Abo Teamo - Vkook

Im Chamin biết tối qua mình làm liều, nhưng y không hối hận, ngược lại còn thấy mong chờ.

Im Chamin muốn cả công ty biết mình là Omega có thai, dĩ nhiên đó không phải nhu cầu cần được thương hại, mà y chỉ muốn vạch trần Ahn Kyungsoo thôi. Bởi mọi thứ đã gần như vượt tầm kiểm soát của y rồi, y không muốn tiếp tục, y không muốn đứa nhỏ sau này sinh ra sẽ phải sống dưới danh nghĩa có cả hai thân sinh ngồi tù.

Im Chamin dù cho có chết, cũng không muốn con mình giẫm theo vết xe đổ mà mình từng trải qua.

"Ba sẽ tìm một người cha khác cho bé con nhé? Kim Minyeom, ba đã đặt tên cho bé con rồi nên bé con phải sống thật tốt, có biết chưa?"

Thân ảnh nhỏ nhắn ngồi nhâm nhi sữa trên tầng thượng, đôi lúc lại nhìn xuống bụng thủ thỉ, đây có vẻ không còn là điều quá đỗi xa lạ với cậu phó phòng tài chính nữa. Nhất là khi, anh biết được đối phương chẳng đúng với cái danh Alpha như trong lý lịch.

"Chamin-ssi hôm nay lại lên đây à?" Tiếng cười sảng khoái của Dan luôn được ví von như liều thuốc bổ, nhưng bất thình lình thế này lại khiến đối phương giật thót cả tim.

Chamin theo thói quen nhích sang một bên, Dan liền ngồi xuống vị trí bên cạnh, lén lút ngắm hàng mi thanh thoát đang rũ xuống.

"Ừm, Chamin này." Đụng khẽ bắp tay vào bả vai nhỏ hơn, Dan trước kia chẳng nghĩ, những chi tiết thế này sẽ khiến lòng anh rung cảm thế đâu.

Ngắm nghía đối phương bằng ánh mắt âu yếm nhất, Dan mấp máy môi, vẫn chưa kịp nói thì bị nhìn thấu cả rồi.

"Nếu là chuyện đó thì anh Dan cho em xin lỗi. Em không thể." Chamin khéo léo tránh đi, bàn tay lại vô thức vặn xoắn hộp sữa rỗng, ngắt lời anh.

Dan nghe xong, xem ra cũng hiểu, rũ mắt ậm ừ: "À, cũng phải."

"Nhưng em cần anh Dan giúp một chuyện..." Chamin ngẩng mặt, ngập ngừng nhìn anh: "Mà không biết có được không ạ?"

Dan còn chẳng thèm nghe đấy là chuyện gì, lập tức gật đầu: "Em nói đi."

"Em muốn anh vạch trần em trước mọi người."

Mặt Dan tái lại, môi trên môi dưới gần như dính chặt vào nhau.

"Em nói sao?"

"Chuyện em là Omega, em không muốn phải giấu diếm nữa." Im Chamin bao giờ cũng giữ được vẻ bình tĩnh hiếm có, tay chạm khẽ lên chiếc bụng nhỏ, loáng thoáng cười: "Vậy nên em cần một người giúp em. Vừa hay trong JinHit, anh lại là người hiểu rõ em nhất."

Từ ban đầu Dan đã biết chuyện, không phải do anh rình người khác đâu, mà có lẽ giữa cả hai xuất hiện quá nhiều lần 'vô tình', vậy nên bao lần y khóc, vì ai, vì cái gì, bộ dạng thê thảm ra sao, Dan đều biết rất rõ.

"Anh không giúp đâu." Đây sẽ là lần đầu cũng như lần cuối, Dan từ chối lời đề nghị của Chamin.

"Vậy em sẽ tự đi thú nhận, sau đó thì rời công ty, nhưng em không chắc là họ sẽ không nghi ngờ em." Mím môi nhìn xuống cái bụng chỉ mới một tháng, Chamin thở dài khe khẽ: "Và cả đứa nhỏ này nữa, em không chắc là họ sẽ tin em."

"Nhưng em thử nghĩ nếu anh chấp nhận, chủ-"

"Dù sao hai vẫn hơn một." Chamin ngắt lời anh.


Lại nhìn Dan vì bất mãn mà nhăn nhúm mặt, y hấp háy cười, một nụ cười sầu não: "Em nghĩ là vậy."

"Chamin biết là anh không thể..."

"Nhưng anh sẽ không từ chối em." Lần này thì nghiêng mặt, chớp nhẹ đôi mắt long lanh: "Có đúng không ạ?"

Dan gần như bất lực, nhìn chăm chăm y, rồi ngao ngán thở dài.

Ai đời lại điên đến mức, trực tiếp đi tố cáo người mà mình yêu chứ?

Chắc trần thế này chỉ có anh.

"Được rồi." Dan bặm môi, cố nhướn cho lông mày dãn ra hết cỡ: "Tố cáo thôi phải không? Đi. Tố cáo ngay và luôn. Chậm trễ kẻo mấy sếp lại kéo nhau ăn trưa mất."

Thế nhưng đến khi bị nắm cổ tay kéo đi, Chamin lại tỏ ra ngập ngừng, ngỏ ý chưa muốn.

"Làm sao? Bây giờ em đổi ý rồi?" Dan ngoài miệng cọc cằn là vậy, tuy nhiên lòng dạ đã cuốn quýt cả lên, đang khấn lạy mong y đổi ý.

"Chờ chút đã, em chưa chuẩn bị tinh thần." Hôm nay Im Chamin không dùng tinh dầu nữa, cũng đặc biệt mặc áo không che kín cổ, thế nhưng cứ nghĩ đến tương lai của đứa trẻ trong bụng, y lại chẳng kìm được lòng.

Vừa nãy mạnh miệng thế thôi, Dan suy cho cùng vẫn thấy xót, dần nới lỏng cổ tay mới nãy còn siết chặt, chuyển sang nắm lấy bàn tay mềm mại.

Với ai thì anh không biết, nhưng đối với anh, bàn tay của Im Chamin thuộc hàng cực phẩm.

Chai sần, có. Thế nhưng mịn màng vẫn hơn.

"Vậy thì đứng thêm tí nữa."

Im Chamin ngập ngừng không nói, ngón tay chỉ âm thầm rút ra, lại bất ngờ bị nắm chặt.

Lần này Dan tiến đến, ôm choàng lấy y vào lòng.

"Một chút thôi."

Tay chân gần như cứng đờ, Im Chamin đỡ mặt lên vai anh, nhắm nghiền hai mắt. Thế này cũng được. Chí ít là cho bé con cảm nhận được chút hơi ấm nhỏ nhoi.

"Ôi trời! Làm phiền Mr. Dan rồi ạ~" Tri âm tri kỉ chẳng bao giờ thấy xuất hiện, đột nhiên hôm nay ngẫu hứng kiếm anh, còn vượt bao trắc trở để chạy lên tầng thượng, cuối cùng thì ăn cẩu lương, vội vã quay đầu chạy đi.

Im Chamin cũng vì thế mà giãy dụa, nhưng Dan không những không để tâm, vòng tay lại càng siết chặt hơn nữa.

"Anh nói một chút thôi, xin em."

"Nh-Nhưng có người thấy rồi..."


"Không sao, đừng để ý là được."

♥︎

Đã có ai kể về vô số những kỉ lục trong lĩnh vực buôn chuyện của nhân viên nhà JinHit chưa nhỉ?

Cũng chẳng mấy ngạc nhiên đâu.

Chỉ mất vài phút để ngân lên âm điệu, thế là đến cả ngài cảnh sát trưởng còn biết.

"Ôi Mr. Dan khéo thế~ Dám rinh cả thư ký của sếp Kim luôn à?" Areum che miệng, tủm tỉm.

"Ừ hôm đấy cứ tưởng đùa, hoá ra là thật."

"Ơ nhưng cậu ta không phải Alpha à?"

"Thì Alpha cũng có sao? Không có con thôi mà. Giờ thiếu gì cặp A-A yêu nhau."

"Bởi tôi đã bảo từ hôm liên hoan rồi mà có ai nghe đâu. Chung đi chung đi, để tôi dành tiền còn xây lâu đài nữa." Oh Hwangki phe phẩy tay, đắc ý bắt chéo hai chân.

Phòng Tài Chính bao giờ cũng sôi động, nếu là trưởng phòng Jung của mọi ngày, chắc chắn sẽ càng thêm sôi động. Thế nhưng lúc này mặt bàn làm việc bỗng nhiên bị đập xuống, tạo ra tiếng ầm choá tai, khiến đám đông kia lập tức giải tán.

Jung Hoseok ban sáng vui tươi bao nhiêu, sau khi nghe điện thoại lại bực bội bấy nhiêu. Đập bàn cho đỏ tay rồi xoay người đi, cả phòng Tài Chính ai nhìn cũng chỉ biết ngao ngán thở dài.

♥︎

Phòng chủ tịch là phòng cách âm, cũng là căn phòng to nhất toà nhà. Jung Hoseok vừa nghe một cuốc điện thoại liền chạy ngay đến, đang hừng hực liếc ngang liếc dọc vị phó phòng Tài Chính.

"Cậu nói gì cơ?" Seokjin vờ như không tin vào mắt mình, nhướn mày hỏi lại.

"Em muốn tố cáo về thân phận thật của Chamin ạ." Dan đứng sừng sững, bộ dạng trông chẳng khác quân nhân là mấy.

"Tố cáo?" Hoseok trố mắt.

"Em ấy là Omega ạ." Xót xa lướt qua hàng mi rũ xuống của người bên cạnh, Dan cắn răng, môi dưới lại vô thức run lên: "Còn là Omega đang mang thai, thưa chủ tịch."

Lúc này cả phòng như ngừng thở, Kim Seokjin trợn tròn mắt, đây chính là điều mà anh chưa từng nghĩ tới.

"Có thai? Chuyện này là thật sao cậu Chamin?"

"Vâng ạ." Chamin gập người, vừa cúi đầu vừa khóc, vẫn cố nén giọng về trạng thái bình ổn nhất có thể: "Em xin lỗi ạ."


Bởi y không muốn nhận lại sự thương hại, vì thế y sẽ không khóc trước mặt sếp lớn lần nào nữa đâu.

"Được bao lâu rồi?" Seokjin ôm trán, thở dài.

"Một tháng rồi ạ."

Hợp đồng chẳng mấy chốc được Seokjin rút từ trên bàn làm việc xuống, đặt lên mặt kiếng, đẩy tới chỗ Chamin.

"Cậu ký đi, xét về lý thì Omega mang thai không được đi làm."

"Nhưng em vẫn còn một lời thú tội khác, thưa sếp!" Dan rướn tới che hai từ nghỉ việc được in đậm trên giấy, hùng hồn túm lấy Chamin, kéo ngay vào lòng.

Ba vị lớn cũng vì hành động ấy bị làm cho giật mình, mặc dù không biểu thị ra, nhưng trong lòng đang muốn trừ lương phó phòng tới nơi.

"Còn chuyện gì nữa sao?"

"Cha của đứa... ưm!" Dan chỉ vừa mấp máy vài chữ, Chamin đã vội lấy tay chặn miệng anh.

"Anh Dan!" Lại càng kích động quát lớn.

"Em để anh nói!" Nhưng suy cho cùng Dan vẫn khoẻ hơn, sớm đã cố định cả hai tay cậu chỉ bằng một nắm tay, dứt khoát tuôn một hơi: "Cha của đứa nhỏ là em ạ!"

Sau câu 'thú tội' hùng hồn của Dan, phòng chủ tịch rơi vào trạng thái im ắng đến bất thường.

"Căn cứ theo luật thì nếu Omega mang thai làm chung môi trường với bạn đời của mình sẽ không bị buộc phải thôi việc, mong chủ tịch xem xét, nếu có thể mong hãy chuyển Chamin xuống phòng Tài Chính ạ. Em sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm trước mọi hành động mà em ấy gây ra."

Kim Taehyung im lặng từ đầu buổi, vừa nghe tin dữ xong vẫn nhâm nhi tách trà, chìa ra tập hồ sơ dày cộm mà hắn đã dành cả tối để điều tra.

"Nói dối trước mặt sếp của mình là không tốt đâu, cậu Dan à."

Bìa hồ sơ hằn lên cái tên quen thuộc, Im Chamin lập tức giật thót, quỳ rạp xuống.

"Sếp... Sếp ơi..."

"Cậu nghĩ cậu lừa tôi dễ dàng vậy sao?"

"Em xin lỗi sếp... Trước kia là em ngu ngốc, em không nghĩ đến hậu quả, em sợ sẽ mất tất cả, em đã không đủ can đảm để nói với sếp... Sếp đừng tố cáo em, em không muốn con em phải lớn lên trong tù, em không muốn con em sinh ra phải nhục nhã vì em..."

Nhìn Chamin nức nở đến tội, Dan thấy lòng mình như lửa đốt, vội giật hồ sơ lên xem.

Ba trang kế nhau được đọc lướt qua, Dan run cả tay, hai mắt cũng vì thế mà ửng đỏ, âm ỉ đau.

Chẳng nói lời nào, đặt lại hồ sơ lên mặt kiếng, Dan cười khẩy, cúi đầu: "Em vẫn còn tài liệu chưa hoàn thành, em xin phép đi trước ạ."

Nói đi là đi, đến ánh mắt cũng không thèm liếc y một cái.

"Cậu đứng lên đi, Omega mang thai quỳ lâu sẽ không tốt." Taehyung vươn tay đỡ y dậy, phủi bụi chiếc ghế đơn đối diện chủ tịch, ân cần dìu y ngồi xuống.

"Đừng khóc nữa, nếu cậu không làm lộ thông tin ra ngoài, công ty sẽ không đuổi cậu." Seokjin đẩy đến y hộp khăn giấy, khéo léo rút ra một tờ, đặt vào bàn tay đang run.

Im Chamin sớm đã không nói ra hơi, chỉ cắn răng, lí nhí: "Em cảm ơn ạ."


"Về đứa bé, khi nào bụng lớn hẵng nghỉ dưỡng thai, tiền lương vẫn tính cho cậu, sẽ gửi kèm với lương của Dan."

"Cái này..." Chamin áy náy nhìn anh, lại vội vã lắc đầu: "Không cần đâu ạ."

"Không cần cái gì? Cậu Dan cũng là một phần JinHit, bây giờ cậu còn mang con của cậu ấy, cái này cũng-"

"Không phải đâu ạ." Chamin còn chẳng chịu nghe hết câu đã trực tiếp ngắt lời Hoseeok, khiến ba cặp mắt kia lại càng mở to hết cỡ.

"Không phải? Vậy thế nào mới phải?"

Vò nhăn nhúm góc áo trắng tinh, Chamin mím môi, nghẹn ngào: "Đứa nhỏ trong bụng không phải của anh Dan đâu, thưa sếp..."

Ba vị chủ tướng mọi ngày điềm đạm, thế mà hôm nay lại bị kéo từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, ai nấy cũng bàng hoàng, không thể giữ nguyên vẻ ngoài nghiêm nghị.

"Đây là con của sếp cũ em ạ..." Im Chamin càng nói càng run, nước mắt từ bao giờ đã giàn giụa, thấm đẫm gương mặt tinh khôi.

"Ôi trời." Seokjin đỡ trán.

"Oan gia thế nhỉ..." Hoseok thiếu điều ngất xỉu, não nề day hai bên thái dương.

Nếu xét qua một lượt, Taehyung thoạt nhìn là ổn nhất. Tuy rằng đã buông tách trà, nhưng vẫn không biểu thị vẻ hoảng hốt, hệt như chuyện này không quá xa lạ.

"Vậy ra đó là lý do cậu đến với JinHit." Hướng mắt sang người bên cạnh, Taehyung nhướn mày.

Im Chamin cũng chẳng còn muốn giấu diếm nữa, gật đầu lia lịa, mỗi cái đều kèm theo một lời xin lỗi.

"Em xin lỗi ạ..."

"Không cần xin lỗi đâu." Hắn cong mắt, cười mỉm.

Tách trà lần nữa được rót đầy, Taehyung bình thản uống một ngụm, sau đó rót thêm cho hai vị đang ôm trán nhau, chỉ riêng Im Chamin là hắn không rót.

"Trà này không tốt cho thai phụ. Ngày mai bộ phận Tài Chính mua thêm tí trà thảo mộc nhé."

Nhìn vị sếp khó tính bình tĩnh, Chamin không hiểu vì sao lại thấy lạnh sống lưng.

Đuôi mắt hẹp hấp háy nhếch lên, Taehyung chìa ra tấm giấy mà trước kia cả hai đã ký, ngón tay chỉ điểm ấn mạnh vào hai từ.

Án treo.

"Có lẽ cậu không biết ở JinHit, lời xin lỗi không có tác dụng. Thay vì liên tục xin lỗi như vậy, thì cùng hành động sẽ tốt hơn."

Im Chamin lúng túng nhận lấy, chỉ vừa đọc sơ qua đã tròn mắt nhìn hắn, chỉ thấy vị sếp lớn vẫn cười thật hiền từ.

Im Chamin ơi là Im Chamin, mày thật sự đã quá coi thường những bậc nhân tài ngồi ở kia rồi.

- Yu -

« chương 48 »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui