Abo Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm


Editor: Lạc Y Y
Mấy anh quay phim đi theo bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ chỉ quan tâm Tô Nguyên lăn từ trên núi xuống, quả thật quên mất Đới Thanh, dựa vào việc Hoàng Thị cưng chiều Đới Thanh như vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ bị trừ lương.

"Hoàng baba, tôi không bị sao cả, Tô Nguyên bị thương nặng hơn, anh ấy ngã từ trên núi xuống.

" Đới Thanh che tay bị thương, cố chịu đau nói: "Anh cũng đừng trách nhân viên công tác, tại tôi không cẩn thận.

"
Hoàng Thị xoa xoa đầu Đới Thanh một cách thương tiếc, thở dài nói: "Cậu đấy, chỉ biết nghĩ cho người khác, nào lại đây để tôi xem tay cậu, đừng để đến trật khớp cũng không biết.

"
Đới Thanh mặt lộ vẻ khó xử, gian nan đưa tay qua, có thể thấy rõ một mảng bầm tím lớn, bàn tay thon dài giờ lại sưng phù như bánh bao, người có mặt nhìn thấy đều không khỏi thở dài.

Tô Nguyên nhìn thấy thương thế của hắn, nhỏ giọng ghé vào tai Lục Cẩn nói: "Sao cậu ta lại bị thương nặng như vậy, ai không biết còn tưởng rằng người lăn xuống là cậu ta đấy.

"
"Vết thương này quả thật có hơi nặng, cũng không biết làm sao mà thành, khi đó sự chú ý của mọi người đều dồn hết trên người em, đúng là không chú ý tới cậu ta, nhưng vết thương này, té ngã thông thường khó mà như vậy.

" Lục Cẩn thản nhiên liếc nhìn rồi thu hồi ánh mắt, cẩn thận quan sát vết thương trên người Tô Nguyên, dịu dàng giúp cậu khử trùng, "Em cũng đừng để ý tới cậu ta mà hãy lo cho mình trước đi.

"
"Được rồi, được rồi, lần sau tôi sẽ cẩn thận mà.

"
Hoàng Thị bởi vì lo lắng cho Đới Thanh nên không chịu buông tha mà vẫn túm lấy mấy anh quay phim đi theo hỏi tình huống lúc đó, trực tiếp đưa người đến một phòng khác dò hỏi.


"Hoàng lão sư, lúc ấy hai người đang đào măng ở bên kia, rồi cuối cùng khi Tô Nguyên dùng sức nhổ lên, bởi vì dùng sức quá mạnh, cả người đều ngã xuống, khi đó chúng tôi lập tức chạy tới, sợ xảy ra nguy hiểm gì, thật sự không chú ý tới Tiểu Thanh bị thương.

"
"Tiểu Thanh, cậu nói thử xem, tình huống lúc đó là thế nào?" Hoàng Thị quay lại hỏi Đới Thanh.

Đới Thanh: "Bởi vì tôi muốn đào búp măng lớn kia nên đã kêu Tô Nguyên cùng nhau nhổ nó lên, nhưng không biết vì sao phút cuối cùng sức lực của Tô Nguyên đột nhiên lại mạnh hơn, tôi với anh ấy cùng mất thăng bằng, chẳng qua là tôi tương đối may mắn ngã sang bên ngược lại, còn bản thân Tô Nguyên thì lăn xuống dưới.

"
"Cậu nói Tô Nguyên đột nhiên dùng sức, mới khiến cậu với cậu ta ngã xuống?" Hoàng Thị hỏi.

Đới Thanh cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, "Ừm, bởi vì búp măng đó đã sắp nhổ lên được rồi, nên tôi muốn từ từ nhổ nó, nhưng không ngờ tôi còn chưa dùng sức, măng đã bật ra.

"
Hoàng Thị cười lạnh, "Vừa mới ra mắt đã dùng thủ đoạn này, muốn lấy Tiểu Thanh nhà ta ra làm đệm chân, Tô Nguyên, cứ chờ đó đi.

"
"Hoàng baba, có phải có hiểu lầm gì không, Tô Nguyên sao lại đối xử với tôi như vậy, anh ấy đã ngã xuống núi rồi.

" Đới Thanh lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu hỏi.

Hoàng Thị chỉ đau lòng chờm đá lên vết thương của hắn, "Chuyện này cậu đừng lo, cậu quá ngây thơ, không biết nước ở chỗ này sâu cỡ nào đâu.

"
Đợi đến chạng vạng, mọi người mới trở về, mỗi người đều mang theo chiến lợi phẩm của mình, chờ đợi đầu bếp Hoàng biểu diễn.

Hoàng Thị chỉ kiểm tra qua công thức nấu ăn một chút, không đếm xỉa tới mà bắt đầu nấu cơm.

Triệu Đào liền chỉ đạo mọi người ở bên ngoài chờ, Tô Nguyên và Đới Thanh bị thương không quá nặng nên cũng đi theo ra ngoài, bởi vì sắp bắt đầu ghi hình, Lục Cẩn không có cách nào tiếp tục ở bên cạnh Tô Nguyên, chỉ có thể ở một bên yên lặng nhìn cậu.

Có lẽ đã đói bụng nên mọi người bắt đầu chờ đến thèm, cũng may Hoàng Thị cũng làm gần xong rồi, chỉ việc kêu mọi người cùng nhau bưng thức ăn ra.

Sau khi các món ăn đã lên đủ, Hoàng Thị lập tức kéo Đới Thanh ngồi xuống bên cạnh món Phật nhảy tường, liên tục gắp thức ăn cho hắn.

Tô Nguyên nhìn qua mấy món ăn, nhất thời muốn buông đũa xuống, cậu phát hiện món nào cũng có bỏ rau mùi, mà ở đây cũng chỉ có một mình cậu không ăn rau mùi, bất đắc dĩ chỉ có thể ăn cơm trắng.

Hoàng Thị nhìn thấy Tô Nguyên không ăn đồ ăn, nhiệt tình gắp một miếng măng lớn, phía trên còn dính không ít rau mùi, cười nói: "Đừng khách sáo, ăn nhiều một chút.

"
Tô Nguyên mặt lộ vẻ khó xử, cậu đối với rau mùi không phải chỉ không thích, thậm chí còn sẽ dị ứng.

Triệu Đào lúc trước có tìm hiểu, cũng biết Tô Nguyên không thể ăn rau mùi, trước đó hắn đã nói với Hoàng Thị, bây giờ xem ra chỉ có một khả năng, Hoàng Thị là cố ý làm như vậy, muốn thay Đới Thanh đòi lại công bằng nên cũng không quản.

Nhìn thấy Tô Nguyên vẫn không động khẩu, Hoàng Thị bắt đầu dùng thân phận trưởng bối của mình để ép cậu, "Sao nào, cậu cảm thấy đồ ăn tôi làm không ngon à? Tô Nguyên, cậu không cho tôi chút mặt mũi sao?"

"Hoàng lão sư, thật ngại quá.

" Tô Nguyên buông chén đũa xuống, "Tôi không thể ăn rau mùi, vì vậy không có cách nào thưởng thức món ngon anh làm, vậy tôi xin trở về trước.

"
Tô Nguyên nói xong lập tức rời khỏi bàn ăn, cậu không phải thằng ngốc, có thể nhìn ra được địch ý của Hoàng Thị đối với mình, dù sao ê-kíp chương trình chắc chắn cũng biết cậu dị ứng với rau mùi.

"Tiểu Nguyên Bảo, lại đây.

" Lục Cẩn ở trong góc phất tay.

Tô Nguyên nhìn thấy lập tức chạy qua.

"Sao em không ăn cơm?" Lục Cẩn hỏi: "Là món nào Hoàng Thị làm không ngon? Hay là thân thể khó chịu?"
"Không phải, chắc anh ta nghĩ Đới Thanh bị thương là tại tôi, nên món nào cũng bỏ rau mùi vào.

" Tô Nguyên tủi thân bĩu môi, "Tiếc là búp măng hôm nay tôi đã đào mà không ăn được miếng nào hết.

"
"Không phải chỉ là măng thôi sao, để tôi làm cho em ăn.

" Lục Cẩn xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Nguyên, xắn tay áo lên đi đến phòng bếp, hôm nay đào măng rất nhiều, xào thêm một chảo vốn không vấn đề gì.

Tô Nguyên vui vẻ ở một bên chờ đợi, lâu lâu lại giúp Lục Cẩn một tay, so với đồ ăn Hoàng Thị nấu, Tô Nguyên vẫn thích tay nghề của Lục Cẩn hơn.

"Được rồi, mau qua ăn đi.

" Lục Cẩn nhanh chóng làm xong một chảo thịt xào măng, mùi thơm bay vào trong mũi Tô Nguyên, vô cùng hấp dẫn, Tô Nguyên thèm nuốt nước miếng.

Tô Nguyên cứ thế ăn măng, ăn cả hai chén cơm, sờ sờ bụng mình phình ra, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Tay nghề của Lục Cẩn sao lại tốt như vậy, đã ăn đồ ăn của anh, tôi cảm thấy người khác làm đều không ngon.

"

Lục Cẩn cười cười, "Vậy sau này em có thời gian, tôi sẽ nấu ăn cho em mỗi ngày, chỉ hy vọng Tiểu Nguyên Bảo đừng thấy chán.

"
Bên kia mọi người đã ăn cơm xong, buổi tối định chơi một trò chơi nhỏ, nhưng bởi vì có hai người bị thương nên Hoàng Thị đã bỏ qua phần này.

Cuối cùng thì mọi người cũng tắm rửa sạch sẽ rồi mạnh ai về phòng người nấy ngủ.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, mọi người lục tục rời giường, Hoàng Thị đột nhiên tuyên bố trong nhà không có lương thực thừa.

"Vậy phải làm sao? Chúng ta sẽ không ăn ư?" Liễu Cam lo lắng hỏi.

"Đúng vậy.

" Hoàng Thị gật đầu, "Cho nên mọi người phải đi kiếm tiền đổi lương thực, nơi này đã đến mùa cấy lúa, vì vậy mọi người hãy đi cấy lúa đi, tôi ở nhà chăm sóc Tiểu Thanh, bốn người các cậu đi đi, còn Tô Nguyên, cậu cũng bị thương nên ở nhà nghỉ ngơi.

"
Tô Nguyên vội vàng xua tay, "Không cần đâu, tôi cũng đi hỗ trợ.

"
"Không được.

" Hoàng Thị lập tức cự tuyệt, "Bây giờ cậu bị thương, làm sao có thể đi làm việc, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui