nhìn thấy trước được tương lai thảm đạm của Liễu gia tiểu thư.

“Cho dù nhiều cũng không bằng ngươi.”


“Ta cái đó gọi là họa hoa đào nha, trốn còn không kịp, nam nhân bộ dạng quá anh tuấn cũng thực phiền não.” Vân Thanh làm ra vẻ tiếc hận.

Trác Phi Dương miệng vừa mới hớp ngụm trà suýt nữa phun ra, “Khụ…. ngươi làm ơn, ta đang uống trà.”

“Hiện tại nàng đã chịu nhận thua?”

“Tạm thời.”

“Tạm thời?” Vân Thanh vừa nghe lập tức trở nên hào hứng.

Vẻ mặt của Trác Phi Dương sâu xa khó lường, “Càng quan sát ta càng cảm thấy nàng quả thật rất tốt để chơi.”

“Rất tốt để chơi?” Kẻ bị chơi nhất định không cảm thấy như vậy đâu.

“Đồng dạng một sự kiện, phản ứng của nàng nhất định sẽ không giống với người thường.”

“Có thể tưởng tượng được.” Gần đây đầu đề của cả kinh thành trên cơ bản đều có liên quan đến Liễu gia, Liễu tam tiểu thư cùng với Cửu vương gia.”

“Đúng rồi ta đã quyết định chọn tên gì cho con rồi.”

“Nghĩ lâu vậy rốt cuộc cũng nghĩ được, là tên gì?”

“Trác Tam Liễu thế nào?”

“Phốc” một tiếng, trà trong miệng của Vân Thanh toàn bộ đều phun vào mặt hắn.

“Khụ khụ…. Nếu có ngày nhìn thấy Liễu tam tiểu thư đuổi giết ngươi, ta chút nào cũng không cảm thấy kỳ quái đâu.”

Trác Phi Dương tâm tình rất tốt vui vẻ lau nước trà dính trên mặt, khóe miệng sung sướng nhếch lên.

~~~~~

Chín tháng bảy, Thụy vương phủ giăng đèn kết hoa.

Hôm nay là bách nhật yến (mừng một trăm ngày) của con trai Cửu Vương gia, tân khách kéo đến chúc mừng đông nườm nượp, tất cả đều mang theo gia quyến đi cùng.

Nếu lưu tâm một chút sẽ phát hiện, phần lớn gia quyến mà quan viên mang theo trừ bỏ phu nhân, còn lại hầu như toàn bộ đều là nữ nhi — đúng vậy, không cần hoài nghi, chính là nữ nhi.

Tư Mã Chiêu chi tâm (*), người qua đường đều thấy rõ a!

(*) Tư Mã Chiêu chi tâm: Ý của câu thành ngữ này là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam Quốc chí – Ngụy Thư – Cao Quý Hương Công ký̉ ”

Cửu vương gia cho đến nay vẫn chưa lập chính phi, hơn nữa hắn chỉ có một trắc phi cùng hai thị thiếp, nhưng vài tháng trước toàn bộ đều hương tiêu ngọc vẫn, dịp may hiếm có như vậy kẻ nào lại chịu buông tha cho cơ hội phàn long phụ phượng (*)? Cho nên tuy nói hôm nay là bách nhật yến của tiểu vương gia, nhưng phần lớn mục tiêu của những vị tân khách mượn cớ đến chúc mừng vẫn chính là cái ghế bỏ trống của nữ chủ nhân của vương phủ.

(*) Phàn long phụ thượng: dựa dẫm vào người có quyền thế (bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao).

“Đa tạ chư vị đến tham gia bách nhật yến của tiểu khuyển, đúng lúc hôm nay ta vừa tìm được một cái tên rất hay cho tiểu khuyển, tiện thể thỉnh mọi người chỉ giáo.”

“Vương gia học thức uyên bác, việc đặt tên cho tiểu vương gia sao cần tới hạng ngu dốt như chúng ta chỉ giáo, Vương gia quả thật biết nói đùa.”

“Đúng đó đúng đó.”

“Không biết Vương gia định lấy tên gì cho tiểu vương gia?”

“Trác Tam Liễu.”

Yến tiếc bỗng chốc rộn lên những tiếng “phốc phốc”, hoặc rượu hoặc canh hoặc đồ ăn hoặc trà. . . tóm lại tất cả những gì có thể phun tất cả đều phun ra hết, bồi tiếp ngay sau đó chính là những tiếng ho khan không ngừng, tình cảnh hỗn loạn rõ ràng là không có hy vọng vãn hồi.

Lời đồn chỉ là lời đồn, mọi người nghe được cũng coi như là chuyện tiếu lâm thừa dịp trà dư tửu hậu, nghe một chút rồi thôi, nhưng nếu một khi lời đồn lại do chính bản thân đương sự nói bóng nói gió chứng thật, tuyệt đối sẽ không còn đơn giản là chuyện tiếu lâm, rất nhiều ánh mắt kinh hãi kèm theo ngờ vực đồng loạt bắn về phía chủ tiệc đang hết sức thỏa mãn, ung dung kia.

“Trác Tam Liễu….” Thanh âm mang theo chút run rẩy, đa phần là khó có thể tin.

“Vương đệ có vấn đề gì sao?” Trác Phi Dương nghi hoặc hỏi bào đệ của mình — Thập Nhất vương gia Trác Phi Vũ.

“Cửu ca tên này…. đặt thật sự là…. khụ khụ…. đủ đặc sắc!” Hắn vẫn biết sở thích của huynh trưởng không giống với người bình thường, nhưng việc đặt tên là chuyện hệ trọng, hắn cư nhiên có thể lấy ra để đùa?

“Đúng không? Ta cũng cho là như vậy.” Hắn lộ ra vẻ mặt đắc chí.

Mọi người không còn lời nào để nói.

“Gọi tam nha đầu ôm tiểu vương gia ra gặp mọi người.”

“Vâng.” Người hầu lĩnh mệnh lui ra.

“Tam nha đầu?” Trác Phi Vũ đã muốn bắt đầu đối với chữ “Tam” này cảm thấy kinh hoảng.

“Tam nữ nhi của Liễu Thừa Hạo.”

“Cửu ca….” Hắn hiện tại yêu cầu rời khỏi buổi yến tiệc liệu có được không? Hiện tại hắn thật sâu sắc cảm nhận hôm nay đến tham gia bách nhật yến của cháu trai thật sự là quyết định sai lầm.

Liễu Ti Vũ vừa bước vào yến thính (phòng tiệc) lập tức cảm giác được bầu không khí quái dị, hỉ yến không phải nên có có tiếng người cười nói ồn áo, tiếng chén bát va chạm vào nhau hay sao?”

Nhưng — tĩnh lặng, phi thường tĩnh lặng, làm hại nàng mới bước một chân vào yến thính, chân kia lại ngập ngừng khựng lại ngay tại cửa, đồng thời giương mắt hướng bên trong quét một vòng.


Trước mắt mọi người ai cũng đều phục sức đẹp đẽ quý giá, lóa mắt, chắc chắn những kẻ có thể có thể đến tham hỉ tiệc hôm nay nếu không phải thuộc dòng dõi quý tộc thì cũng là hoàng thân quốc thích, mà ngay lúc này ánh mắt của bọn họ đều hướng về phía cửa, đồng loạt tập trung trên người nàng.

Liễu Ti Vũ rất điềm tĩnh hạ xuống mi mắt, chậm rãi nhấc chân còn lại bước vào trong yến thính.

Ngày xưa tại khuê phòng nàng từng nghe phụ thân giảng qua, đương triều Cửu vương gia hỉ nộ vô thường, làm việc tùy hứng? Đối nhân xử thế lại khôn khéo, lõi đời mà giảo hoạt, là loại người cho dù làm hết thảy mọi chuyện xấu trong thiên hạ, cho dù người trong thiên hạ vẫn biết là hắn làm, lại không có bằng chứng để kết tội, là loại người ngoan độc tàn nhẫn nhưng không ai có thể làm được gì hắn.

Hắn luôn luôn mang vẻ mặt tươi cười, nhưng bên trong lớp mặt nạ tươi cười kia tám chín phần mười là có hàm ý khác, mà gần đây nàng vẫn thường hay nhìn thấy loại tươi cười đó.

Nàng hiểu được tâm tính của Cửu vương gia, hắn giống như tìm được một món đồ chơi mới mẻ, chọc phá nàng, hơn nữa hắn biết rõ mùi vị của kẻ bị lấy ra làm đồ chơi thê thảm thế nào.

Còn sống xác thực so với chết càng khốn khổ hơn gấp bội!

Mọi người kinh ngạc chú mục vào nữ nhân vật chính mà dạo gần đây các vụ tai tiếng tình dục so với đương kim hoàng thượng còn muốn vang dội, y phục nàng đang mặc trên người chính là trang phục của nha đầu sai vặt trong những gia đình giàu có, mái tóc được buộc lại bằng một miếng vải bố màu xanh, trông có vẻ hoạt bát, linh lợi.

Tướng mạo bình thường, ngay cả khí chất cũng không có gì xuất chúng, duy nhất lọt vào trong tầm mắt chính là đôi mắt phượng xinh đẹp, thanh khiết mang theo vẻ lãnh ngạo, cô độc, mâu sắc tràn đầy màu đen, tựa như loại hắc ngọc thượng hạng nhất.

Hoàn toàn tương phản với thân hạ nhân trang phục chính là cái bọc bằng gấm nàng đang ôm trong lòng, sang quý hoa lệ đến lóa mắt, không biết có phải là do hiệu quả do sự đối lập mãnh liệt gây ra hay không, mọi người có cảm giác đứa trẻ trong lòng nàng phá lệ khả ái, làm cho người ta yêu thích không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần như bạch ngọc, tuyệt đối so sánh với lão tử của hắn đáng yêu gấp bội lần.

“Tam nha đầu, ôm tiểu vương gia đến cho mọi người nhìn xem.”

Hắn chắc là sợ mọi người chưa nhìn thấy rõ bộ dạng chật vật của nàng lúc này có phải không? Nàng tuân lệnh không hé răng nói tiếng nào, ôm tôn quý tiểu vương gia đi chung quanh tất cả các bàn một vòng, chịu đựng đủ các lời ca ngợi, nghe đến chết lặng.

Hai cánh tay trắng nõn của tiểu vương gia không ngừng quơ quào, mục tiêu chính là ôm lấy bộ ngực mềm mại của nàng. (Cesia: cái này có gọi là sắc quỷ ko ta)

Trác Phi Dương càng lúc càng hứng thú, tầm mắt vẫn không hề dời khỏi thân ảnh mảnh mai kia.

Tốt lắm, thần sắc vẫn như thường, một chút cũng không nhìn thấy được điểm nào xấu hỗ quẫn bách, hắn phải thừa nhận luận lâm sự phản ứng, nàng dĩ nhiên là một cao thủ.

“Vương gia, nếu không có chuyện gì khác, ta muốn hồi phòng bếp.”

“A?” Trác Phi Vũ đột nhiên kinh dị thốt lên.

“Làm sao vậy, vương đệ?”

“Nàng không tự xưng là nô tỳ.” Nói đến đây Trác Phi Vũ thật cảm thấy hứng thú. Hắn phát hiện thanh âm của nàng rất lạnh, không hề có chút ý lấy lòng, mà giống như là công nhiên khiêu khích.

“Ta cùng xá đệ chỉ là tạm cư ở vương phủ, giúp việc tại phòng bếo, không thể hoàn toàn xem như nô bộc của vương phủ.”

Trác Phi Dương hơi hơi nhướng mày. Đây có thể xem như nàng ở trước mặt mọi người làm sáng tỏ lời đồn? Giống như vô ý mà lại đúng mực, thiên thời địa lợi nhân hòa nàng thế nhưng đều toàn bộ đều chiếm được!

Đáy mắt của hắn hiện lên một tia giảo hoạt, cười nói: “Mang Tam Liễu lưu lại.”

Quả nhiên, nàng kinh ngạc nhìn về phía hắn.

“Là con của ta đó, Trác Tam Liễu, tên rất hay đúng không.” Hắn hảo tâm giúp nàng giải thích nghi hoặc.

“Vương gia văn thải quả là rất cao.”

Câu hồi đáp lạnh lẽo như sương giá trên đỉnh núi lại mang theo dày đặc hàm ý châm chọc, điều này làm cho Trác Phi Vũ cùng với Vân Thanh thiếu chút nữa trăm miệng một lời lên tiếng tán thành nàng, hoàn hảo cũng may nhịn xuống kịp.

“Bổn vương cũng cảm thấy vậy.” Người nào đó vẫn như trước cười giống như xuân phong quất vào mặt.

Nàng không thèm đáp lại, bước tới đặt hài tử vào hai cánh tay đang mở ra của hắn, sau đó xoay người hướng phía ngoài bước, không có chút lưu luyến, cho dù phía sau có vang lên tiếng khóc lóc ầm ĩ của trẻ con, nàng cũng không hề có chút ngập ngừng.

Chốn thị phi, nhất định phải cách thật xa, đây chính là tri thức thông thường.

“Người đâu, mau gọi ma ma đến ôm tên tiểu tử thích khóc này đi đi.”

“Bẩm vương gia, Trương ma ma bởi vì mang bệnh nên hồi hương rồi.”

“Vậy cho nhũ mẫu đến mang hắn đi.”

“Buổi chiều nhũ mẫu lĩnh tiền công cũng đi mất rồi, tân nhũ mẫu còn chưa có thỉnh đến.”

“Vậy đem Liễu tam nha đầu vừa mới ra ngoài khiêng trở về cho ta.”

“Vâng.”

Một thân ảnh lập tức bay ra ngoài, tốc độ thật kinh người, không ai lại không khiếp hãi trước thời điểm điềm báo cơn tức giận của Cửu vương gia bộc phát.

Liễu Ti Vũ quả thật bị người ta khiêng trở về, anh chàng thị vệ kia đúng là phi thường triệt để chấp hành mệnh lệnh của chủ tử, khiêng một cô nương gia trở lại yến thính, tư thế chẳng đẹp mặt chút nào.

Bị nhân ném xuống đất, Liễu Ti Vũ còn chưa kịp đứng dậy, trong tay liền bị nhét vào một thân ảnh nho nhỏ.

“Vương gia — “

“Làm sao vậy, tam nha đầu?” Hắn lại còn meo meo cười.

“Ta còn có việc phải làm.”

“Ôm Tam Liễu – cũng có thể làm việc mà.”


“Vương gia sao không tự mình thử xem?”

“Nếu hắn không khóc, bổn vương cũng không ngại thử.” Hắn nói, biểu hiện rất có thành ý.

“Hắn khóc tỏ vẻ hắn đói bụng.” Nàng không thể không nhắc nhở cho hắn một chuyện quá rõ ràng.

“Bổn vương trên người không có sữa làm sao cho hắn ăn.”

“Vậy Vương gia sao có thể cho rằng ta có biện pháp?”

“Ngươi chẳng phải là nữ nhân sao?” Tầm mắt của hắn quét một chút về phía bộ ngực của nàng.

Nàng mím môi, nhãn thần càng lúc càng rét lạnh, “Trong vương phủ nữ tử không phải chỉ có mình ta.”

“Có thể làm cho Tam Liễu không khóc nữ nhân cũng chỉ có một mình ngươi.”

Mọi người cũng phát hiện, hài tử kia vừa trở lại trong lòng Liễu Ti Vũ thì lập tức ngừng khóc, hai bàn tay nhỏ xíu không ngừng cào cấu trước ngực nàng.

“Vương gia bảo ta nên nhận mệnh sao?” Nàng nhướn mày.

Hắn sờ sờ cằm, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Nếu có biện pháp tốt hơn, không ngại nói cho bổn vương tham khảo một chút.”

“Xem ra phải làm cho Vương gia thất vọng rồi.” Vẻ mặt của nàng so với hắn càng tiếc nuối.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin trên đời này lại có người dám chế nhạo Kim Thịnh hoàng triều Cửu vương gia, hơn nữa lại còn là một nữ nhân!

~~~~~

Trên bầu trời những vì tinh tú tỏa sáng lóng lánh như thủy tinh, ánh sáng mờ ảo như dát bạc.

Lăn qua lăn lại mấy khối bạc trong tay, Liễu Ti Vũ trong lòng cảm thấy bất an, thất thần nhìn ánh trăng sáng vắt ngang bầu trời bên ngoài cửa sổ, đôi lông mày nhăn thật chặt.

Thụy vương phủ cũng không bạc đãi hạ nhân, cho dù nàng chỉ là một gã nha đầu sai vặt, bởi vì mấy tháng nay vương gia tâm tình tốt nên tiền lương được tăng, hiện tại nàng đã có bảy lượng bạc.

Nơi này tuy rằng có thể che mưa che gió, nhưng chẳng lẽ nàng thật sự muốn cả đời ăn nhờ ở đậu, mặc kệ cho người ta đùa bỡn xoay vòng ở trong lòng bàn tay sao?

Tầm mắt đắm chìm vào trong màn đên bên ngoài cửa sổ. Rời khỏi Thụy vương phủ, sẽ có gì phía trước đang chờ đợi nàng?

Ngón tay đang chơi đùa với mấy khối bạc ngừng lại, nàng bỏ ngân lượng vào trong hà bao, cất vào trong người.

Tiếp tục nhẫn, cho đến khi nàng tìm được lối thoát tốt nhất, nàng sẽ tiếp tục tình trạng như hiện tại, cho dù không muốn nàng cũng phải bảo trì cái loại “vô tình” khiêu khích này, làm cho Cửu vương gia có hứng thú với nàng.

Khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười, như là nhạo báng chính mình, dưới ánh trăng nụ cười kia trông có vẻ mông lung như ẩn như hiện lại quá đỗi thê lương.

Nếu nàng có được mỹ mạo như hai vị tỷ tỷ, có lẽ sẽ không cần phải nhọc lòng để bảo vệ tính mạng của chính mình cùng đệ đệ, cũng sẽ không tự mình rước lấy một gánh nặng phiền toái như Trác Tam Liễu.

Nhắm mắt lại, nội tâm bỗng dâng lên một trận chua sót, Thượng gia sẽ không từ bỏ ý niệm diệt cỏ tận gốc, chẳng lẽ nàng sẽ quên mối cừu hận của Liễu gia hay sao?

Không, nàng sẽ không quên, cũng không thể quên, đại nương treo cổ tự vẫn, nhị nương cùng với các tỷ tỷ chết thảm, mỗi khi nhắm mắt lại cảnh tượng đó lại hiện ra trước mắt.

Đôi mắt một lần nữa mở ra, lại trở về với vẻ cô độc, thanh khiết, lãnh ngạo, hiện tại nàng phải kiên cường, chỉ có kiên cường mới có thể bảo hộ được cho ấu đệ Văn Sinh.

Hai đứa trẻ đang say ngủ ở đầu giường, cả hai khuôn mặt đều đậm chất trẻ thơ, nhưng vận mệnh của chúng lại hoàn toàn bất đồng.

“Hy vọng vương phủ sớm một chút thỉnh bà vú đến.” Nàng thì thào tự nói với mình, duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Trác Tam Liễu, hồn nhiên không hề hay biết nhất cử nhất động của mình đều rơi vào một đôi mắt đang ẩn trong bóng tối. (Cesia: sao anh này hay thích đi rình người ta thế)

Nhìn hai cánh cửa sổ khép lại, một bóng đen từ trên cây trong sân nhảy xuống, không hề phát ra tiếng động, ánh trăng rọi sáng khuôn mặt hắn, đây chẳng phải là Trác Phi Dương vốn được xem là đã an giấc từ lâu rồi hay sao.

Từ lúc ở Thanh Nhã Các nghe được những tin đồn về nàng, hắn liền cảm thấy nữ nhân này thực không đơn giản, sự thật đã chứng minh trực giác của hắn là đúng, nàng tựa như một quyển sách, không lật đến trang cuối cùng sẽ không biết được kết cục.

Đêm nay hắn đã nhìn thấy gì? Hắn cư nhiên lại có thể nhìn thấy được vẻ thê lương trên mặt nàng, tuy rằng rất đạm, nhưng như thế cũng đủ.

Nữ tử mang tên Liễu Ti Vũ, người cũng như tên, giống như sợi tơ lay động trong mưa xuân tinh tế lại nhu tình, là tơ liễu phất phơ theo gió, rõ ràng yếu ớt nhu nhược như thế lại muốn gánh vác quá nhiếu thống khổ, bi thương….

Hắn chưa bao giờ tin nàng giống ngoại giới đã nói, đối với mọi chuyện của Liễu gia đều thờ ơ, không hề động tâm, nếu thật sự như thế, Liễu nhị nương trước khi lâm chung cũng sẽ không ủy thác Liễu Văn Sinh cho nàng, đối với một danh kỹ một thời, duyệt qua không biết bao nhiêu người như Liễu nhị nương, tất nhiên sẽ nhìn ra được vị tam tiểu thư quái gỡ lại thiếu ngôn này có thể kham nổi trọng trách –

Mắt của Trác Phi Dương bỗng dưng nheo lại. Quái gỡ lại thiếu ngôn là do nô tỳ của Liễu gia nhận xét đối với Liễu Ti Vũ, nghe nói nàng ở trong phủ cũng rất ít trò chuyện với người của hắn, như thế nào ở trong ấn tượng của hắn nàng lại luôn là một kẻ nhanh mồm nhanh miệng, dễ dàng khơi mào lên hứng thú của hắn?

Một đạo lông mày nghiền ngẫm nhướn lên, hắn liếc về phía cánh cửa sổ đang đóng chặt, ánh mắt sâu kín lộ ra tia thích thú. Trò chơi này quả là càng lúc càng thú vị.

~~~~~

Khói bếp lượn lờ, chậm rãi phiêu tán lên trên bầu trời xanh, lẫn vào với những cụm mây trắng.

Ánh mặt trời rọi xuống mặt đất, để lại từng chùm sáng li ti, làm nổi lên những đốm váng dầu nổi lềnh bềnh trên mặt nước, một đôi tay trắng bệch đầy bọt xà phòng đang bận rộn rửa bát đĩa.

Cách giếng nước không xa trên bãi cỏ, Liễu Văn Sinh không ngừng nhổ cỏ, nhặt lấy lá cây đem bỏ vào trong nôi, mà kẻ đang nằm trong nôi chính là tiểu vương gia tôn quý của Thụy vương phủ. (Cesia: chậc, anh vương gia này bỏ mặc cho con bụi đời luôn)

Mãi cho tới khi cỏ với lá cây bao phủ đầy người của đứa trẻ vô tội, Liễu Ti Vũ rốt cuộc cũng theo ánh sáng phản xạ từ bát đĩa ngẩng đầu lên, nhìn thấy màn buồn cười đó.

“Văn Sinh!” Thật sự làm người ta dở khóc dở cười, mà hai đứa trẻ vẫn còn chưa dứt sữa kia vẻ mặt lại còn vô cùng hạnh phúc.

Lau khô tay vào tạp dề, nàng kiểm tra xem Trác Tam Liễu có tè dầm hay không, sau đó mới ôm hắn vào trong lòng.

Trác Tam Liễu. Nàng trong lòng âm thầm nghiến răng, cái tên Cửu vương gia kia rõ ràng cố ý, Tam Liễu, tam nha đầu, Liễu gia tam nha đầu, một kẻ luôn lãnh đạm với mọi việc như nàng, càng ngày càng khó khống chế được cơn kích động muốn rống người.

Nhẫn!

“Tỷ tỷ, ôm.” Liễu Văn Sinh mở ra hai cánh tay muốn tranh sủng.

Mỗi tay ôm một oa nhi, nàng đi về hướng phòng bếp.

“Tam nha đầu, cháo thịt đã nấu nhừ rồi, ta múc cho ngươi.”

“Đa tạ.”

“Thật sự kỳ quái, chỉ là thỉnh một nhũ mẫu thôi sao lại khó như vậy?” Từ bá một bên giúp nàng múc cháo, một bên lải nhải.


Điểm này nàng cũng không hề cảm thấy kỳ quái, nghĩ đến người nào đó hạ quyết tâm muốn nhìn xem nàng tay chân luống cuống, bộ dạng chật vật thảm hại, nàng sớm nên biết Trác Phi Dương không phải là người tốt.

“A, cháo thịt thơm quá, ta vừa lúc cũng đói bụng.”

Vừa nhìn thấy một cẩm y nam tử trên mặt mang theo ý cười bước vào phòng bếp, Từ bá thạch hóa ngay tại chỗ.

Tôn quý tiểu vương gia của bọn họ xuất hiện tại phòng bếp đầy dầu mỡ đã đủ kinh người, không nghĩ tới ngay cả Cửu vương gia càng thêm tôn quý của bọn họ cũng xuất hiện ở nơi này, cũng khó trách toàn bộ người ở bên trong lại kinh hãi tới thế.

Muỗng cháo thịt nguyên bản vốn chuẩn bị đút vào miệng của Trác Tam Liễu, nửa đường đã bị nhân chặn ngang cướp vào trong miệng mình.

Nàng nhìn thấy trên tay của mình bỗng dưng nhiều ra thêm một cái tay, đôi lông mi dài che khuất thần sắc trong đáy mắt, thanh âm vẫn trong trẻo, lạnh lùng như trước. “Nam nữ hữu biệt, Vương gia xin tự trọng.”

“Người có thể đút cho Tam Liễu nhà ta, vậy đút cho ta một ngụm thì có gì quan trọng?”

Nàng thật muốn hất bát cháo vào khuôn mặt đang cười nhăn nhở của hắn, nhưng nàng không thể, việc duy nhất nàng có thể làm chính là nhếch đôi môi mềm mại như cánh hoa lên, im lặng kháng nghị.

“Tam nha đầu, tay ngươi trở nên thô ráp rồi, có phải làm việc rất vất vả hay không?”

“Sử dụng hai bàn tay để kiếm miếng ăn, ta cảm thấy thật an tâm.”

“An tâm cho nên mỗi đêm đều mất ngủ?”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, không cẩn thận vọng vào đôi mắt tựa tiếu phi tiếu, lại mang theo vào tia nghiền ngẫm cùng trêu tức.

“Người bị mất ngủ chỉ sợ là chính Vương gia.” Thu hồi tầm mắt, nàng cúi đầu nhìn xuống đứa nhỏ trong lòng.

“Ngươi làm sao mà biết?” Trác Phi Dương rất kinh ngạc.

Cái trán ẩn ẩn hắc tuyến, nàng có cảm giác như chính mình vừa đạp vào bẫy.

“Tại sao không nói lời nào?”

Liễu Ti Vũ chuyên tâm đút cháo cho Trác Tam Liễu, đối với lời hắn nói xem như mắt điếc tai ngơ.

Trác Phi Dương nhẹ thở dài, trên mặt nhiễm mấy phần ai oán, “Tuy nói là đang giữa mùa hè, nhưng ngươi nửa đêm lại đá ta ra khỏi giường, vẫn có chút lạnh đó.”

Bàn tay đang cầm thìa hơi hơi run rẩy, suýt nữa làm đổ cháo ra ngoài. Ý đồ của hắn chính là muốn phá hư thanh danh của nàng, làm cho nàng không thể sống yên ổn sao?

“Ta mất ngủ là tình có thể dung nha.” Hắn vẫn tiếp tục tự biên tự diễn, quy ra kết luận.

“Chuyện đùa này một chút cũng không buồn cười.” Nàng không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc. “Nếu Vương gia là tới để xem tiểu vương gia —— “

“Không, ta đến để ăn cháo.” Hắn nháy mắt mấy cái với nàng, tiếp theo chuyển mắt về phía bát cháo trên tay nàng, cười thập phần quỷ dị, “Tam nha đầu, ngươi đoán xem bổn vương hiện tại đang suy nghĩ gì?”

Nàng khuấy bát cháo, không đáp mà hỏi lại, “Vậy Vương gia đoán xem giờ phút này ta đang suy nghĩ gì?”

Hắng ngẩn ra, sau đó bỗng dưng nổ ra một tràng cười to. Thú vị, thật thú vị!

“Vậy nếu ta dùng suy nghĩ hiện tại của ta để trao đổi với suy nghĩ của ngươi, ngươi nghĩ có thể hay không?”

“Ngài nói đi?”

Trác Phi Dương khóe miệng càng giương cao, “Một nữ tử thú vị giống như ngươi bổn vương làm sao có thể buông tay cho được đây?”

“Vương gia nếu thật sự không buông tay, ta sẽ ôm không được tiểu vương gia.” Tầm mắt của nàng đang nhìn trừng trừng vào móng vuốt sói của hắn đang túm lấy tay phải của nàng.

Đôi mày kiếm của hắn khẽ nhướn lên, cười hỏi, “Cái này có tính là uy hiếp không?”

Nàng không đáp lời, xem như cam chịu.

“Hôm nay tâm tình của bổn vương rất tốt, cùng đi dạo phố đi.”

Chỉ bởi vì câu này, Liễu Ti Vũ không thể không phía sau cõng ấu đệ, phía trước ôm Trác Tam Liễu, đi theo hắn rêu rao khắp nơi.

Nói rêu rao khắp nơi cũng chẳng khoa trương chút nào, Trác Phi Dương rõ ràng là cố tình, trong khi hắn ngồi kiệu thì Liễu Ti Vũ phải lếch bộ phía sau, cực khổ gấp bội.

Nàng chưa bao giờ phải đi bộ một đoạn đường dài như thế, nàng hoài nghi hắn căn bản là muốn chỉnh nàng, cái này mà gọi là đi dạo phố hả? Cả đại đội nhân mã cứ nhiễu qua nhiễu lại trong thành, từ đầu đến cuối chưa hề dừng lại ở bất kỳ tửu quán trà lâu hay cửa hiệu nào.

Ánh mặt trời càng lúc càng ác liệt, Liễu Ti Vũ đã sớm mồ hôi đầm đìa, nàng khẳng định Trác Phi Dương căn bản chính là động vật máu lạnh, nếu không tại sao có thể bỏ mặc cho con trai của chính mình phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt?

Nheo mắt ngước nhìn bầu trời. Rất kỳ quái, thái dương sao có thể biến thành hai cái…. cước bộ lảo đảo giống như đang đứng trên khoang thuyền, cả người nàng từ từ xụi lơ trên mặt đất.

“Vương gia, tam nha đầu té xỉu.”

“Ngừng kiệu.”

Hắn lập tức chui ra khỏi kiệu, dừng lại bên cạnh nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, phát hiện khuôn mặt nàng đỏ rực dị thường, những giọt mồ hôi phản chiếu dưới ánh mặt trời lấp lánh như thủy tinh, đôi môi anh đào nguyên bản hồng nhuận lúc này vì thiếu nước mà trở nên tái nhợt, nứt nẻ.

Chẳng lẽ hắn đùa quá trớn rồi sao? Đây là lần đầu tiên trong lòng của Trác Phi Dương sinh ra nghi vấn như thế.

“Đỡ nàng lên kiệu.” Hắn đứng dậy đồng thời hạ lệnh.

Người hầu đỡ nàng vào trong kiệu, đang định mang hai hài tử cũng ôm vào trong, lại bị ngăn lại.

“Tìm hai nha hoàn chiếu cố bọn họ.” Trác Phi Dương buông màn kiệu xuống.

Màn kiệu ngăn cách thế giới bên ngoài, ở bên trong tựa như cả thiên địa chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Ngươi đến tột cùng là một nữ nhân như thế nào?” Hắn thì thào tự nói, duỗi tay xoa xoa hai má gầy gò của nàng.

Dường như kể từ lúc ra khỏi nhà giam, nàng vẫn gầy như thế, làm cho thân hình nguyên bản vốn gầy yếu càng trở nên mỏng manh. Từ khi gặp phải gia biến, chỉ còn lại một thân một mình, phẩm tính lãnh đạm, cô ngạo của nàng vẫn không hề biến đổi, cho dù có chịu bao nhiêu cực khổ nàng vẫn cố chịu đựng.

Hắn vẫn cứ nghĩ bản thân chỉ là tìm được một món đồ chơi mới, nhưng khi hắn nhìn thấy bóng dáng nàng ngã trên mặt đất, trái tim của hắn bất giác lại ẩn ẩn đau, có lẽ nàng đã không còn là một món đồ chơi đơn giản như vậy.

Ngón tay lần theo hàng lông mày xuống đến đôi môi nàng, môi sắc trắng bệch lại khô nứt làm đau xót ánh mắt của hắn, bất thình lình, hắn cúi người hôn lên môi nàng.

Đôi môi khô khốc bị hắn hôn, mút mà trở nên hồng nhuận, không còn tái nhợt như nguyên bản.

“Là ngươi khiến cho ta động tâm, vô luận kết quả như thế nào, ngươi đều phải tiếp nhận.” Hắn thì thầm vào tai nàng, mà đang chìm trong hôn mê Liễu Ti Vũ không cách nào đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui