"Anh tỉnh rượu trước đi đã." Ngôn Dật đẩy thân thể say khướt sực mùi rượu của hắn ra khỏi mình, Lục Thượng Cẩm đứng không vững, lui về sau nửa bước.
Hắn mờ mịt ngẩn ngơ vài giây, sau đó nhìn thấy Omega hamster đang đứng bên cạnh Ngôn Dật, y tỏ rõ lúng túng, xấu hổ lặng lẽ lùi lại.
Trong đầu chợt vang lên âm thanh yếu ớt của Ngôn Dật trong điện thoại.
"Cẩm ca, anh thích hamster lắm sao? Nếu em nhấc cao lỗ tai lên, cũng rất giống hamster mà."
Lục Thượng Cẩm không để ý Ngôn Dật từ chối cái ôm của hắn, thì thầm nói: "Không giống hamster, không giống chút nào, thỏ mới đáng yêu."
"Về rồi nói." Ngôn Dật ngồi trên ghế cao chật chội nhảy xuống kéo Lục Thượng Cẩm đi, chào tạm biệt với Đàm Mộng và Thương Tiểu Nhĩ xong, cậu mang hắn ra khỏi hội quán.
Có lẽ sau khi uống nhiều người ta thường nảy sinh bản năng tìm kiếm nhà vệ sinh, lúc Ngôn Dật pha một chén trà giải rượu quay trở về không thấy Lục Thượng Cẩm đâu cả, đi đến toilet mới phát hiện hắn đang nằm nhoài trên mép bồn cầu.
"Anh đã uống bao nhiêu?" Ngôn Dật nhét trà giải rượu vào tay hắn.
"8, 9 lạng gì đó." Lục Thượng Cẩm dựa vào vách tường ngồi bệt xuống, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Ngôn Dật cau mày, giơ tay che khuất tầm mắt hắn: "Đừng nhìn đèn."
"Anh đang nhìn Ngôn Ngôn." Lục Thượng Cẩm kéo tay cậu xuống, thất thần nhìn chằm chằm ngọn đèn trần, ánh sáng của cậu không còn nguyện ý rọi chiếu cho hắn nữa rồi, cứ dứt khoát mà đi, hắn không thể nào bắt kịp.
Chua xót trong mũi lan tràn, Ngôn Dật tựa người lên cạnh cửa, bỏ mặc Lục Thượng Cẩm để hắn tự bình tĩnh lại, xuống nhà bếp dọn dẹp đồ đạc.
Trên bàn ăn có một cái thố với hơn phân nửa là sợi mì chưa kịp hoàn thành, phơi trong không khí một ngày trở nên khô cứng.
Cà rốt và thịt bò băm làm nhân bánh bày bừa lung tung trong phòng bếp, vì để cậu có thể ăn chút thịt, Lục Thượng Cẩm không khỏi phí tâm tư.
Lúc Ngôn Dật đang rửa chén, đột nhiên có người từ ôm lấy từ phía sau lưng.
Lục Thượng Cẩm trông như tỉnh tảo chuyên chú lau khô tay cho Ngôn Dật, vì say rượu nên thân thể không nghe theo sai bảo, sờ soạng mấy lần mới nắm được chai nước tẩy rửa, run rẩy bóp vào miếng bọt biển, cúi đầu bắt đầu rửa chén bát.
"Mang theo bé con ở ngoài nguyên một ngày rồi, chắc là em mệt lắm, mau đi ngủ đi, để anh làm cho." Lục Thượng Cẩm có vẻ khá mệt mỏi, thân hình hơi nghiêng qua dựa vào vách tường, lau rửa dụng cụ cắt gọt sạch sẽ.
Tay phải của hắn giật theo biên độ nhỏ, lúc lau qua dao thì không may bị cắt một miếng.
"Được rồi, đừng làm lộn xộn thêm nữa." Ngôn Dật mở vòi hoa sen giúp Lục Thượng Cẩm rửa trôi vết máu và bọt xà phòng, lấy thêm khăn giấy để hắn cầm máu, xoay người đi kiếm cồn và băng cá nhân.
Giống như đứa trẻ bị phê bình, Lục Thượng Cẩm đứng cạnh bồn cố đè vết thương lại.
"Ngôn Ngôn...!Lúc trước em rửa chén cũng sẽ bị thương ở tay như thế sao?"
Bước chân của Ngôn Dật thoáng dừng lại, đặt cồn và băng gạc trên bàn, nói hắn tự thu dọn phòng bếp sạch sẽ, sau đó đi lên lầu.
Lục Thượng Cẩm vô thức đi theo cậu đến cầu thang, ngẩng đầu nhìn cậu bước lên lầu, mãi cho tới khi Ngôn Dật đóng cửa phòng ngủ, mới có thể ngăn cách ánh mắt cô đơn của hắn.
Lục Thượng Cẩm ngồi trước bàn sát trùng vết thương trên tay, mùi cồn quá nặng, sớm đã lấp hết hương kẹo sữa.
Ngôn Dật vùi mặt vào trong gối đầu, buồn bực nhiều lần trở mình, không ngủ nổi.
Tiếng nhắc nhở trên wechat vang lên, Ngôn Dật cầm điện thoại đọc tin nhắn, là Đàm Mộng gửi mười mấy tấm ảnh chụp chung hôm nay, Thương Tiểu Nhĩ còn gửi qua một cái icon 'hamster khiêm tốn'.
[Không phải chuột xanh lá: A Ngôn à, đừng hiểu lầm tôi nha.
Mặc dù tôi và tiên sinh của anh có độ khớp cao nhưng hắn không hề có bất cứ ý tứ nào với tôi cả.
Tôi không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, có lẽ Lục tinh sinh dùng sai phương pháp, nhưng nó không tệ như anh đã nghĩ đâu...]
Ngôn Dật nhắn lại vài câu an ủi rồi chúc ngủ ngon.
Người khác không biết Lục Thượng Cẩm thế nào nhưng cậu hiểu rất rõ.
Hắn có tính cách ngang ngược tự phụ, dục vọng chiếm hữu cao của một Alpha điển hình, hiện tại hắn gây ồn ào điên cuồng như thế, không phải vì muốn ngọt ngào với cậu, chẳng qua là vì cậu không thuận theo ý hắn mà thôi.
Ngôn Dật thường nhìn thấy mấy đứa trẻ nhỏ tuổi tụ tập bắt kiến ném vào nước, nhìn con kiến giãy giụa trong đó, cuối cùng chết đuối chìm dần xuống đáy.
Ngây thơ nhưng đầy tàn nhẫn, rõ ràng bọn chúng cũng không có cái ác ý gì.
Cậu nghiêng người cuộn tròn, nhẹ nhàng xoa bụng dưới đã xuất hiện vòng cung nhỏ bé.
Đứa nhóc trong bụng càng ngàng càng hoạt náo, thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm động đậy.
Ban đêm có chút không thoải mái, Ngôn Dật ôm chăn bông không thể ngủ được.
Mỗi ngày cứ đúng 12 giờ đêm, Lục Thượng Cẩm đều sẽ nhỏ nhẹ đi vào, ngồi bên giường cậu phóng thích đủ tin tức tố trấn an.
Ngôn Dật không ngủ nhưng nhắm mắt lại không chịu tỉnh.
Thực tế lượng tin tức tố dồi dào bao bọc lấy thân thể đã giúp giảm bớt khó khăn khi mang thai rất nhiều.
Ngôn Dật lại không thể tự thuyết phục bản thân thản nhiên tiếp nhận lời đề nghị may rủi này.
Tin tức tố trấn an ngày hôm nay không dày đặc như mọi khi, hơn nữa nồng độ bất ổn, chắc là do hai ngày nay đi ra ngoài nên tiêu hao ít nhiều, Ngôn Dật cũng không muốn bận tâm suy nghĩ.
Lục Thượng Cẩm ngồi bên giường đợi rất lâu, cảm thấy Ngôn Dật đã ngủ, mới dịu dàng đưa tay ra vuốt ve lưng cậu.
Sau khi chắc chắn Ngôn Dật ngủ, sẽ không xua đuổi hắn, Lục Thượng Cẩm mới khẽ nằm xuống mép giường, không dám ôm Omega vào lòng, chỉ có thể cách nửa mét ngửi hương vị trên người cậu.
Trong hai ngày công tác, Lục Thượng Cẩm vẫn luôn mang tâm lý lo lắng nhớ nhung Omega trong nhà, đáp chuyến bay gần nhất trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi.
Hắn hơi mệt, mong nhận được tin tức tố động viên từ Omega, chỉ cần một chút xíu thôi là đủ để hắn lên dây cót tinh thần.
Ngôn Dật bỗng nhiên xoay người, nhàn nhạt nhìn hắn.
Lục Thượng Cẩm vốn đang thiu thiu sắp ngủ, mơ màng mở mắt ra, theo bản năng phóng thích tin tức tố động viên.
"Độ khớp thấp như thế, có ích gì không?" Ngôn Dật hỏi.
Trong phòng ngủ không bật đèn, xuyên qua bóng tối, cậu mơ hồ nhìn thấy ánh mắt bi thương của Lục Thượng Cẩm.
Hóa ra lời nói tuy rằng khiến bản thân đau, nhưng đâm vào người khác lại có thể nếm trải cảm giác sung sướng đến vậy, nói trả thù cũng không ngoa.
Nửa ngày sau, Lục Thượng Cẩm khàn giọng đáp: "Chẳng có tác dụng gì sao?"
Ngôn Dật khẽ hừ một tiếng, vùi mình trốn vào trong chăn.
Rất nhanh, tin tức tố trấn an xung quanh tăng lên gấp đôi, Lục Thượng Cẩm ở sau miễn cưỡng hỏi: "Hiện tại thế nào?"
Ngôn Dật không trả lời nữa.
Khoảng hơn mười phút sau, tin tức tố trấn an dần dần phai nhạt, khoảnh khắc Alpha bước xuống giường suýt nữa vấp ngã, hắn đỡ vai chậm rãi đi ra ngoài.
Ngôn Dật lấy điện thoại từ dưới gối ra, lướt xem album ảnh trong vô định, dừng lại ở mỗi tấm ảnh hai người ngọt ngào ôm nhau, màn hình quá sáng, khóe mắt cậu chua chua, ẩm ướt.
Buổi sáng ánh nắng chiếu vào, xuyên qua tấm rèm cửa thỏ màu vàng ấm áp rọi đến phòng ngủ.
Trợ lý Tiểu Ninh đưa rau củ tới, thu dọn tủ lạnh, từ ngoài cửa mang vào hai chậu hoa, hai chậu thủy tiên nở rực rỡ kiều diễm.
Ngôn Dật nhìn cậu ta chuyển đồ vất vả, muốn lại gần giúp đỡ một chút.
"Đừng đừng đừng, ngài để tôi tự làm." Tiểu Ninh cũng không dám để phu nhân đang mang long chủng phải nhúng tay, ngẩng mặt cười thoải mái, chuyển hai chậu hoa đến ban công.
Ngôn Dật đi rót cho Tiểu Ninh ly nước, dựa người vào ban công vừa tán gẫu với cậu ta: "Cửa sổ phòng ngủ chọn khá lắm, dùng rất dễ chịu."
Tiểu Ninh phủ bụi bẩn trên tay, đứng dậy ngạc nhiên nhớ lại: "Rèm cửa sổ? À à đó là do ông chủ chọn đấy, lúc đó còn sợ ngài không thích, ông chủ nói ngài sẽ thích, đúng là chỉ có ông chủ hiểu ngài."
Ý cười trên khóe môi Ngôn Dật cứng đờ, nhìn hai chậu hoa thủy tiên Tiểu Ninh đưa đến, sững sờ thất thần giây lát.
Trợ lý vừa rời đi, Lục Thượng Cẩm đã tan ca trở về sớm, mua cho cậu một phần bánh kem dâu tây.
Ngôn Dật đi qua huyền quan, liếc nhìn hắn.
Lục Thượng Cẩm đưa hộp bánh và một cành hồng đến trước mặt cậu.
Còn cho rằng cậu sẽ từ chối giống ngày thường, không ngờ Ngôn Dật thế mà đưa tay nhận.
Ánh mắt Lục Thượng Cẩm có chút kích động.
Ngôn Dật rút hoa hồng ném lên trên bàn, cầm bánh ngọt dâu tây đi lên lầu, quay đầu nói: "Mang hai chậu hoa kia để qua phòng anh đi, ngửi thấy liền buồn nôn."
Vai Lục Thượng Cẩm hơi run, dùng sức nắm thanh vịn cầu thang, ngẩng đầu nhìn cậu: "Hôm nay ai trêu chọc em thế?"
Ngôn Dật vòng trở về, nghiêng người nằm nhoài trên lan can hỏi hắn: "Làm mấy cái trò này đủ chưa?"
Lục Thượng Cẩm nhanh chóng nhảy lên cầu thang, bắt được hai tay Ngôn Dật, ấn người đẩy vào tường, bàn tay lớn đệm sau gáy cậu, hắn cúi đầu hạ xuống khóe môi Omega một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
"Bé cưng đừng nói vậy." Lục Thượng Cẩm tì lên hõm vai Ngôn Dật, cười nói, "Anh buồn lắm đó."
Ngôn Dật rũ mi, tầm mắt rơi vào cái eo và bụng gầy rắn chắc của Alpha.
Hắn ốm đi một chút.
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Ngôn Dật bối rối ngăn cản bản thân không được nghĩ tiếp nữa.
"Tôi nay em có muốn đi xem phim không?" Lục Thượng Cẩm ghé sát vào tai cậu, "Có ba bộ phim mới ra mắt, em chọn cái nào?"
Ngôn Dật cảm thấy hắn nghĩ có thể khiến cậu hào hứng lại lần nữa.
"Tôi không thích xem phim đến vậy."
Lúc trước chỉ là thích việc cùng người mình yêu xem phim, yêu ai yêu cả đường đi mà cất giữ cái đĩa CD kia, lúc chiếu phim có thể cảm nhận rõ ràng sự ngọt ngào, bàn tay hai người đều nhét vào trong hộp bỏng ngô, Ngôn Dật nắm được bỏng ngô, còn Lục Thượng Cẩm bắt lấy đầu ngón tay của cậu.
Ngôn Dật lên lầu, trở về phòng ngủ, để lại Lục Thượng Cẩm một mình ngồi trên bậc cầu thang, bóng lưng lạc lõng cong xuống.
Cậu ngồi trước bàn sách trong phòng, mở bánh ngọt ra, ăn phần kem dâu tây phủ phía trên, nghe thấy tiếng Lục Thượng Cẩm đang di chuyển chậu hoa phía bên ngoài.
Đêm đó, Ngôn Dật mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đảo mắt nhìn điện thoại di động, mười 12 giờ 5 phút.
Lục Thượng Cẩm bình thường đến rất đúng giờ, nửa đêm sẽ vào phòng, ngồi lại nửa tiếng để phóng thích tin tức tố động viên cho cậu.
Ngôn Dật đứng dậy đi vào toilet rửa tay, phát hiện cửa thư phòng đóng nhưng vẫn sáng đèn, Lục Thượng Cẩm đang nằm úp sấp ngủ vùi trước máy vi tính.
Bất tri bất giác đứng trước cửa thư phòng, Ngôn Dật do dự chốc lát, đạp trên dép bông mềm mại tiến vào.
Đi đến bàn đọc sách, Ngôn Dật nhìn thấy trong tay Lục Thượng Cẩm là một xấp văn kiện, đều liên quan tới thông tin mật về PBB.
Thư phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng trắng ấm áp rọi xuống gò má hắn tạo thành cái bóng sâu thẳm che khuất sống mũi và đôi mắt hắn.
Ngôn Dật nhìn rất lâu rồi rời khỏi khuôn mặt của Lục Thượng Cẩm chuyển sang bên.
Lúc này cậu mới phát hiện toàn bộ bức tường đứng đều treo đầy khung ảnh lớn nhỏ không đồng nhất.
Hầu hết là những bức ảnh chụp trong chuyến du lịch, Ngôn Dật nhìn từng hình từng hình, nhớ lại lúc ở trên máy bay Lục Thượng Cẩm đã nói rất thích chúng.
Ngoại trừ ảnh chụp du lịch, còn có một số bức ảnh chụp trộm ở nhiều góc độ ngốc nghếch, đều là hình của Ngôn Dật.
Có lúc là cậu đang ngủ gật trên chiếc sofa xích đu ngoài ban công hoặc là khi cậu thất thần nhìn vào gương.
Ngôn Dật trông thấy một tấm hình chụp cũ kĩ, Lục Thượng Cẩm mười tuổi đứng bên cạnh một con thỏ nhỏ bảy tuổi.
Tấm hình này đã được ép nhựa, nhưng xem vết tích thì không phải là tấm nằm trong tay của cậu.
Ngôn Dật đi qua nửa bức tường, bàn tay nắm chặt vạt áo, do dự không đi tiếp nữa.
Cậu bỗng nhiên nhìn thấy trên kệ sách có hai đôi giày nhỏ, một đôi màu xanh lam nhạt, một đôi màu vàng nhạt, tinh xảo và đáng yêu, dưới giày đặt một chồng quần áo trẻ em xinh xắn mới tinh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...