Editor: Lạc Y Y
"Lục Cẩn, anh sao vậy!" Tô Nguyên hốt hoảng bật đèn lên, lo Lục Cẩn xảy ra chuyện gì.
Đèn vừa sáng, Tô Nguyên bị Lục Cẩn ôm chặt lấy, pheromone nồng đậm bao quanh Tô Nguyên, khiến hô hấp cậu trở nên dồn dập.
Lục Cẩn giống như một con chó săn ưỡn người ôm lấy xương quai xanh của Tô Nguyên không buông, dường như hai mắt đỏ lên: "Tiểu Nguyên Bảo, cho tôi pheromone của em có được không?"
Anh vừa nói vừa nắm lấy tay Tô Nguyên, tháo vòng ức chế của cậu ra.
Ngay lập tức hai luồng pheromone hòa quyện vào nhau, Tô Nguyên bắt đầu trở nên quên mình.
Lục Cẩn thấy Tô Nguyên như vậy, cười cười, dịu dàng hôn lên bờ môi cậu, không ngừng mút lấy thứ anh muốn từ trong miệng cậu.
Tô Nguyên cảm thấy mình giống như bị đuối nước, sắp bị Lục Cẩn hôn đến ngạt thở.
"Bé ngốc, dùng mũi thở đi." Lục Cẩn buông Tô Nguyên ra, anh thật sự sợ nếu mình hôn tiếp nữa, Tô Nguyên thật sự sẽ ngạt thở mà ngất xỉu mất.
Mặc dù đã buông miệng cậu ra, nhưng Lục Cẩn lại không ngừng tấn công cậu.
Anh dời vị trí xuống xương quai xanh đẹp đẽ của cậu, hôn một cách si mê.
"Lục Cẩn, đừng...!đừng như vậy..." Tô Nguyên hơi sợ, cậu không biết vì sao Lục Cẩn lại mất kiểm soát như vậy, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến cả hai phải hối hận.
Thật ra Lục Cẩn anh muốn cứ như vậy ăn luôn Tô Nguyên, cùng lắm là nói do pheromone mất kiểm soát, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tô Nguyên như vậy, cuối cùng anh vẫn dừng lại.
"Xin lỗi, dọa em sợ rồi." Lục Cẩn buông người trong lòng ra xong, chạy vào nhà vệ sinh, "Em hãy đến chỗ Từ An trước đi, tôi sợ sẽ không nhịn được."
Tô Nguyên hồi phục lại chút thần trí, lập tức đeo vòng ức chế chạy đến phòng của Từ An.
Chẳng qua người mở cửa lại là Giang Thành, Tô Nguyên ngớ người trong chốc lát rồi đi vào, "Anh từ."
Từ An nhanh chóng để Tô Nguyên ngồi xuống bên cạnh, "Sao cậu lại qua đây? Chuyện tối nay tôi đã biết rồi, không bị thương là tốt, Lục tổng đâu?"
"Anh ấy...!anh ấy có việc, em sợ làm phiền anh ấy." Tô Nguyên tùy tiện bịa ra một lý do, sau đó nghiêm túc nói: "Anh Từ, em thấy vụ việc hôm nay tuyệt không đơn giản."
"Sao lại nói vậy?" Từ An đặt ly nước xuống, nhìn Tô Nguyên.
"Mặc dù nói lúc ăn lẩu mọi người hơi đùa vui ồn ào, nhưng cái tên Trương Đằng đó, chính là cái người đụng trúng em, cậu ta nói mình bị ai đó làm vướng chân, chỉ có điều lúc ấy đông người, quá hỗn loạn, cậu ta không nhìn thấy là ai."
Tô Nguyên cũng cố gắng nhớ lại xem lúc ấy là ai đang ở chỗ đó, nhưng nó nằm ngoài tầm nhìn của cậu, vốn không có cách nào nhận ra.
"Là vậy à" Từ An nghĩ ngợi một hồi, "Nếu đúng như Trương Đằng đã nói, cậu ta bị người làm vướng chân, vậy thì chắc là người bất hòa với cậu, nhưng Nguyễn Văn đã bị đá ra ngoài, lẽ nào cậu còn có xích mích với người khác?"
"Không nhìn ra nha Tô Nguyên, kỹ năng kết bạn của cậu lại kém như vậy, ai cũng thấy chướng mắt muốn tẩn cậu nha.
Cậu phải để ý chút đấy." Giang Thành cười trên nỗi đau của người khác nói.
"Tránh qua một bên." Tô Nguyên liếc nhìn Giang Thành, suy nghĩ kỹ lại xem còn ai có ý đối đầu với mình.
Nhưng ba người tụm lại suy nghĩ hết nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc là ai, bốn mươi tám cái tên trên giấy, từng cái từng cái bị gạch bỏ.
Từ An thu giấy lại, thở dài một hơi nói: "Tìm như vậy căn bản tìm không ra, Tô Nguyên cậu trước cứ thi cho tốt, chuyện điều tra giao lại cho tôi là được rồi.
Hiện giờ địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút, biết chưa?"
Tô Nguyên gật đầu, bày tỏ là mình đã hiểu, lần này bản thân may mắn tránh được một lần, nhưng lần sau sẽ không còn gặp may như vậy nữa.
Ngày hôm sau, mọi người đều ngủ không ngon, mặc dù hương vị của lẩu giúp bọn họ trong thời gian ngắn tạm quên đi phiền muộn, nhưng việc bị loại vẫn đúng hạn mà đến.
Lục Cẩn cùng dùng bữa sáng với Tô Nguyên, tiếp đến nghiêm túc chỉnh lại quần áo cho cậu, cuối cùng cười nói: "Cố lên, tôi sẽ dõi theo em, đợi em lấy được thành tích tốt trở về."
Các thí sinh trong hội trường đã vào vị trí của họ, có khá nhiều người chuẩn bị sẵn khăn giấy trong túi, đợi sau khi công bố xếp hạng xong sẽ bắt đầu biểu diễn.
Khi các huấn luyện viên bước vào hội trường, mọi người trở nên yên tĩnh lại, yên lặng nhìn bọn họ, từ thời khắc này ngay cả bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt hơn.
Từng cái tên được nêu lên, tất cả thí sinh nghe thấy tên mình đều vui mừng hớn hở, người không được gọi tên chỉ lẳng lặng ngồi đếm xem còn bao nhiêu người nữa.
Sau 15 người được gọi tên, người trong nhóm của Tô Nguyên vẫn còn ở nguyên vị trí, Giang Thành cố tỏ ra thần bí nói: "Ghi hình cho ca khúc chủ đề của chúng ta có năm vị trí quan trọng, còn có một người sẽ đứng ở vị trí C – vị trí trung tâm, các bạn có muốn biết vị trí C ngay bây giờ không?"
Tất cả thí sinh đồng thanh hét lớn: "Muốn!"
"Vậy thì tôi sẽ tuyên bố năm người lọt vào năm vị trí quan trọng"
"Liễu Cam!"
"Đoàn Gia!"
"Lương Nhâm Thần!"
"Du Thư Dương!"
"Tô Nguyên!"
Năm người kích động đứng ở trước mặt mọi người, Giang Thành đang cầm một tấm dán có chữ C lớn trên đó, đi tới đi lui trước mặt mọi người.
Liễu Cam nóng lòng hỏi: "Khách mời Giang, anh đừng úp mở nữa, mọi người đều sốt ruột cả rồi!"
"Tôi úp mở à, vị trí C của các bạn không phải đã đứng đây rồi sao.
Tôi còn cho rằng các bạn đều biết cả rồi chứ." Nói xong, Giang Thành dán chữ C lên trên người Tô Nguyên.
Mọi người kích động hoan hô, tuy mình không lấy được vị trí C, nhưng Tô Nguyên cũng đáng được nhận, sự nỗ lực và tiến bộ của cậu mọi người đều rõ như ban ngày.
Lục Cẩn nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo của mình lấy được vị trí C từ trong đài truyền hình, khóe miệng cũng vươn cao.
Từ An cười nói: "Tiểu Nguyên thật sự rất cố gắng."
Lục Cẩn tự hào nói: "Đó là tất nhiên, Tiểu Nguyên Bảo của tôi nhất định là người ưu tú nhất."
....!được được được, Tiểu Nguyên Bảo của anh.
Từ An lười tiếp lời, tiếp tục quan sát băng ghi hình tối hôm qua.
Anh vẫn rất lo cho Tô Nguyên, sau khi suy nghĩ đã đến tìm Lục Cẩn, để anh điều tra băng ghi hình của tiệc lẩu tối qua.
Tối đó mặc dù anh quay phim không nhiều, nhưng Tô Nguyên thân là trọng tâm của hot search, quay chụp lại không hề ít, chung quy có thể tìm ra một chút manh mối.
"Lục tổng, chỗ này chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh Trương Đằng xông tới, cái người gây vướng chân bị che mất rồi, hoàn toàn nhìn không ra là ai."
Khi đó, mọi người đều mặc đồng phục do nhà tài trợ cung cấp cho chương trình, vốn không có cách nào thông qua quần áo giày dép để nhận ra.
Lục Cẩn nhìn chằm chằm màn hình, tiếp tục phát đoạn video ngắn này, dường như muốn tìm ra sơ hở ở trong đó.
"Dừng"
Từ An nhanh chóng bấm tạm dừng.
Lục Cẩn chỉ vào một món đồ mờ đến không thể mờ hơn nói: "Đồng phục của mỗi người là như nhau, nhưng có một vài người vì muốn được người chú ý hơn, sẽ phối một số phụ kiện lên người, mà trên áo của người này lại có cài một cái ghim cài, chắc là màu xanh lá, cậu xem lại video trước, nhìn xem có thể tìm ra người này không."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...