Trước khi bị đẩy ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Ngôn Dật đã có ý thức.
Ngón tay của cậu đè xuống hai tờ giấy xếp gọn gàng chồng lên nhau, mỗi một tờ đều viết lời quan tâm ân cần và câu chào từ biệt.
Y tá đi đến chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, nhẹ nhàng đẩy ngón tay của Ngôn Dật ra, bỏ xấp giấy note sang một bên.
Trên đường từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng phẫu thuật, dường như có ai đó cứ đuổi theo cậu, người ấy nắm tay cậu, bàn tay nóng rực, cảm giác hoảng sợ từ đầu ngón tay tiếp xúc nhau truyền vào tâm trí Ngôn Dật.
Ngôn Dật khẽ cuộn chặt ngón tay, muốn cho người kia một chút an ủi.
Nhưng rất nhanh, Alpha đó đã bị đẩy ra, đứng từ xa chăm chú nhìn cậu.
Vết khâu bị tiêm thuốc gây mê, Ngôn Dật vừa mới có chút tỉnh táo lại chìm vào trong giấc mộng, lúc gáy cậu bị tách mở thì đã hoàn toàn không còn cảm giác.
Cậu lại gặp Alpha kia.
Alpha chật vật ngồi trước bậc cầu thang, toàn thân đều là vết thương rách bươm, bóng lưng lộ rõ sự cô độc, hắn cứ ngồi đó nhìn về phía xa xăm chờ đợi.
Ngôn Dật đi tới, đứng trước mặt hắn.
Alpha ngẩng đầu lên, Ngôn Dật phát hiện cậu không nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Cậu đưa tay đặt lên má Alpha, giúp hắn lau đi nước mắt và máu đen trên đó.
Ngôn Dật cảm giác được mỗi một vết thương trên người hắn đều vô cùng đau đớn, nhưng không có cách nào ôm lấy hắn, thương xót hắn.
Bỗng nhiên bên eo bị siết chặt, Alpha vươn tay ôm cậu, tỉ mỉ hôn lên tóc mai trước trán.
Ngôn Dật giãy dụa muốn đẩy hắn ra, cánh tay siết trên người cậu càng thêm chặt chẽ, chỉ sợ cậu sẽ rời đi.
"Tha thứ cho anh, xin em đừng đi..." Giọng nói của Alpha trầm thấp, rất khác với con người kiêu ngạo trong ấn tượng ban đầu của cậu.
Ngôn Dật không nhìn rõ dáng vẻ của hắn, vì vậy cũng không dễ dàng đồng ý tha thứ.
Alpha tuyệt vọng cúi đầu, ôm riết eo cậu, giống như đứa nhỏ không nhận được kẹo, hắn cẩn thận bế Ngôn Dật lên, trở về căn phòng phía sau.
Cảm giác an toàn quen thuộc lại một lần nữa bao phủ toàn thân.
Ca phẫu thuật tiến triển rất thuận lợi, tỷ lệ thành công khi sử dụng tế bào gốc của bản thân cho tuyến thể chính sẽ cao hơn nhiều, hiện tại không có phản ứng đào thải.
Sau khi kiểm tra, vết thương của Lục Thượng Cẩm rất nghiêm trọng, gãy xương sườn, nứt xương vai, mất máu quá nhiều, năng lượng tuyến thể liên tục bị tiêu hao, cả người giống như tàn phế, đi vào nhà vệ sinh cũng khó khăn.
Hắn không để người khác chăm sóc, cũng không muốn thấy bất cứ ai cả, dặn y tá luôn luôn phải quan sát phòng bệnh của Ngôn Dật, có gì lập tức đến chỗ hắn báo một tiếng.
Hắn yên lặng dựa vào đầu giường, cầm trong tay cuốn sổ ghi chép của cậu, lật từng tờ, nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc nhẫn rơi xuống từ ngón tay áp út của Ngôn Dật.
[Cẩm ca dẫn mình đi xem phim, đây là lần đầu tiên mình đến rạp chiếu phim, màn hình thật lớn, bỏng ngô rất ngọt, thước phim đẹp mắt, còn cố ý mua một cuốn đĩa CD.
+17 điểm.]
"Phim." Lục Thượng Cẩm đặt bút đỏ khoanh tròn chữ này, rất lâu lắm rồi hắn không quan tâm gần đây có phim gì mới, chờ Ngôn Dật khỏe lên, hắn sẽ dẫn cậu đi xem.
Ngôn Dật thích tất cả những thứ mà những Omega nhỏ bé thích, cậu không thích súng đạn chút nào.
Lật một tờ, trên mặt giấy tùy tiện vẽ giản lược một người đàn ông đang hôn lên tai của bé thỏ.
Tranh vẽ thưa thớt, từ khi con nhỏ cậu đã vẽ xấu đến mức đáng yêu, trong mắt người khác bức tranh này trông không giống bất cứ thứ gì, nhưng Lục Thượng Cẩm luôn có thể nhìn rõ ý muốn của cậu.
Hơn mười năm trước, bọn họ còn chưa ở bên nhau.
Khi đó, Ngôn Dật rất thích xem truyện tranh về Tuzky, một con thỏ được vẽ bằng vài nét bút đơn giản, có mấy năm thời tiết quá nóng bức, cậu rất thích bắt chước mấy hành động của con thỏ kia, nhéo nhéo lỗ tai nhỏ.
Vì vậy Lục Thượng Cẩm mua cho cậu một tủ quần áo hàng hiệu nhưng cậu không mặc, nhất định phải mặc cái áo T-shirt mười mấy đồng có hình thỏ Tuzky.
Lục Thượng Cẩm vừa ghét bỏ vừa bất đắc dĩ.
Sau khi ở cùng nhau, Ngôn Dật bắt đầu nghiên cứu đồ cao cấp, âu phục, rượu đỏ, Lục Thượng Cẩm cuối cùng cũng hài lòng cậu đã có chút phẩm vị, bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là bởi vì không muốn hắn phải mất mặt khi cậu đứng cạnh.
Ba nói, Omega bọn họ phân hóa đến cấp bậc này, nếu như không yêu bất cứ ai, sẽ sống rất tốt.
Ngôn Dật có một ý niệm mơ hồ về những thứ xa xỉ tiện nghi, ngay đến cả cái ghim cài áo cũng chỉ nghĩ là làm bằng nhựa, Lục Thượng Cẩm chắc chắn rằng cậu sẽ thích nó, chỉ là hắn sẽ không đưa những thứ rẻ tiền cho cậu.
Giữa những hàng chữ hắn nhìn ra được, Ngôn Dật yêu nhất chính là Lục Thượng Cẩm năm hai mươi tuổi, mà không phải hắn hiện tại.
Hắn vẫn còn cơ hội để thắng được mình của năm hai mươi tuổi, tất cả những điều mà hắn chưa làm được cho cậu năm hai mươi tuổi, bây giờ hắn có thể làm được.
Cửa phòng bệnh có tiếng gõ nhẹ, y tá đi vào giúp Lục Thượng Cẩm đổi thuốc, theo phía sau còn có một cái đuôi nhỏ.
Lục Thượng Cẩm để trần nửa cánh tay, sau khi tháo băng liền lộ ra ba vết thương bưng mủ, đây là thương thế nghiêm trọng ít khi gặp phải, y tá có chút lo lắng, động tác luôn cố gắng nhẹ nhàng.
Lục Thượng Cẩm tựa như không cảm nhận được cơn đau, lười biếng ngồi xuống, đè khuỷu tay xuống đùi, chống cằm nhìn thỏ xám nhỏ đang lặng lẽ núp dưới chân giường.
"Đã liên lạc với gia đình nhóc chưa?"
