Hắn vừa ngồi vào bàn cầm đũa lên, tay đột nhiên run lên, vì chân hắn dưới bàn bị cậu quấn lấy.
Cách lớp vải mỏng mềm mại, hắn tinh tường cảm nhận được cổ chân của Hề Hòa đang dính sát vào bắp chân hắn, nhẹ nhàng ma sát, tiếp theo cái chân còn lại của cậu cũng dẫm lên mu chân hắn, bởi vì ngồi nên ống quần rút lên tạo khe hở, chân Hề Hòa liền từ khe đó chui vào trong, bướng bỉnh mà ma sát lên da thịt hắn.
"Hề Hòa...." - Đột nhiên hắn cảm thấy khát khô.
Thế nhưng đột nhiên Hề Hòa ngừng lại, thì thầm nói - "Không phải, vị trí chưa đúng, quá cứng nhắc"
Trong phim là hai người ngồi đối diện nhau, nhưng hai người hiện tại đang ngồi song song, Hề Hòa nhanh chóng bưng chén đi đến phía đối diện ngồi, thế nhưng ngồi vậy lại có chút xa, Hề Hòa không với chân tới được, không thể làm gì khác hơn là dứt khoát đặt chân lên đầu gối Bùi Nhược Mộc rồi cậu bắt đầu ăn cơm ngon lành.
Bùi Nhược Mộc - "..." - Nhờ phúc cậu, hắn hiện tại không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa.
Vì thế hắn cũng bắt đầu ăn cơm, Hề Hòa lại nhớ tới kịch bản trong phim, vội vàng hỏi - "Ăn cơm sao?"
Nói "Ăn em" đi.......
Bùi Nhược Mộc nghi ngờ gật đầu - "Không phải sao?"
Hề Hòa nói - "Ăn em, ăn em, phải ăn em...."
Bùi Nhược Mộc - "....."
Tại sao hắn cảm thấy Hề Hòa hiện tại vừa cầm chén canh vừa lớn tiếng kêu ăn cậu, ngược lại thực sự đáng yêu, không cách nào khiến người khác nghĩ đến điều gì xấu xa được.......
Bùi Nhược Mộc xì cười một cái, gắp một cục thịt cho Hề Hòa - "Bé ngoan, ăn cơm đi"
Hề Hòa bĩu môi, vừa nhai vừa suy nghĩ, sao không giống anh trai chỉ gì hết......
Cơm nước xong, Hề Hòa vào phòng làm bài tập, Bùi Nhược Mộc cũng dọn bàn ăn rồi vào phòng làm việc, hai bên ai cũng làm việc của mình đến 9h tối, Hề Hòa mới đến nhờ Bùi Nhược Mộc giúp cậu làm bài viết tiếng anh.
"Đọc tiếng trung viết tiếng anh?"
"Trước đọc tiếng anh, em nói tiếng trung"
Bùi Nhược Mộc gật đầu, ngồi trên sô pha mở sách ra, Hề Hòa cũng đi đến bên cạnh, ngồi trong lòng hắn.
Bùi Nhược Mộc hô hấp có chút khó - "Như vậy thì sao đọc hử? Em còn nhìn được sách giáo khoa rồi"
Hề Hòa vì vậy đã quay lại, chống lên vai Bùi Nhược Mộc, cọ cọ lên vai hắn, Bùi Nhược Mộc thiếu chút nữa đẩy cậu ra.
"Hiện tại thì được rồi, em không nhìn thấy sách nữa"
Hai người đối mặt, cách rất gần, hô hấp như quấn quýt lẫn nhau.
Cái mông vừa tròn vừa mềm của Hề Hòa ma sát qua lại phần dưới eo của hắn, Bùi Nhược Mộc nhém tý nữa không nhịn được, vội vã nhìn vào sách, hít một hơi rồi trầm giọng đọc - "Acute"
Hề Hòa nói - "Sắc sảo, tính từ" - Hơi thở cậu thổi vào cổ hắn.
"Chaos..."
"Không được" - Hề Hòa bất mãn - "Em trả lời đúng một câu, chú phải thưởng em một cái hôn chứ"
"Trước đây không phải là trả lời đúng hết mới được hôn sao?"
"Từ hôm nay liền đổi quy định"
Bùi Nhược Mộc nhìn bộ dáng hung hăng của cậu vừa đáng yêu vừa hung dữ, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu hôn cậu một cái.
Nhưng họ cách nhau quá gần, Hề Hòa nhẹ di chuyển một cái, hắn cũng khó mà nhịn nổi, hình như hắn sắp có phản ứng rồi.
Hề Hòa hoàn toàn có tố chất là học sinh giỏi, liên quan đến học rất tập trung vào việc học, cho nên đột nhiên cậu quên mất mình đang phải quyến rũ Bùi Nhược Mộc, cho nên khi bị cái gì phía dưới cộm cộm lên, cậu liên ngọ ngoạy tránh né, rồi chợt nhớ ra mới đưa tay xuống sờ soạng - "Đây là...không phải........"
Bùi Nhược Mộc - "......"
Hắn đem Hề Hòa ném qua một bên - "Tự đọc sách đi"
Sau đó liền đi vào nhà tắm.
Hề Hòa liền chạy theo, vừa thấy còn một khe hở đã bị một lực cản lại, sau đó cửa bị khóa trái.
Cậu đành đứng ngoài cửa một chút, cảm thấy không làm gì được nữa đành quay về học bài.
Tối đó, cậu cố gắng một lần cuối cùng, cậu cởi áo ngủ, chui vào lòng Bùi Nhược Mộc, dùng hết bản lĩnh học được trên phim mà cọ cọ.
Bùi Nhược Mộc cũng không phụ sự mong đợi của cậu, một lần nữa có phản ứng.
Hắn vươn mình ôm Hề Hòa, hôn một cái thật lâu, hôn đến cả hai đều khô cháy, Hề Hòa khó nhịn được mà thở dốc, bắt đầu nắm lấy khăn trải giường.
Bùi Nhược Mộc thực sự cứng rồi, hắn nhìn lên phía đầu giường, vẫn còn nhìn thấy đồ chơi, gấu bông còn có ly sữa, hắn thực sự không xuống tay được.
Vẫn là đợi lớn hơn một chút, Bùi Nhược Mộc lại hôn thêm một cái rồi xuống giường.
Hề Hòa nhắm mắt nằm đó, một lúc mới phát hiện hiện tại chỉ còn một mình, sững sờ trong giây lát rồi nhảy dựng - "Bùi Nhược Mộc, chú không thể như vậy được"
Trong phòng vệ sinh lại kêu lên một tiếng rên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...