Ngày đầu tiên ai nấy đều cảm thấy rất tốt, ngày thứ hai ai cũng hận không thể mau chóng kết thúc lao vào nhà ăn ăn cơm, một nhóm nam sinh vừa hát vừa nhảy, sớm đã đói đến ngực dán sát vào lưng, dùng hết sức mình hận không thể dọn sạch nhà ăn.
Liễu Cam vừa đến giờ liền kéo theo Tô Nguyên cùng với Đoàn Gia cùng nhau xông đến nhà ăn, dạo chơi một vòng còn lại rau không, không có miếng thịt nào làm sao ăn đây!
Tô Nguyên cũng biết nhà ăn có thịt, cũng ra sức chạy đến nhà ăn, Từ ca không ở đây, cậu cuối cùng có thể ăn thêm mấy miếng thịt rồi.
Một nhóm người vừa ngồi xuống, Giang Thành không hề khách khí cũng cùng ngồi theo, hắn đợi ở bên ngoài rất lâu mới đợi được Tô Nguyên qua đây, vừa nhìn thấy mâm thức ăn của cậu lập tức nói: "Cậu có thể ăn thịt à? Cậu không sợ Từ An qua đây niệm kinh bên tai cậu sao?"
Tô Nguyên liếc nhìn Giang Thành một cái rồi nói: "Vậy nên tôi đây nhân lúc Từ ca không ở mới dám ăn chớ sao.
"
Giang Thành lấy điện thoại ra, chụp bức ảnh bữa trưa của Tô Nguyên, uy hiếp nói: "Cậu đợi đó, tôi gửi cho Từ An ngay đây!"
"Đệch!" Tô Nguyên vươn tay đoạt lấy: "Giang Thành cậu có còn là người không, tôi không dễ gì mới có thể ăn được miếng thịt, cậu đối xử với tôi như vậy sao? Dẫu sao chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy mà!"
Giang Thành tránh khỏi tay Tô Nguyên, "Tiểu Nguyên, anh đây cũng không còn cách nào, Từ ca của cậu không để ý đến tôi, tôi có thể làm gì đây, cậu giúp tôi đi mà.
"
"Tôi không muốn.
" Tô Nguyên từ chối thẳng thừng: "Cậu chưa giải quyết xong người kia, tôi sao có thể giúp cậu.
Từ ca nếu như không để ý thì sớm đã tha thứ cho cậu rồi.
Tôi nói này, cậu vẫn là đừng quấn lấy Từ ca nữa, trước tiên đi giải quyết người kia đi, đương nhiên, về phía Từ ca tôi có thể giúp cậu trông coi, sẽ không để người khác tiếp cận anh ấy đâu.
"
Nghe đến đây, Giang Thành cũng đành chấp nhận
Liễu Cam và Đoàn Gia cũng không tiện nói, chỉ nhìn nhau không dám lên tiếng, vùi đầu cực lực ăn cơm, hy vọng có thể sớm ăn xong bữa trưa vặn vẹo này.
Nguyễn Văn ngồi ở đằng xa nhìn thấy hết thảy mọi thứ, cái tay miết chặt đôi đũa dần dần trắng bệch.
Tô Nguyên mày thật sự là được tiện nghi còn khoe mẽ, nói cái gì mà không cho tao thích Giang Thành, bản thân lại chạy tới câu dẫn anh ta, thật buồn nôn, Giang Thành là của tao, tao sẽ không từ bỏ ảnh đâu, Tô Nguyên mày đợi đó cho tao.
Thành viên nhóm ngồi bên cạnh Nguyễn Văn thấy dáng vẻ Nguyễn Văn không đúng lắm liền hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Tôi không sao" Nguyễn Văn lắc lắc đầu, nhưng lại bày ra vẻ mặt khó chịu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Tô Nguyên.
"Cậu thân với Tô Nguyên lắm sao?"
Nguyễn Văn gật đầu rồi lại lắc đầu, giọng nói mang theo một chút buồn bã: "Tôi tưởng rằng tôi và Tô Nguyên là bạn tốt, nhưng cậu ấy nghe tôi nói sùng bái Giang ảnh đế liền gạt bỏ tôi ra, còn kêu Liễu Cam và Đoàn Gia đừng nói chuyện với tôi, tối hôm qua còn đuổi tôi ra khỏi ký túc xá, tôi! "
Thành viên nhóm cũng không nghĩ nhiều, có thể có một Omega đáng thương như vậy kể lể với mình, lập tức bắt đầu cảm thấy thương xót cậu ta, không biết dỗ người thế nào, nói: "Sao lại có loại người như vậy, thấy con người cậu ta cũng rất tốt, không ngờ là một tên hống hách, cậu yên tâm, tôi sẽ tìm cơ hội bóc phốt cậu ta, cậu cũng đừng buồn nữa.
"
"Cảm ơn cậu, Triệu Tân Dương, cậu là người bạn đầu tiên đối tốt với tôi như vậy, cảm ơn.
"
Nghe thấy lời Nguyễn Văn nói, Triệu Tân Dương cả người bắt đầu lâng lâng.
Khóe miệng Nguyễn Văn chậm rãi nâng lên, Triệu Tân Dương rõ ràng thực lực tầm thường thế mà có thể lấy được A, nếu nói sau lưng cậu ta không có ai hắn thật sự không tin, chỉ cần mình có thể ôm đùi cái thằng ngu ngục này, chuyện xuất đạo căn bản không thành vấn đề, nếu như có thể được Giang Thành coi trọng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...