Mạc Tư Hạ ngoan ngoãn ngồi chờ Lâm Viên Ảnh, đồng thời nhắn với tài xế không cần chen chúc nữa về nhà nói với bố mẹ cậu một câu cậu sẽ về cùng Lâm Viên Ảnh là được.
D
Mạc Tư Hạ đã chuẩn bị tâm lí ít nhất Lâm Viên Ảnh phải 50 phút nữa mới đến nơi, nên cậu lấy sách vở ra ôn tập trước chờ Lâm Viên Ảnh đến.
Haizzz làm người lớn rất khó nhưng làm học sinh cuối cấp cũng không dễ dàng gì, Mạc Tư Hạ nghĩ.
Chẳng ngờ chỉ chưa tới 20 phút sau đã nhận được điện thoại của Lâm Viên Ảnh, Mạc Tư Hạ nhấn nút nghe, ngay lập tức đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Viên Ảnh.
"Anh đến nơi rồi, đang ở trước sảnh chính nè."
Mạc Tư Hạ ngạc nhiên nhìn đồng hồ, sao có thế nhanh như vậy?!
"Làm sao anh đến nhanh vậy?"
"Hì, em ra đi."
"Vâng, chờ chút em xuống liền."
Mạc Tư Hạ sắp lại sách vở vừa bày ra bàn nhanh chống xuống chỗ Lâm Viên Ảnh đang đứng.
Xuống đến nơi nhìn thấy người Mạc Tư Hạ không khỏi bất ngờ, thực sự là đến rồi nè
"Anh." Mạc Tư Hạ gọi Lâm Viên Ảnh đang đứng quay lưng với cậu.
Anh vẫn đang mặc đồ công sở thường ngày đó, đứng một mình ở sảnh trung tâm đầy khí chất của người tinh anh đứng đầu gia tộc.
Lâm Viên Ảnh quay người lại nhìn thấy Mạc Tư Hạ, người anh đã không gặp mấy ngày nay.
Tuy ngày nào cũng gọi điện nhưng không thấy người thật vẫn có chút nhớ, giây phút nhìn thấy Mạc Tư Hạ đang đứng trước mắt con tim anh dường như đang nhảy cẫng lên vì sự vui vẻ của chủ nhân nó.
Mạc Tư Hạ chạy đến chỗ Lâm Viên Ánh trên mặt không thể giấu đi sự vui mừng nói:
"Anh đến nhanh thật đó, em cứ nghĩ phải rất lâu nữa mới đến cơ." Đừng nói anh trộm xe cứu thương của bệnh viện đến đấy nhé, Mạc Tư Hạ nghĩ.
Thực tế một chút, chỗ này không thể đậu máy bay, vậy thì chỉ còn loại xe đặc biệt.
"Anh không đến nhanh rồi em về trước với tài xế thì sao?"
"Sao có thể, em bảo bác ấy không cần đến rồi, em đợi anh đến đó."
Lâm Viên Ảnh nhìn khuôn mặt vui vẻ nói câu sát thương đó của Mạc Tư Hạ trong lòng thấy thật mềm mại, bé con nhà anh lúc nào cũng đáng yêu như vậy.
"Thật sao?" Lâm Viên Ảnh vui mừng không nhịn được đưa tay véo hai má đỏ ửng của Mạc Tư Hạ, "gì ấy nhỉ, em như vậy bảo anh nên làm sao."
Anh đưa tay nắm lấy tay Mạc Tư Hạ vội vàng kéo cậu đi.
"Đi thôi, anh đưa em về."
Lâm Viên Ánh kéo Mạc Tư Hạ ra xe của mình.
Cậu lại được anh làm ngạc nhiên lần hai.
Mạc Tư Hạ không hiểu lắm về xe cộ, nhưng trước mặt cậu hẳn là một con mô tô phân khối lớn đi, hẳn nào Lâm Viên Ánh lại đến nhanh như vậy.
Hóa ra chẳng có vụ trộm xe cứu thương nào ở đây cả.
Cậu nhìn người đàn ông đang mặc suit công sở, lại nhìn vào chiếc mô tô phân khối lớn ngầu ngầu trước mặt, thực sự chẳng có gì ăn nhập ở đây cả.
Ai mà có thể tưởng được có một vị tổng tài cầm đầu gia tộc, máu lạnh trên thương trường lại mặc suit phi mô tô vèo vèo đi đón người yêu đâu chứ
Mạc Tư Hạ không nhịn được phá lên cười.
Lần đầu tiên Lâm Viên Ảnh thấy cậu cười lớn như vậy bất tri bất giác anh cũng cười theo.
Mạc Tư Hạ quyệt đi ngước mắt sinh lí trên khóe mắt nhưng vẫn không ngừng cười hỏi Lâm Viên Ảnh:
"Anh đến đây bằng cái này á?"
"Đúng rồi, xe của anh đó, mấy hôm nay đường tắc nên anh đi nó đi làm."
"Thật là ngầu." Mạc Tư Hạ dơ ngón cái biểu thị tán dương Lâm Viên Ánh.
Lâm Viên Ảnh đỗ xe ở góc khuất trong hầm gửi, lúc này vừa hay cơ hội sấn đến Mạc Tư Hạ.
Không chờ cậu cười hết, anh đưa tay ôm eo Mạc Tư Hạ kéo người cậu lại, tựa căm vào vai Mạc Tư Hạ, nói vào tai cậu:
"Em sắp đến kỳ nhạy cảm rồi."
Mạc Tư Hạ ngơ người, không ngờ hành động tiếp theo của Lâm Viên Ảnh lại như vậy, cậu không cười thành tiếng được nữa, lúc này lại đỏ mặt.
Mạc Tư Hạ thầm chửi cái phần thưởng làn da gì đó của hệ thống làm cậu mỗi lần ngại ngùng là cả mặt cả người đều nhạy cảm như vậy.
Cậu nghe thấy Lâm Viên Ánh nói tiếp:
"Vừa nãy lúc ở sảnh anh đã cảm nhận được rồi.
Cho nên mới vội vàng kéo em đi như vậy."
Cậu nhớ ra lần phát tình đầu tiên kia diễn ra cũng khá lâu rồi, vì không ổn định nên từ đó giờ cậu chưa đến kỳ lại, không ngờ nó lại sắp đến rồi.
"Đúng là hôm nay em thấy không khỏe một chút, tưởng do học hành căng thẳng quá." Mạc Tư Hạ nói.
Lâm Viên Ảnh thở dài mặt đối mặt với Mạc Tư Hạ,
"Từ sau thấy không khỏe dù chỉ một chút phải nói cho anh ngay biết chưa? Không được chủ quan như thế."
Mạc Tư Hạ gật đầu, Lâm Viên Ảnh cởi áo khoác bên ngoài của mình ra khoác cho cậu.
Mạc Tư Hạ ngơ ngác nhìn Lâm Viên Ánh.
"Tạm thời như vậy đã, không thể để Alpha khác đánh hơi được mùi của em được."
"Thế...!xong thì sao?" lần trước thuận thế được Lâm Viên Ảnh giúp đỡ, nhưng nếu lần này cậu về nhà rồi, không được ở cùng anh, vậy thì khi phát tình sẽ bị tiêm thuốc sao!? Cậu không muốn bị tiêm đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...