Abo Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao


Còn hơn mười phút nữa bài giảng mới bắt đầu, Đoạn Việt Chinh vẫn chưa đến.
Đồng Miên nhìn xuống điện thoại, cậu nhận được tin nhắn WeChat từ một người mà cậu không biết rõ.
Là người đã trò chuyện với cậu vào ngày hôm đó, Trác Thần, họ đã cùng nhau tham gia một cuộc phỏng vấn trước đó ở tiếng Trung.
Trác Thần nói:
【Đồng Miên thực xin lỗi, ngày trước tôi nói Omega có lợi thế chỉ là nhất thời nói sai, không có ý tứ nhắm vào cậu QAQ]
【Xin lỗi, tuyệt đối đừng để trong lòng những gì tôi đã nói! Thực có lỗi! 】
【Cái kia, tôi cũng đã nhận được tiếng Trung xác nhận Offer vào ngày hôm qua]
【Chúng ta có thể cùng nhau đi thực tập! 】
【Thực sự xin lỗi, về sau chiếu cố nhau nhiều hơn, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau】
Thực ra, Đồng Miên cũng không để một câu nửa câu nhanh mồm nhanh miệng để trong lòng.
Mặc dù sự bình đẳng giới của A, B và O đã khá bình đẳng nhưng sự khác biệt về mặt sinh lý giữa họ vẫn khiến người ta khó hiểu nhau.

Alpha ở tầng lớp cao nhất của xã hội thường được đảm bảo quyền lợi, bỏ qua quyền của B và O; O phải lao động nhẹ nhàng hơn do hạn chế về thể chất và ảnh hưởng của tin tức tố, nhiều O gửi gắm vào A để trở thành bà nội trợ toàn thời gian hoặch chủ phu.
Vì B không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố nên khoảng cách giữa B và AO càng nghiêm trọng.

Nhiều người B không thích sự vượt trội của hầu hết các A cao cao tại thượng, lại không quen nhìn quần thể O yếu đuối nhận được sự bảo hộ cùng tài nguyên.
Khi Đồng Miên còn nhỏ, cậu cũng sẽ hỏi mẹ tại sao Alpha lại có thể bắt nạt người khác như vậy.

Tại sao Beta lại từ chối cậu, coi thường cậu, cô lập cậu.
Sau này, cậu hiểu rằng, trên thực tế, mỗi người ở vị trí của mình, sẽ có chủ kiến ​​của riêng mình.

Có quan điểm của mình, đem quan điểm của mình áp đặt lên người khác.

Rất khó để mọi người có thể hiểu hết về nhau, ngay cả khi ngôn ngữ làm trung gian.
Giới tính là bẩm sinh, vì vậy lập trường là bẩm sinh.
Cậu suy nghĩ một chút, sau đó lịch sự gõ chữ và trả lời Trác Thần:
【Xin chúc mừng! 】
【Cùng nhau làm việc chăm chỉ.


Tin nhắn vừa được gửi đi, liền nghe thấy có người lớn tiếng gọi tên mình: "Đồng Miên! Đồng Miên tới đây! Có chỗ này!"
Cậu quay đầu lại thì thấy Trác Thần đang ngồi ở một góc, ra hiệu cho cậu rồi không ngừng xua đuổi những người Alpha xung quanh mà cậu ta nhận biết để nhường chỗ cho cậu, cười tủm tỉm.
Đồng Miên do dự một lúc, kéo Từ Giai Thần đi tới.

Alpha nhận biết Trác Thần nhường cho bọn họ hai chỗ, tự mình đi tới hành lang đứng.

Đồng Miên ngồi xuống, có chút xấu hổ nói lời cảm ơn, đối phương mỉm cười: " Không có việc gì, tôi đến dự thính, chỗ ngồi hẳn là của các cậu." Trác Thần không đợi được nói: "Ông chủ lớn sẽ đến thuyết trình.

"
Đồng Miên khẽ gật đầu.
Trác Thần ôm mặt: "Hôm đó sếp lớn cũng phỏng vấn tôi.

Có phỏng vấn cậu không, Đồng Miên?"
Đồng Miên trả lời: "Người phỏng vấn vòng thứ hai có anh ấy."
Trác Thần nói: "Áp lực đối với tôi rất lớn.

Sếp lớn khí tràng quá mạnh mẽ.

Ngày hôm đó tôi biểu hiện không tốt, giọng nói đều phát run."
Đồng Miên yên lặng gật đầu.

Đúng lúc đó điện thoại lại rung lên.
Sếp lớn khí tràng quá mạnh mẽ hỏi:
【Bạn học Đồng Miên, ăn sáng chưa? Anh sẽ đến ngay, em có muốn anh mang cho em một ít không? 】
Đồng Miên che màn hình điện thoại, nhanh chóng trả lời:
【Không muốn.


【Lão sư, hôm nay chúng ta chỉ là quan hệ thầy trò, không muốn biểu hiện quá đặc thù.】
Đoạn Việt Chinh bật cười, nhanh chóng phát biểu.
【Quan hệ thầy trò...!Nghe có chút cấm kỵ.】
Đồng Miên không dám ấn mở nghe, chỉ có thể lén lút lật văn bản, sau khi đọc xong mặt đỏ bừng.
Cậu đóng màn hình điện thoại cất vào túi, quyết tâm sau này sẽ nghe giảng cẩn thận, không bao giờ lén lút nghịch điện thọa.

Trác Thần vẫn đang huyên thuyên về trải nghiệm của mình trong buổi phỏng vấn tiếng Trung ngày hôm đó, Đồng Miên không yên lòng nghe hai câu, đột nhiên nhìn thấy đám người đang đứng chờ ở hành lang bên ngoài lớp học đang di chuyển, đám đông vốn dĩ đang chen chúc dường như nhìn thấy gì đó liền nhanh chóng rời đi.

Tự giác tránh ra một đường.

Lão sư của khóa học này, lão sư Từ Chính Hữu, dẫn giảng viên Đoạn Việt Chinh băng qua đám đông và đi về phía cửa lớp.

Hai người đi theo phía sau đều là nam nhân cao lớn một thân tây trang, thoạt nhìn giống bảo tiêu, nhưng khí tràng rất mạnh mẽ.
Tuy nhiên, trong số những người Alpha có khí tràng đáng kinh ngạc, chỉ có một người là bắt mắt nhất.
Đoạn Việt Chinh mặc một chiếc áo khoác, vạt áo phần phật, hình dáng lăng lệ.

Hắn quay mặt lại, rất nhiều người trong phòng học không hẹn mà cùng xôn xao một tiếng.
Đoạn Việt Chinh bộ dáng cốt cách cứng cỏi, lúc không cười lại có vẻ lạnh lùng, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống.

Hoàn toàn phù hợp truyền thống bên trong cao cao tại thượng nắm quyền thế Alpha mà họ tưởng tượng.

Hai má hơi hóp lại, bờ môi nhếch khiến hắn càng thêm nghiêm nghị, lạnh lùng, khi ánh mắt quét qua một đám học sinh, ai nấy đều cảm thấy da đầu, gáy ngứa ran.
Bầu không khí trầm mặc.
Từ Giai Thần nói chuyện âm vang hữu lực (có thể hiểu là âm thanh to và mạnh mẽ), nói nhỏ vào tai Đồng Miên: "Chồng cậu thật đẹp trai."
Đồng Miên: "..."
Từ Chính Hữu dẫn Đoạn Việt Chinh vào lớp học.
Sau khi vào cửa, Đoạn Việt Chinh nhướng mắt liếc nhìn xung quanh.

Hắn bắt được chính xác bóng dáng của Đồng Miên.
Đồng Miên vội vàng ngẩng đầu, không kịp chuẩn bị bắt gặp ánh mắt hắn.
Nhìn thấy đại lão từ trước đến nay gương mặt không biểu cảm vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Có nhiều tiếng xì xào phấn khích trong lớp cùng một lúc.
Đồng Miên vội vàng chắp tay trước ngực rồi khẽ gật đầu như một lời chào, tránh né tầm mắt của hắn.
Hàng đầu tiên của lớp học là chỗ ngồi của khách, có bảng tên.

Đoạn Việt Chinh ngồi vào chỗ của mình, trong khi Giáo sư Từ Chính Hữu bước lên bục và bắt đầu phát biểu khai mạc khóa học hôm nay.
Có rất nhiều người trong lớp học mà tất cả mọi người đều im lặng.
Có lẽ khí tức của vị khách hàng thứ nhất quá mạnh, tin tức tố của Alpha đỉnh cấp không động dục cũng có tác dụng trấn áp đối với người bình thường.

Hoặc có thể, những vệ sĩ cao to cường tráng kia có vẻ hơi cường điệu, ai cũng sợ nếu không nghe kỹ sẽ đột ngột bị đẩy ra khỏi lớp.
Từ Chính Hữu giới thiệu các khoản đầu tư của Đoạn Việt Chinh.


Đồng Miên chăm chú nghe, thỉnh thoảng viết hai cái ghi chú, đột nhiên có người chạm vào tay cậu.
Trác Thần nằm trên bàn, vẻ mặt thất thần nhìn cậu: "Buổi phỏng vấn hôm đó tôi không để ý, sếp lớn...!quá đẹp trai."
Đồng Miên đồng ý.
Sau lời giới thiệu của Từ Chính Hữu, Đoạn Việt Chinh đứng dậy, gật đầu chào mọi người rồi bước lên sân khấu.
Anh đưa tay ra và điều chỉnh độ cao của micrô trên bục giảng.
Mọi người đều để ý rằng dưới ánh sáng rực rỡ của bục giảng, có một chiếc vòng tourmaline màu xanh lá cây đậm trên ngón tay cái của anh ấy.

Người ta nói rằng đây là cơ nghiệp của gia đình, là biểu tượng của một danh dự và quyền uy nào đó.
Nhưng điều mà mọi người chú ý hơn cả là chiếc nhẫn bạc trơn màu bạc rạng rỡ, thấp bé trên ngón áp út của hắn.
- Đeo nhẫn cưới ngón áp út tay trái.
Đoạn Việt Chinh nói chậm và đi thẳng vào vấn đề: "Tôi không cần giới thiệu về bản thân.

Hôm nay tôi sẽ chia sẻ với các bạn một số quan điểm đầu tư cá nhân và hoạt động thực tế, chủ yếu liên quan đến chiến lược phòng ngừa rủi ro vĩ mô.

Hiện tại không có nhiều các công cụ phòng ngừa rủi ro trong nước., không có nhiều thông lệ liên quan, nhưng tôi nghĩ thị trường tương lai chắc chắn sẽ phát triển cho đến thời điểm này, và tôi hy vọng nó có thể truyền cảm hứng cho mọi người lựa chọn công việc trong tương lai.

"
Tiêu đề PPT của hắn được hiển thị trên màn hình lớn.
《Thực hành phòng ngừa rủi ro vĩ mô quốc tế》
Đồng Miên nghe được lời này vô cùng nhập tâm.
Bên cạnh các mối quan hệ cá nhân, đây là một nhà đầu tư hàng đang truyền thụ kinh nghiệm đầu tư của mình, điều này rất đáng quý.
Ban đầu có vài người trong lớp nói thầm hoặc tự thảo luận về khách, sau khi Đoạn Việt Chinh giải thích ngắn gọn chiến lược cơ bản của phòng ngừa rủi ro vĩ mô, hầu như không ai bị phân tâm.

Mọi người đều bị thu hút bởi sự kiêu ngạo của thị trường vốn quốc tế.
Đây chẳng phải là ước mơ của tất cả sinh viên tài chính sao? Hóa tay thành mây, hóa tay thành mưa, thậm chí bắn tỉa tiền tệ để thao túng tỷ giá hối đoái quốc tế...! Hay quá, cứ như diễn trong phim《Sói già phố Wall》hay《The Big Short》vậy.
Mặc dù, cũng có một chút ý nghĩa tư bản xấu xa trong đó.
Còn nửa tiếng nữa là giữa buổi thuyết giảng, để khách uống nước, nghỉ ngơi.
Đoạn Việt Chinh bước xuống sân khấu trở về chỗ ngồi của mình, từ xa Đồng Miên đã nhìn thấy giáo sư Từ Chính Hữu vẻ mặt tươi cười cùng hắn nói chuyện.

Hắn uống một ngụm nước, thản nhiên đáp lại giáo sư, hai người giao lưu, bầu không khí rất dễ chịu hòa hợp.
Quá xa, khẩu hình đều không thể thấy rõ.
Đồng Miên đột nhiên nghĩ tới cái gì, muốn chen vào một chút.
Cậu nắm lấy điện thoại, nhanh chóng gửi một tin nhắn WeChat cho Đoạn Việt Chinh tại dưới đáy bàn.
[Đồng Miên bất giác hiểu: Lão sư]
[Đồng Miên bất giác hiểu: (ảnh) Thầy đẹp trai quá]
Đoạn Việt Chinh trên bục giảng khi không ai chú ý bị bí mật chụp ảnh.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đoạn Việt Chinh ngồi ở hàng ghế đầu đang cầm điện thoại rung trên bàn, đột nhiên quay đầu liếc về phía cậu.
Đồng Miên lập tức dời mắt đi.
Đoạn Việt Chinh làm một thủ thế ngượng ngùng đối với Từ Chính Hữu, nhìn xuống điện thoại của mình.


Từ Chính Hữu cười hỏi: "Có việc à, Việt Chinh?"
Đọc xong hai tin nhắn, Đoạn Việt Chinh xoa xoa màn hình đầy ẩn ý cười: "Không phải, là vợ của tôi."
Từ Chính Hữu ngạc nhiên: "Cậu kết hôn rồi à?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Thực xin lỗi tôi gọi điện cho em ấy chút."
Hắn đứng dậy, làm một thủ thế thực có lỗi khác với Từ Chính Hữu, sau đó mang theo điện thoại ra cửa phòng học.

Đồng Miên nằm gục xuống bàn, nhịp tim còn đập rất nhanh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu chủ động trêu chọc Đoạn Việt Chinh.

Ngay sau đó, điện thoại sáng lên, trên màn hình nhấp nháy tên "Học trưởng".
Đồng Miên có tật giật mình, cực nhanh nắm lên điện thoại, cúp máy.
Một giây tiếp theo, chuông lại vang lên.
Trác Thần ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy? Ai gọi? Sao cậu không trả lời? Sau giờ học cậu có thể nghe điện thoại."
Đồng Miên vội vàng đứng lên, không ngừng xin lỗi những người cùng hàng, để mấy người tránh ra, ra ngoài nghe điện thoại.

Điện thoại trong lòng bàn tay không ngừng rung động thúc giục, cậu vội vàng ra khỏi cửa phòng học, Đoạn Việt Chinh đang đứng cách đó không xa, nhìn thoáng qua cậu.
Đồng Miên bước chân dừng lại, không dám đi về phía trước.

Cách một khoảng, cậu trượt tay, ấn kết nối.
Cậu nghe thấy Đoạn Việt Chinh, ôn nhu hỏi: "Bạn học Đồng Miên, tại sao trong lớp lại gửi những tin nhắn quấy rối như vậy cho giáo viên?"
Đồng Miên lùi về sau một bước, cúi đầu nhỏ giọng phản bác: "Không có quấy rối."
Mới không có quấy rối.
Đoạn Việt Chinh chống một tay lên lan can quay đầu hờ hững hỏi: "Loại tin nhắn này không phải bị coi là quấy rối sao? Chụp ảnh bí mật của giáo viên, em đã vi phạm quyền chân dung của giáo viên, bạn học Đồng Miên."
Đồng Miên dựa vào tường không nhìn hắn, tựa hồ thật sự đang nói chuyện điện thoại với người từ xa, nghiêm mặt phân biệt: "Em không có mục đích sử dụng thương mại hay lợi nhuận, vậy làm sao có thể bị coi là vi phạm? "
Đột nhiên, một người bạn học Đồng Miên quen biết chào hỏi, "Lão sư Đồng Miên?"
Đồng Miên giật mình, lập tức nhìn vẻ mặt của Đoạn Việt Chinh cách đó không xa, vì sợ có người phát hiện ra quan hệ giữa hai người.

Đoạn Việt Chinh trên môi mang ý cười, chú ý đến bọn họ bên kia, nhưng không có động tác khác.

Đồng Miên vội vàng chỉ điện thoại di động cho bạn học biểu thị đang nghe điện thoại, sau đó xoay người đi về phía góc vắng lặng không có người.
Cậu thoáng nhìn thấy Đoạn Việt Chinh thản nhiên đi theo phía sau, giống như ngẫu nhiên vừa đi cùng một hướng, vừa tìm một chỗ để gọi điện thoại.
Cầm điện thoại, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cậu nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của Đoạn Việt Chinh ở đằng kia.
Cậu cũng nghe thấy trái tim mình đang đập dữ dội.

Tim đập loạn xạ.
Giáo viên và học sinh, quả thực, có cảm giác cấm kỵ.
Có một loại sợ hãi dự báo, cậu đột nhiên có dự cảm chuyện tiếp theo có thể là một kịch bản kinh điển, kịch bản thầy trò yêu đương vụng trộm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui