Abo Thức Thời

"Mau lên xe." Liên Thanh nghiêng đầu, phiền não dùng ngón tay gõ tay lái.

"Không lên."

Thời Niên trả lời rất dứt khoát, cậu siết chặt áo vest trên người, cảm thấy vẫn có hơi lạnh, bởi vì áo là Diệu An tạm thời lấy, cho nên size không quá vừa, Thời Niên mặc vào quả thực có hơi lớn, lỏng lẻo, đêm gió thổi một cái thì lạnh thấu.

"Cậu cậy mạnh cái gì?!" Liên Thanh đưa ra nửa cái đầu hô, "Mau lên!"

"Tôi gọi xe rồi." Thời Niên hất cằm giơ điện thoại trong tay, "Xe lập tức tới ngay."

Đầu Liên Thanh tựa lên cửa sổ xe một hồi, mới cười lạnh một tiếng: "... Được rồi, tùy cậu."

Thấy Thời Niên không nể mặt như vậy, Liên Thanh cũng không muốn nói nhiều với cậu nữa, thì cũng do mình hèn thôi, trên ban công lầu hai hội sở thấy cậu run rẩy trong gió đông đáng thương quá, nghĩ hôm nay tiệc nếm rượu cũng ra như vậy rồi, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành chuyện sau đó đều giao cho Diệu An làm, hắn mượn cớ bị pheromone quấy nhiễu nên đi trước, hắn nghĩ như vậy thì có thể danh chính ngôn thuận đưa Thời Niên về nhà.

Kết quả nhóc con này căn bản không lĩnh tình.

Không cảm kích thì cứ lạnh cóng đi.

Liên Thanh nghĩ vậy rồi rụt đầu trở về, trước khi trở về còn không quên nhìn Thời Niên một cái.


Trong lòng phiền não, động tác của Liên Thanh khó tránh khỏi thô bạo, chân hắn đạp lên cần ga chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất tiêu sái rời đi chỉ chừa cho beta này khói xe và bóng lưng, nhưng ngay khi hắn vừa muốn lái đi, cửa xe bị Thời Niên chạy tới từ lúc nào nắm lấy

"Đậu xanh!" Liên Thanh bị nửa gương mặt của Thời Niên trên cửa xe dọa cho phải mau chóng thả cần ga, "Cậu làm gì?! Tôi con mẹ nó nếu đạp cần ga thì cậu sẽ bị cuốn vào bánh xe đó cậu có biết hay không?!"

"Anh..." Thời Niên ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, "Xuống xe."

"Tại sao?"

Liên Thanh không biết Thời Niên muốn làm gì, thái độ vừa rồi của nhóc con này cứ như trinh tiết liệt phụ đối xử với đăng đồ tử vậy, bây giờ chưa tới một phút cậu đã vịn cửa xe dùng đầu ngón tay câu dẫn mình.

Đây chính là beta hay thay đổi?

"Anh còn hỏi tại sao?" Thời Niên đưa đầu vào cửa sổ xe nhăn mũi dùng sức ngửi một cái, "Trên người anh nồng nặc mùi rượu, anh không ngửi thấy sao? Anh đang lái xe khi uống rượu đó anh không biết sao?"

Thời Niên vừa nhắc như vậy, Liên Thanh mới đột nhiên nhớ ra mình đúng là đã uống mấy ly rượu trong tiệc nếm rượu, hắn là người đứng ra tổ chức đương nhiên là phải uống, chẳng qua sự kiện omega đột nhiên phát tình làm hiện trường rối loạn vô cùng, đầu hắn cũng hỏng be bét, cộng thêm vừa rồi hắn vội đi ra ngoài vì vậy nên quên sạch chuyện đã từng uống rượu.

Liên Thanh và Thời Niên cách cửa xe giằng co một hồi, mới không tình nguyện mở cửa xuống xe, hắn cau mày gọi cho trợ lý, kêu cậu ta mau kêu người lái thay, bằng không chờ tiệc nếm rượu kết thúc mình còn chưa đi thì lúng túng lắm.

Trợ lý không hổ là vung tiền thoải mái chỉ tốn mười phút đã tìm một người lái thay cho Liên Thanh, lúc người lái thay tới còn mặc quần áo phục vụ, giống y chang Thời Niên.

Thời Niên nói mình gọi xe rồi, kết quả đến bây giờ cũng không thấy bóng xe đâu, hừ, đồ lừa đảo.

Liên Thanh mở cửa xe ngồi ghế sau, sau khi hắn đóng cửa lại hạ kính xe, hắn mi mắt ngả ngớn cười với Thời Niên, hắn nói vị tiên sinh này, xe cậu gọi nửa đường hủy chuyển hả?

Thời Niên không phản ứng hắn, xoay đầu qua một bên.

Cũng không biết vừa rồi mình dùng sức lực bao nhiêu, Liên Thanh phát hiện chỗ da sau gáy Thời Niên cực kỳ đỏ, chắc là bị tay mình ấn ra dấu.

Liên Thanh trong bụng thở dài nghĩ mình là người lớn còn là một alpha còn chưa từng gặp một beta thích nói với vẩn như này đâu.

"Bây giờ có thể lên xe chưa?"

Cuối cùng Thời Niên vẫn lên xe, ngồi bên cạnh Liên Thanh.

Nơi này thật sự hẻo lánh, gọi xe nửa ngày không tài xế nào trả lời.


Thời Niên không muốn lên xe là do không muốn có liên quan quá nhiều với Liên Thanh, nhưng nghĩ lại, dù không muốn có liên quan gì thì cũng đã từng ngủ với nhau nhiều lần, nếu tình huống đã như này còn ngoan cố không lên xe thì có vẻ hơi làm kiêu, huống chi Liên Thanh còn nói với cậu mấy lần.

Sau khi lên xe Thời Niên và Liên Thanh ngồi cách nhau một ghế.

Cậu không dám ngồi quá gần Liên Thanh, dù sao vừa rồi cảm giác bị pheromone của Liên Thanh áp chế còn chưa hoàn toàn tản đi, tất nhiên cậu vẫn sợ.

Thời Niên không nói gì, hắn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, mong xe tới nơi sớm một chút.

Liên Thanh cũng nhìn ngoài cửa sổ, hắn xuyên qua kính cửa sổ phản chiếu quan sát Thời Niên.

Trên cửa sổ biểu tình của Thời Niên rất cô đơn ánh mắt ngơ ngác.

"Rượu chưa uống được mấy hớp đã đi về, trở về cậu có thể viết bài được không?" Liên Thanh hỏi Thời Niên trên cửa sổ, "Cậu còn phải gửi bài cho phòng quan hệ công chúng duyệt chứ? Cũng đừng có viết tầm bậy nha."

Thời Niên nghe Liên Thanh nói vậy đầu tiên là sửng sốt, lúc này cậu mới phát hiện Liên Thanh đang nhìn mình qua cửa sổ phản chiếu.

Nói chuyện cũng được, bây giờ Thời Niên cũng không muốn đối mặt với hắn cho lắm.

"Tôi từng mua rượu của anh, cho nên đã uống rồi, hơn nữa anh không cần lo lắng chất lượng bài viết, nếu tôi viết không hay bên phòng quan hệ công chúng của anh sẽ không cho tôi tiền."

"Cậu mua loại nào? Hơn 200? Hơn 600? Hay là hơn 1000?" Lần này rượu vang tuyết Liên Thanh đưa ra chia làm ba cấp bậc, 200 chính là loại cơ bản, đã bày bán tại các siêu thị, 600 thì vào tháng này sẽ bắt đầu bày bán, mà giá tiền hơn 1000 thì là chuẩn bị tháng sau kết hợp với phổ biến rộng rãi rồi mới đưa vào thị trường.

Thời Niên nghe thì thì trợn mắt nhìn Liên Thanh trên kính một cái, nói: "Bây giờ có thể mua được chỉ có loại rượu giá hơn 200 thôi, tôi mua một thùng, nếu biết sẽ tham gia tiệc nếm rượu này, tôi đã không mua."


"Hẹp hòi hết sức." Liên Thanh nghiêng đầu nhìn gáy Thời Niên, "Cậu đừng nhìn cửa sổ nữa, cổ cậu không mệt sao? Không phải là một thùng rượu à? Tôi thanh toán cho cậu, hai loại còn lại trên xe tôi cũng có nè, xuống xe đưa cho cậu có được không?"

Thời Niên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Liên Thanh, cậu nói: "Không công không nhận lộc."

Bên ngoài đêm đã khuya, trong xe cũng không bật đèn, họ chỉ mượn ánh sáng ngoài cửa xe, mới miễn cưỡng thấy rõ nhau.

Nhìn mắt Thời Niên, Liên Thanh bỗng nhiên nghĩ đến thời gian kiều diễm của hắn cùng Thời Niên bên nhau kia, mặc dù cũng rất ngắn, nhưng quá trình lại nhiệt liệt, khi đó ánh sáng trong phòng cũng không khác bây giờ cho lắm, chỉ có đến rất gần nhau mới có thể thấy rõ biểu cảm của Thời Niên vào lúc đó biểu cảm của cậu luôn là si mê mà vô lực.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Không giống bây giờ, trong lãnh đạm còn hơi quật cường, dù sao thì rất là phiền.

"Không phải cậu còn phải viết bài marketing gián tiếp sao? Cậu cứ coi như tôi cho cậu hàng mẫu, không, là công ty tôi cho cậu, như vậy có được không?" Liên Thanh đưa tay bật đèn trên đỉnh đầu, không khí trong xe lúc này khiến hắn có chút lúng túng.

Ngay khi đèn sáng, Thời Niên quay đầu đi, mắt nhìn phía trước, cậu nói: "Vậy cũng được, tôi cũng không từ chối, sau đó thì cám ơn anh hôm nay đưa tôi về."

"Là tôi nên cám ơn cậu..." Liên Thanh cũng quay đầu đi nhìn gáy tài xế, nói, "Hôm nay, ờ thì, cám ơn cậu nha, xin lỗi, có phải cắn rất đau không..."

"Không sao, không cần nói xin lỗi." Thời Niên lại một lần nữa nghiêng đầu qua nhìn Liên Thanh, "Bị cắn cũng không phải là tôi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận