Editor: Lạc Y Y
Sau khi bác sĩ gia đình kiểm tra sơ qua vết thương của Tô Nguyên, cũng nói tương tự như bác sĩ trước đó, Tô Nguyên mang theo ánh mắt mong chờ không tránh khỏi ủ rủ.
"Không sao đâu Tiểu Nguyên Bảo" Lục Cẩn ôm Tô Nguyên, dịu dàng an ủi cậu nói: "Tôi sẽ nghĩ cách, tôi có một người bạn trong nhà có sản xuất thuốc, bọn họ có thuốc chuyên trị té bị thương, chốc nữa sẽ có người đưa đến, sẽ không làm trễ nải em thi đấu đâu."
Tô Nguyên gật đầu, mặc dù biết đây chỉ là lời an ủi của Lục Cẩn nhưng cũng giúp cho trong lòng cậu dễ chịu hơn rất nhiều, ít nhất vẫn còn chút hy vọng.
Thuốc rất nhanh đã được đưa đến, Tô Nguyên nhìn qua một cái, hơi ngạc nhiên hỏi: "Thuốc này là thuốc giảm sưng của Tiêu gia ư!"
"Ừm" Lục Cẩn nhẹ nhàng gỡ băng dán cho Tô Nguyên, nhẹ tay nhẹ chân bôi thuốc cho cậu, "Thuốc này là phương thuốc tổ truyền nhà họ, hiệu quả rất tốt, không quá mấy ngày chân của em sẽ khỏi."
Tô Nguyên kích động gật đầu, cậu cũng biết thuốc này, nghe đồn loại thuốc này bôi lên có thể lập tức thấy hiệu quả, chẳng qua là dược liệu rất khó hái, sản lượng mỗi năm rất ít, không có đường tắt vốn không mua được.
"Tiểu Nguyên Bảo, trừ chân ra em còn bị thương chỗ nào không? Tôi bôi thuốc giúp em luôn."
"Lưng, trên lưng hình như có hơi đau" Tô Nguyên nói xong, Lục Cẩn chuẩn bị cởϊ áσ cậu ra, kiểm tra xem vết thương của cậu.
Quả nhiên, lưng của Tô Nguyên cũng bị bầm tím một mảng, anh đau lòng đưa tay an ủi, "đau không?"
"Không...!không đau" Dù sao đau cũng chẳng ai đau lòng.
Lục Cẩn bôi thuốc lên lưng Tô Nguyên, chỉ là có hơi dùng sức, Tô Nguyên đau đến ứa nước mắt, há miệng cắn cái gối, không để mình kêu ra tiếng.
"Tiểu Nguyên Bảo, không sợ đau" Lục Cẩn đau lòng xoa nắn, miệng cứ không ngừng an ủi nói: "Phù phù phù, đau bay mất rồi ~"
Tô Nguyên nghe thấy lời này, suýt nữa cười thành tiếng, nhưng cậu sợ Lục Cẩn nghe thấy sẽ xấu hổ thành giận nên cố nhịn cười, cả người run đến mất kiểm soát.
Lục Cẩn lo lắng hỏi: "Đau dữ vậy sao? Cả người run cả rồi này, có cần đến bệnh viện chụp hình không?"
"Không...!không cần, tôi không sao đâu." Tô Nguyên lập tức nói: "Chỉ là anh nói mấy lời này cảm thấy rất trẻ con, rất buồn cười."
"Chậc" Lục Cẩn gõ vào đầu Tô Nguyên một cái, bất đắc dĩ cười cười, mặc kệ vậy, chỉ cần Tiểu Nguyên Bảo vui vẻ thì cậu nói gì cũng được, muốn cười thì để cho cậu cười.
"Được rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi hầm canh cho em, nhìn em hai ngày nay ốm nhom kìa, phải bồi bổ cho tốt mới được." Lục Cẩn đắp chăn cho Tô Nguyên xong, đứng dậy đi vào phòng bếp.
"Anh!"
Lục Du trực tiếp đẩy cửa xông vào, điều khiến hắn không ngờ tới chính là hắn lại tìm thấy Lục Cẩn ở trong phòng bếp.
Hắn thậm chí còn ngửi được mùi thơm bay ra từ bên trong ấy.
"Anh! Em biết anh nhiều năm như thế rồi, không ngờ anh lại biết nấu ăn!" Lục Du ngạc nhiên nhìn anh hắn mặc tạp dề đang hầm canh xương sườn vô cùng thành thạo.
"Có chuyện thì đợi chút." Lục Cẩn thong dong bỏ nguyên liệu vào trong nồi, đậy nắp lại rồi mới kéo Lục Du ra ngoài sofa ngồi xuống.
"Nói đi, tìm anh có việc gì?"
Lục Du giờ phút này mới nhớ ra chính sự, "Anh, sao anh chưa thông qua ý kiến của em đã hủy hợp tác với bên Triệu thị.
Anh rõ ràng biết chúng ta sẽ đối mặt với vấn đề lớn cỡ nào khi hủy hợp tác với bên họ, lần này anh đúng thật là quá tùy hứng rồi!"
"Lục Du" Lục Cẩn lạnh lùng nói: "Nói em đần bản thân em còn không nhận ra, em không nghĩ tới mạch máu của công ty mình đã bị người ta nắm rõ trong lòng bàn tay rồi sao?"
"Cái gì?" Lục Du vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh hắn.
Lục Cẩn cười lạnh: "Nếu Triệu thị chủ động giải trừ hợp đồng thì em định thế nào?"
Lục Du phản bác nói: "Không thể nào, chuyện như vậy hoàn toàn không thể xảy ra, phúc lợi mà bên mình đưa cho Triệu thị là tốt nhất.
Bên họ không có khả năng chủ động đề cập đến giải trừ, ngay cả khi Triệu thị đưa ra yêu cầu muốn phúc lợi cao hơn, vậy chúng ta cũng có thể chia thêm nhiều hơn một chút, dù sao thu nhập của chúng ta đã đạt đến 35%."
"Hơ, nhưng em chẳng nghĩ tới hành động tiếp theo của bên họ sau khi hủy hợp đồng, em đặt điểm then chốt vô cùng quan trọng vào trong tay kẻ khác, sao có thể cảm thấy yên tâm thoải mái khi Triệu thị từng bước thay thế nhà máy khác, em không lo lắng chút nào sao?"
"Đến lúc đó nếu như Triệu thị đưa ra yêu cầu càng quá đáng hơn, em sẽ làm thế nào? Đồng ý hay là từ chối? Lục Du, hiện giờ không phải Triệu thị phụ thuộc vào em, mà là em không thể tách rời Triệu thị."
"Hừm" Lục Du bị Lục Cẩn giáo huấn cho một trận vốn đã không còn tức giận nữa, nhưng vẫn không vui nói: "Đừng cho là mấy lời này của anh thấu rõ toàn cục cỡ nào, dù thật sự xuất hiện tình huống như lời anh nói, vậy cũng phải mất trăm năm sau, anh rõ ràng là muốn ra mặt thay cho yêu tinh nhỏ nhà anh!"
Lục Cẩn nói với lẽ đương nhiên: "Đúng vậy, anh chính là ra mặt thay cho em ấy thì sao nào? Lục Du, em ấy là chị dâu của em, nói lời phải khách sáo một chút cho anh."
Lục Du lườm anh một cái, "Hừ, chưa gặp ba mẹ, chưa tổ chức hôn lễ, cái gì mà chị dâu chứ, giấy chứng nhận của hai người đâu? Đã lãnh chưa?"
"Lãnh rồi" Tô Nguyên sợ mình sau khi tham gia chương trình sẽ bị paparazzi theo dõi nên đã đi lãnh chứng nhận với Lục Cẩn từ trước, chẳng qua mấy thủ tục đám cưới khác đều bị lược bỏ, ngay cả gặp ba mẹ cũng không có.
"Được rồi, chị dâu em chút nữa thức dậy bụng sẽ đói, em về trước xử lý Triệu gia tử tế, vòng ức chế ngừng nghiên cứu, sản phẩm mới qua mấy ngày nữa anh sẽ đưa em."
Lục Cẩn thuộc nhóm nghiên cứu và phát triển trong hạng mục của công ty, rất nhiều thứ do anh nghiên cứu phát triển tối ưu hóa.
Lục Du không ngờ anh hắn vừa mới làm ra vòng ức chế chống thấm nước, lại có thể cho ra sản phẩm mới, quả nhiên đây chính là sức mạnh của tình yêu, mặc kệ đi, đợi sản phẩm mới thành công đưa ra thị trường, mình cũng phải đi tìm tình yêu!
Tiễn Lục Du xong, Lục Cẩn quay lại phòng bếp, thấy canh xương sườn đã hầm xong, nở nụ cười hài lòng, thời gian không nhiều không ít, vừa vặn tắt bếp.
Tô Nguyên cũng vừa nghỉ ngơi xong, chậm rãi chống người ngồi dậy, Lục Cẩn lót cái gối cao để Tô Nguyên dựa vào thoải mái hơn.
"Hôm nay tôi có nấu canh sườn hầm ngô ngọt, em mau nếm thử đi." Lục Cẩn giống như dâng vật quý, thổi canh cho nguội bớt rồi đưa cho cậu.
Tô Nguyên nếm thử một miếng hai mắt đã sáng lên, "Canh này cũng ngon quá rồi, vừa tươi vừa ngọt lại không có nhiều dầu, Lục Cẩn anh thật sự tuyệt lắm luôn."
Lục Cẩn cười cười, anh vẫn luôn nhớ Tiểu Nguyên Bảo của anh là một nhóc tham ăn.
Mỹ thực trước mắt, Tô Nguyên vốn không dừng lại được, từng miếng từng miếng húp không ngớt, rất nhanh đã húp sạch một chén canh đầy.
Lục Cẩn vừa cười vừa lau khóe miệng cậu, trước khi đi nói: "Tôi dọn chén đĩa một chút, đợi lát nữa quay lại bế em đi tắm."
Vừa nghe thấy lời này, Tô Nguyên cả người đông cứng lại, thậm chí còn hoài nghi mình nghe nhầm rồi.
Đợi Lục Cẩn đi ra, Tô Nguyên không ngừng nghĩ ngợi lung tung.
"Không sao đâu, anh ấy là chồng hợp pháp của mình, giúp mình tắm rửa cũng được mà, dù sao chân mình bây giờ bị thương không tiện lắm."
"Nhưng mà, hai đứa cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi, tắm rửa cũng quá thân mật rồi đi!"
"Chết tiệt! Phải làm sao đây!"
---00---('▽'ʃ️ƪ)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...