Edit: Tiêu Vân
Beta: Jian
Tần Thập Ngũ nuốt nước miếng, ngơ ngơ ngác ngác ngồi xuống đất, hai tay chắp trước ngực giống như thiếu nữ cầu Phật, cứng ngắc nhìn chằm chằm vào Tần Sơ giống như muốn đục một lỗ trên mặt Tần Sơ vậy.
Hổ Tứ cảnh cáo nói “Nhìn thằng bố mày ấy!”
Tần Thập Ngũ trong lòng thầm đồng tình: Ừ, mày nói đúng.
Ngay đó, tiếng chuông vào lớp đúng lúc vang lên, lúc này Tần Sơ và Hổ Tứ mới bỏ qua cho hai người bọn họ.
Phía sau lưng tên đầu vỏ dưa đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, nói “Tao còn tưởng tao sắp bị Tần Sơ đập chết rồi chứ, hú hồn”
Tần Thập Ngũ từ từ hoàn hồn lại, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Đầu vỏ dưa nói “Cũng may tiết này là tiết thể dục, hai chúng ta đi đường vòng trở về lớp là được.”
Ai ngờ, Tần Thập Ngũ chẳng thèm để ý đến cậu ta, lập tức đi thẳng về phía sân bóng rổ.
Đầu vỏ dưa hỏi “Tần Thập Ngũ, mày đi đâu đó?”
Cậu ta đuổi theo hai bước, lại thấy động tác của Tần Thập mehNgũ nhanh nhẹn, thành thục như một con chó nhỏ, tìm thấy góc chết của chiếc camera ở sân bóng rổ.
Chỗ này là lối tắt mà đa số các học sinh muốn trèo tường ra ngoài đều trèo bằng lối này.
Đầu vỏ dưa nhận ra được cậu định làm cái gì, ngẩn người ra nói “Mày điên à! Sau tiết thể dục còn có tiết tự học buổi tối nữa, còn một tiết thôi mày còn trèo tường ra làm gì?!”
Đồng thời, trong lòng nghĩ: Đầu óc của Tần Thập Ngũ bị úng nước thật rồi à?
Trong ấn tượng của cậu ta, Tần Thập Ngũ vẫn luôn là kiểu người khúm núm bảo sao nghe vậy, nói năng thì lắp ba lắp bắp, đầu cũng không ngẩng lên nổi, lúc nào cũng nghe lời của tất cả của mọi người, tuy là thành tích học hành không được tốt lắm, nhưng trên lớp luôn là người chăm chú nghe giảng nhất.
Những bài tập chép từ vựng phiền phức nhất, mọi người trong lớp đều giao cho Tần Thập Ngũ làm.
Hơn nữa còn chưa từng đến muộn về sớm, cho dù có bị đánh đập đến mức không đứng dậy được, có lết cũng phải lết đến lớp học.
Cho nên là….
trèo tường ư?
Đây là chuyện giật gân mà Tần Thập Ngũ có thể làm ra à?!
Đầu vỏ dưa căng thẳng đến lòng bàn tay toàn là mồ hôi, vội vàng quan sát xung quanh.
“Tần Thập Ngũ, mày nói rõ ràng coi nào, là thứ gì khiến mày đi vào con đường không có lối về này?!”
Nơi đây là khu vực cấm của camera, cho nên trường học sẽ sắp xếp cho người của hội học sinh đến đây tuần tra, một ngày ba chuyến, nếu như mà bắt được Tần Thập Ngũ trèo tường, cậu ta đứng ở bên cạnh bị bắt được, đều sẽ bị ghi tên họ, lớp học vào sổ hết.
Ban kiểm tra kỷ luật của hội học sinh là do một đám học sinh nam du côn tạo thành, trường học dùng bạo lực để trị bạo lực, đám học sinh du côn này tuy là thành tích không được tốt nhưng mà bắt người thì lại rất chăm chỉ.
Nhưng mà, ở đây cũng có một cái bug.
Ban kiểm tra kỷ luật chỉ toàn bắt nạt kẻ yếu, nếu như gặp phải kiểu đại ca trong trường như Tần Sơ thì bọn họ sẽ lơ đi coi như không thấy, thậm chí còn lợi dụng “chức quan” này để làm thân.
Còn gặp phải mấy đứa cùi bắp mờ nhạt không có địa vị gì trong trường như đầu vỏ dưa và Tần Thập Ngũ thì tất nhiên sẽ tỏ ra công chính liêm minh, nghiêm trị không tha.
Đầu vỏ dưa nói: Mày có bị cái gì không? Cái tường này cao tới mét tám lận, mày cao chưa tới một nửa nó mà đòi trèo, trèo cái….” Động tác trèo tường của Tần Thập Ngũ thành thục như nước chảy mây trôi, vừa bám vừa nhảy, trong chớp mắt đã đáp xuống bên ngoài tường.
Đầu vò dưa nhoài người trên lan can, kinh sợ.
“Tần Thập Ngũ! Mày mua về dùm cho tao một tô thịt viên nhá!!!”
Nhìn thấy Tần Thập Ngũ trèo được ra ngoài, cậu ta lập tức lật mặt, nhanh chóng nhờ vả đối phương mua đồ ăn ở ngoài về cho cậu ta.
Tần Thập Ngũ trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, căn bản chẳng có thời gian để ý đến cậu ta.
Sau khi cậu rời khỏi trường học, trực tiếp cúp luôn tiết tự học buổi tối, muốn về nhà bình tĩnh lại một lát.
Cùng lúc đó, những hồi ức không thuộc về cậu dần dần hiện lên trong đầu óc cậu, chỉ là những mảnh vụn vặt, cực kỳ ngắn ngủi, xem ra đoạn hồi ức này chắc là của “Tần Thập Ngũ” nguyên bản.
Cái cậu “Tần Thập Ngũ” này có gia cảnh không tồi, cha mẹ li dị, mẹ là một nữ cường nhân trọng sự nghiệp, thường xuyên bôn ba ở nước ngoài, cả năm về nhà không tới hai lần.
Bình thường chi phí sinh hoạt của cậu ta đều được gửi qua một tấm thẻ ngân hàng, mỗi tháng 5000 tệ (khoảng 17 triệu rưỡi VNĐ), trong cái thời đại vẫn còn có thể dùng năm hào (2 ngàn VNĐ) để mua được một cái bánh pudding thì đối với một học sinh trung học, mỗi tháng được tới 5000 tệ đã là một số tiền rất lớn rồi.
Chẳng trách.
Tần Thập Ngũ vừa đi vừa nghĩ.
Người này vừa có tiền lại vừa yếu đuối, chính là kiểu người được mấy đứa đầu gấu trong trường ưa thích nhất.
Điển hình của một cái bao cỏ vừa ngu đần vừa nhiều tiền.
Tần Thập Ngũ đi rất lâu, đứng ở trước một cái tủ kính bên đường, nhìn bản thân phản chiếu trên tủ kính.
Cao không tới một mét bảy, khoác trên người bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, gọng kính đen đè lên sống mũi, nhìn thế nào cũng cực kỳ quê mùa, có quay lại thêm mười mấy năm nữa cũng vẫn quê mùa, tất tần tật mọi thứ đều giống như muốn hấp diêm con mắt thẩm mĩ của cậu.
Tần Thập Ngũ rùng mình ghét bỏ, lập tức đẩy cửa đi vào một tiệm làm tóc tên là Mộng Huyễn Lệ Sa (Lisa kỳ diệu)
Chủ tiệm làm tóc tên là A Trân, Tần Thập Ngũ vừa bước vào đã thấy trên sàn nhà toàn là tóc, lại bắt đầu thấy chán ghét không muốn bước chân vào.
Trong tiệm cắt tóc đang liên tục phát nhạc Rock’n roll, những thợ cắt tóc để kiểu tóc mái dày lỗi thời lưu hành vào mười mấy năm trước đang ngồi trên sopha chơi điện thoại, nhìn thấy có người đi vào, ngay cả lời chào hỏi cũng không thèm nói.
A Trân hỏi “Cắt tóc hay gội đầu?”
Tần Thập Ngũ tùy tiện ngồi vào một cái ghế “Tôi muốn uốn tóc!”
Trong tiệm làm tóc của A Trân thường xuyên tiếp những vị khách cỡ tuổi học sinh như Tần Thập Ngũ, cơ bản đều yêu cầu uốn tóc mình càng nhiều càng tốt, dù sao thì học sinh cấp ba thời này, tóc mái càng dày thì địa vị càng cao, kiểu tóc càng giương nanh múa vuốt (HKT be like =))) thì lời nói càng có giá trị.
“Cậu xem mấy kiểu này được không?”
A Trân chỉ vào quyển sổ, đủ các thể loại tóc bù xù lỗi thời như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua mắt của Tần Thập Ngũ.
Ngụm nước trong miệng Tần Thập Ngũ phun hết vào tấm kính trước mặt.
Phèn! Nhìn phèn xỉu ngang xỉu dọc luôn!
Tần Thập Ngũ lau miệng, từ trong túi móc ra điện thoại của mình.
Cậu chần chừ một lúc, dù sao thì ở cái thời đại này, iphone 4 cũng chỉ vừa mới được ra mắt, nếu như trong tay sở hữu một con 4S là dư sức để đi khè thiên hạ rồi.
Còn con Iphone trong tay Tần Thập Ngũ không biết đã phát triển đến phiên bản XXXLLL gì rồi, Steve Job cũng qua được mấy năm kỷ niệm ngày mất rồi, người của mười sáu năm trước mà nhìn thấy nó kiểu gì cũng sẽ nghi ngờ lai lịch của cậu.
Mười sáu năm trước, tuy là mọi người chưa có ai nhìn thấy chiếc Iphone phiên bản XXXLLL, nhưng mọi người đa số cũng đều đã đọc qua tiểu thuyết xuyên không.
Thế nên nếu Tần Thập Ngũ bị bại lộ, chờ đợi cậu chính là những căn phòng thí nghiệm bí mật dưới mặt đất của Viện nghiên cứu, nửa đời sau cậu chỉ có thể sống qua ngày bằng máy móc mà thôi.
Hơn nữa, chiếc điện thoại này chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc cậu đã thực sự xuyên không rồi.
Lúc nãy cậu có thử một chút, cho dù là gọi điện thoại hay lên mạng cũng đều không được, cái điện thoại này của cậu căn bản không thể kết nối được mạng 3G của thời đại này, càng đừng nói đến việc gọi điện thoại vượt thời gian cho ba mẹ của cậu.
Trong điện thoại chỉ có một vài tấm chụp màn hình trò chơi của cậu, và mấy bức ảnh chụp chung với ba mẹ ít đến đáng thương.
Tần Thập Ngũ nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn không lấy điện thoại ra nữa, nói “Anh cứ uốn cho tôi kiểu tóc giống với kiểu của Lộ Đồng là được!”
Cái tên nhà quê này chắc cũng phải biết Lộ Đồng chứ nhỉ.
Tần Thập Ngũ trong lòng tự cho là đúng mà nghĩ vậy.
Đại minh tinh Lộ Đồng, năm nay vừa mới đi thảm đỏ Cannes xong, nhận một bộ phim điện ảnh do đạo diễn nổi tiếng quốc tế sản xuất, tiến đến làm ngôi sao điện ảnh quốc tế, nổi từ lúc debut cho đến tận bây giờ, ba lần nhận giải ảnh đế, các tác phẩm đều thay phiên nhau oanh tạc trên màn ảnh rộng, fan não tàn nối lại còn có thể vòng được hai vòng Thái Bình Dương.
Nói một câu minh tinh tai to mặt lớn, ngôi sao lớn giới điện ảnh tuyến một cũng không ai dám phản bác.
Vị ảnh đế nổi tiếng cả nửa bầu trời của giới giải trí Lộ Đồng, chính là mẹ ruột của Tần Thập Ngũ, là người đã sinh ra cậu.
Nhưng mà, mười sáu năm sau, anh không hề công khai với bên ngoài tin tức đã kết hôn, cũng không công khai giới tính thứ hai của mình, vì sự nghiệp, đương nhiên càng không thể công khai sự tồn tại của Tần Thập Ngũ được.
Cho nên là cho dù Tần Thập Ngũ có cả bố lẫn mẹ, nhưng lại chỉ có thể làm cô nhi của xã hội suốt mười hai năm, chưa từng nhìn thấy ba mẹ của cậu đến họp phụ huynh lần nào.
Trước khi xuyên không, cũng là bởi vì Tần Thập Ngũ ở trường học coi trời bằng vung đánh gãy cánh tay của người khác, chủ nhiệm trường Nhất Trung tuyên bố rằng nếu cậu còn không gọi ba mẹ đến gặp thì sẽ đuổi học Tần Thập Ngũ.
Cơn giận dữ nhịn suốt mười hai năm của Tần Thập Ngũ tất cả đều trút hết lên người Lộ Đồng và Tần Sơ.
Lúc Lộ Đồng đến vừa đúng lúc bị một đám cẩu tử (paparazzi) vây chặn cả đường đi.
Cuộc gọi điện thoại của trường học trực tiếp đưa Lộ Đồng lên thẳng hotsearch, cái gì mà ẩn hôn sinh con, cái gì mà ảnh đế Omega, cái gì mà kim chủ chống lưng là Tần phó tổng điều hành của tập đoàn Trung Khống Hải Dương….
Nói tóm lại, một ngày trước khi Tần Thập Ngũ xuyên không đã khuấy đảo cho cả Weibo long trời lở đất, bá chiếm top search trên các công cụ tìm kiếm, server bị tê liệt chưa kịp phục hồi lại, 20 cái hotsearch trên Sina, top 15 bạo đều được cậu bao thầu hết.
Tần Thập Ngũ nghĩ đến đây, cảm thấy rất thích thú với những chuyện long trời lở đất mang tính trả thù của mình.
Dương dương đắc ý: Mấy người ở đó mà thu dọn tàn cục rắc rối do ông đây quậy phá ra đi! Ha ha ha ha!
Cậu vừa nghĩ đến “người mẹ già” Lộ Đồng lúc nào cũng dịu dàng, cẩn thận, kín kẽ mang theo nụ cười giả tạo tức giận tới mức cầm cái móc áo đánh cậu là cậu lại thấy vui sướng!
Để xem mấy người giải thích như thế nào với giới truyền thông đây!
Tha mạng đi, ảnh đế lại là một Omega, còn không đủ giật gân sao?
Xã hội ngày nay trừ giới tính nam nữ ra thì còn phân ra 3 loại giới tính thứ hai nữa đó là Alpha, Beta và Omega, bình thường sẽ phân hóa ở lứa tuổi 15, 16, muộn hơn một chút thì cũng sẽ hoàn thành phân hóa ở lứa tuổi 17, 18.
Trong xã hội, Alpha chiếm tỉ lệ 30%, Beta chiếm 60% và Omega chiếm 10%, Omega nam lại càng ít, cho nên càng cực kỳ quý hiếm.
Lộ Đồng chính là một trong những Omega nam vô cùng quý hiếm kia, nhưng anh debut nhiều năm, người ngoài đều ngầm mặc nhận anh là Beta, thậm chí còn có lời đồn anh là Alpha nữa, cũng chưa từng nghe qua các tin đồn quan hệ bất chính gì của anh, fan bạn gái nhiều vô số kể.
Tần Thập Ngũ để lại cho mẹ mình một cục diện rối rắm như vậy….
những rắc rối khác không nói, sự nghiệp của Lộ Đồng chắc chắn sẽ gặp phải biến động lớn.
Nhưng cậu lại chẳng thấy có chút hối hận nào cả.
Tần Thập Ngũ là một thằng nhóc hỗn láo, ba mẹ cậu mười mấy năm nay không hề dạy dỗ cậu, cậu đã gây ra rắc rối lớn cho ba mẹ mình nhưng trong lòng cậu lại chẳng cảm thấy có chút biết lỗi nào.
Chỉ là….không biết sau khi xuyên không rồi thì bản thân của mười sáu năm sau có phải đã chết rồi không?
Tần Thập Ngũ nhếch khóe miệng.
Nếu mà cậu chết thật rồi, Lộ Đồng sẽ vì cậu mà rơi một giọt nước mắt chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Thập Ngũ có chút phiền muộn.
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy A Trân vẫn còn chưa bắt đầu, không kiên nhẫn nói “Sao anh còn chưa bắt đầu uốn tóc đi? Còn đợi tôi phải dạy nữa à, trước tiên phải gội đầu biết không?”
A Trân lại ngơ ngác hỏi “Thật ngại quá, nhưng Lộ Đồng là ai vậy?”
Tần Thập Ngũ khựng lại, sau đó cậu vỗ đùi một cái.
Lỡ mồm thoát ra một câu chửi bậy “Đậu má!”
Đúng rồi ha! Bây giờ đang là mười sáu năm trước, cậu đã xuyên không rồi mà!
Lộ Đồng….
Lộ Đồng căn bản vẫn còn chưa debut!
Mười sáu năm trước…..cậu nghĩ, lúc này có lẽ Lộ Đồng cũng chỉ vừa mới 18 tuổi, vẫn còn đang học cấp ba!
Mẹ ruột của cậu thế mà vẫn còn đang học cấp ba.
Tần Thập Ngũ có chút lâng lâng, cảm giác hưng phấn khó hiểu không thể kìm chế nổi dâng lên trong lòng Tần Thập Ngũ.
Chờ chút, hình như trường trung học của Lộ Đồng cũng là Nhất Trung?
Tần Thập Ngũ lập tức bình tĩnh lại suy nghĩ, cậu từng nghe cô của mình nói, ba mẹ cậu tốt nghiệp cùng một trường trung học.
Cậu đã gặp Tần Sơ rồi, đang học ở Nhất Trung, không còn nghi ngờ gì nữa, vậy thì khẳng định Lộ Đồng cũng đang học ở Nhất Trung.
Nghe nói….
ba mẹ cậu là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu)?
Đúng rồi, Tần Thập Ngũ nghĩ thầm, năm đó Lộ Đồng ở trong trường là một mỹ nhân nổi tiếng, lại còn là một Omega, dựa vào vẻ bề ngoài của mẹ cậu, tranh chức hoa khôi trong trường khẳng định không thành vấn đề.
Hơn nữa, nghe cô nói, thời cấp ba Lộ Đồng nổi tiếng xa gần là một người ôn nhu hiền thục, nếu như anh ở Nhất Trung thì những Alpha theo đuổi anh cũng phải xếp cả một hàng dài cho tới tận Tứ Trung bên cạnh.
Nắm bắt được thông tin quan trọng, Tần Thập Ngũ lập tức ngồi thẳng người lại.
Nói như vậy thì ba mẹ cậu đều đang học chung một trường học?
Vậy….
đã tới đoạn nhất kiến chung tình chưa?
Não Tần Thập Ngũ bỗng nhiên muộn màng nhận ra nguyên nhân tại sao lúc nãy cậu bị Tần Sơ dạy dỗ.
Hình như là vì cậu đi trêu ghẹo người phụ nữ của ba cậu.
Người phụ nữ của ba cậu tên là gì ấy nhỉ….
cái gì mà Hà Viện Viện?
Cho dù là cách viết hay số chữ thì ba chữ “Hà Viện Viện” này có tháo ra lắp lại cũng chẳng thế nào biến thành “Lộ Đồng” được.
Tần Thập Ngũ thề với trời cao, cậu tuyệt đối không có mẹ kế nào tên là Hạ Viện Viện cả.
Cho nên là, Tần Thập Ngũ đờ ra.
……Douma!
Tần Thập Ngũ lại lần nữa chửi bậy, tóc vẫn còn chưa kịp uốn đã gấp gáp chạy phắt ra khỏi tiệm làm tóc, một đường chạy thẳng nhanh về Nhất Trung, trong lòng gào thét: Ba mình đi ngoại tình à?!!!
Tần Sơ muốn ngoại tình, Tần Thập Ngũ không có ý kiến.
Vấn đề quan trọng là nếu như ba cậu không yêu đương gì với Lộ Đồng….
thì thử hỏi Tần Thập Ngũ cậu nhảy từ khe đá nào ra đây?
Tác giả có lời muốn nói: Tần Thập Ngũ: Vì sự ra đời của chính mình mà phấn đấu!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...