"Dạ rồi." Thỏ xám vâng lời gật đầu, "Ba em sẽ lập tức chạy đến đây đón em, ba muốn biết tên của anh, muốn cảm ơn anh."
"Gặp rồi liền biết." Lục Thượng Cẩm lấy quả táo đầu giường ném cho cậu nhóc.
Cha cậu nhóc là ai hắn có lẽ không mấy để ý, nhưng thiếu gia nhà họ Lục thì hiếm có người nào chưa từng nghe qua.
Thỏ xám nhỏ ngoan ngoãn gặm táo.
"Hai ngày nay làm gì?" Lục Thượng Cẩm hỏi, "Nói Tiểu Ninh dắt nhóc ra ngoài chơi một chút."
Trợ lý Tiểu Ninh mấy ngày qua tương đối rảnh rỗi, mỗi ngày giúp Lục Thượng Cẩm mua hoa quả rồi đưa cơm là xong việc.
Thỏ xám nhỏ nói đã gọi điện cho bạn cùng lớp và giáo viên chủ nhiệm báo bình an, Thiệu Văn Trì giúp cậu ghi nhớ bài tập, hai ngày qua cậu đều bận rộn làm bài tập.
Lục Thượng Cẩm sờ cằm, hơi nhíu lông mày: "Bạn học của nhóc là Thiệu Văn Trì?" Hắn mơ hồ nhớ lại, hình như con nhện nhỏ kia từng kể qua.
Lúc sáng trợ lý cầm tư liệu đưa cho hắn, lai lịch của thỏ xám nhỏ này không đơn giản, người cha Alpha của cậu kinh doanh ở nước ngoài, người cha Omega là nhà thiết kế trang sức hàng hiệu mà hắn từng nghe danh.
Thật tốt.
Lục Thượng Cẩm hiện tại có ấn tượng tốt với tất cả chủng tộc thỏ, sự thương tiếc của hắn với thỏ nhỏ này có chăng là xuất phát từ việc tìm niềm an ủi dưới cơn hoảng loạn.
Sau khi lấy lại lý trí, Lục Thượng Cẩm thường theo thói quen tính toán được mất, cứu đứa nhóc này, hắn sẽ nhận lại lợi ích gì, bởi vì nó không phải Ngôn Dật.
Nhưng đến cuối cùng yêu ai yêu cả đường đi, hắn cũng muốn đối với Ngôn Dật càng tốt hơn nữa.
Đang nói chuyện, trợ lý từ ngoài gõ cửa: "Ông chủ, bọn họ đến rồi, ngài muốn gặp không?"
"Không, cậu biết nói như thế nào rồi chứ?" Lục Thượng Cẩm đẩy người thỏ xám: "Ba nhóc đến đón nhóc rồi đấy, đi đi."
Người ba Omega của thỏ xám nhỏ vành mắt đỏ ửng, người cha Alpha vừa ôm vợ vừa ôm con trai, kích động hôn hai người, sau đó đi qua hỏi thăm liệu có tiện gặp Lục thiếu để cảm ơn được không.
Trợ lý khách khí khéo léo từ chối: "Ông chủ tôi bị thương rất nặng, mệt mỏi lại kiệt sức, tạm thời không thể gặp người khác."
Alpha không có cách nào, y không phải người thích nợ nần ân tình, trên phương diện làm ăn cũng chẳng dính dáng gì đến Lục Thượng Cẩm, lúc đến cảm ơn thật sự không nghĩ ra rốt cuộc hắn thích gì, thuận miệng hỏi thăm Tiểu Ninh một tiếng, xem thử ông chủ của cậu ta cần gì, nếu có thể nhân cơ hội này kết giao với Lục Thượng Cẩm thì quá tốt rồi.
Trợ lý nhẹ giọng nói: "Ông chủ của tôi chỉ thích duy nhất phu nhân trong nhà, mà hiện giờ phu nhân đang nằm trong phòng ICU, chi tiết khác thì tôi không rõ lắm, chỉ biết ông chủ và Thiệu thiếu gia có hiềm khích với nhau."
Alpha ngẩn ra, hơi vuốt cằm: "Là Thiệu thiếu gia nào?"
"Còn Thiệu thiếu gia nào khác có thể chọc giận được ông chủ của tôi?" Trợ lý làm bộ như lỡ miệng, liền nhắc sang một buổi triển lãm trang sức mà Lục thiếu đang cân nhắc gần đây.
Alpha không thể giả bộ nghe không hiểu ám chỉ kia, ý tứ của Lục Thượng Cẩm đã tương đối rõ ràng.
Tiễn thỏ xám và hai vị tiên sinh đi xong, trợ lý quay về phòng bệnh báo cáo.
Lục Thượng Cẩm đang vùi đầu ghi chép thứ gì đó vào sổ tay, trợ lý hơi nghiêng người nhìn qua, dòng trên cùng là "Phương pháp nuôi dưỡng và chăm sóc thỏ cụp tai."
Trợ lý vừa bước đến, ngòi bút trên tay Lục Thượng Cẩm dừng một chút, lập tức khép sổ ghi chép lại, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn mở ra tiếp tục viết lách như bình thường.
Trợ lý đã ở cạnh Lục Thượng Cẩm nhiều năm, cậu ta từ lâu được rèn giũa khả năng nhìn mặt đoán ý, mới nhớ ra lúc nãy đi mua đồ ăn bên ngoài có một thư viện gần đó, vì vậy cậu ta lập tức chạy xuống đặt cọc làm thẻ mượn sách, giúp Lục Thượng Cẩm mượn một chồng sách về vấn đề nuôi dưỡng thỏ.
Hạ Bằng Thiên tình cờ gặp cậu ta lúc đưa em trai mình đi thay thuốc, tự hỏi liệu tầm nhìn thương mại của Lục Thượng Cẩm có hay không sắp chạy sang lĩnh vực nông nghiệp rồi?
Ngay khi Hạ Kính Thiên đang đổi thuốc hét lên một tiếng thảm thiết đã gọi hồn Hạ Bằng Thiên trở về, anh ta dựa vào bên tường khinh bỉ nhìn em trai: "Nhóc con, cho chừa con mẹ em đi."
Sách chất đống đầu giường như bàn học của học sinh cấp ba, còn Lục Thượng Cẩm thì đắm mình trong mớ tri thức bao la của việc nuôi dạy thỏ.
Hắn đọc sách rất nhanh, nửa tiếng là có thể xem xong một quyển, hơn nữa hắn không bao giờ quên được những phần quan trọng.
"Cỏ khô Cỏ Timothy, cỏ linh lăng." Lục Thượng Cẩm ghi nhớ vài loại thức ăn của thỏ, rồi lên diễn đàn thú cưng giống thỏ để nghiên cứu nhãn hiệu.
Từ trước tới nay hắn không hề biết rằng thỏ tai cụp là một loại thỏ rất yếu ớt, nhút nhát và dễ sợ hãi, sợ nóng, sợ lạnh, không ăn được đồ quá lạnh hoặc quá nhiều thịt.
Lúc trước mang cơm cho cậu đều là hoành thánh nhân tôm và thịt bằm, rồi còn đút cho cậu ăn nhiều dâu tây lạnh như vậy, Ngôn Dật chắc chắn rất khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nhịn không dám nói ra.
Thỏ thích được cưng nựng vuốt ve, nếu như nó lặng lẽ tới gần, mân mê mông rồi nằm nhoài trước mặt thì chính là dấu hiệu mời gọi vuốt ve, nếu không được âu yếm thì sẽ dễ chán nản, thời gian lâu dài chuyển thành bệnh trầm cảm.
Sau khi chia tay ba năm, hắn còn chưa từng quan tâm Ngôn Dật chứ nói gì đến vuốt ve, thỏ nhỏ nói cậu có chứng khao khát da thịt, có lẽ là muốn biểu đạt rằng, cậu đang muốn được vuốt ve.
Lục Thượng Cẩm liếc mắt nhìn đồng hồ, không biết khi nào thì có thể ghé thăm được đây?
Đã lâu rồi chưa được ôm thân thể mềm mại thơm ngát của thỏ nhỏ vào lòng, cậucó khỏe không? Công hiệu của thuốc tê qua đi liệu có thấy đau không? Một mình ngủ trong phòng chăm sóc đặc biệt trống trải hẳn là cô đơn lắm.
Lục Thượng Cẩm suy nghĩ một hồi, dịch người xuống giường bệnh, dùng thang máy đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, định cách một tấm cửa nhìn Ngôn Dật.
Hạ Kính Thiên ngồi cạnh cửa, miễn cưỡng dựa lưng vào tường, giương mắt hỏi: "Mới vừa nghe tin là có thể vào thăm rồi, nhưng không thể ở bên trong quá lâu, anh vô trong nhìn thử một chút đi."
Lục Thượng Cẩm ngẩn ra, đầu ngón tay đặt trên tấm cửa kính.
"Tôi chưa có vào đâu, " Hạ Kính Thiên chỉ vào cánh tay quấn băng vải, "Tôi chỉ đến thay thuốc thôi à."
Lục Thượng Cẩm xác nhận có thể vào thăm thêm lần nữa mới rón rén bước vào, Ngôn Dật vẫn đang ngủ say trên giường, tuyến thể sau gáy dán băng gạc, băng gạc sạch sẽ không còn thấm máu nữa.
Lục Thượng Cẩm cẩn thận kìm nén tin tức tố của bản thân để không gây kích ứng cho Ngôn Dật, hắn ngồi bên giường, bao bọc bàn tay trái nhỏ gầy guộc vào lòng bàn tay hắn.
Khung xương của Omega vốn rất nhỏ, mấy ngày nay dựa vào dịch dinh dưỡng và dịch năng lượng để chống đỡ, cánh tay gầy đến mức chỉ còn chừa lại một lớp da mỏng manh, lúc nâng lên không hề cảm nhận được chút trọng lượng nào.
Hắn muốn ôm thỏ nhỏ vào lồng ngực, để cậu gối lên hõm vai của hắn mà dỗ dành.
Lục Thượng Cẩm tuân theo lời dặn của bác sĩ thử phóng thích một chút tin tức tố xoa dịu thăm dò, quan sát vẻ mặt của cậu xem có thay đổi gì hay không.
Bác sĩ Chung nói, tuyến thể bị hư hại đã được thay thế hoàn toàn, tất cả ký hiệu trước kia đều biến mất.
Nhưng Lục Thượng Cẩm vẫn kiềm chế phóng thích lượng tin tức tố xoa dịu, tin tức tố lúc trước hắn thả ra đã khiến Ngôn Dật cảm thấy đau đớn và bài xích, cho nên hắn không dám manh động.
Bàn tay yếu ớt đang đặt vào lòng bàn tay hắn khẽ động đậy rồi hơi siết chặt, nắm lấy đầu ngón tay của Lục Thượng Cẩm.
Mặc dù bàn tay ấy lạnh lẽo, nhưng Lục Thượng Cẩm lại cảm giác được sự ấm áp an ủi đang lan tràn, thuận theo máu huyết từ bàn tay chảy vào bên trong chữa lành cho hắn.
Lục Thượng Cẩm cố gắng khắc chế tiếp xúc, khuôn mặt ngủ say mê man của Ngôn Dật hiện lên rõ ràng trong tầm mắt, như những nét vẽ hằn sâu vào trái tim hắn, không bao giờ quên lãng.
Hắn muốn nói một lời cam kết thật long trọng để đền bù nhưng khoang mũi bỗng nhiên thấy chua xót, cổ họng nghèn nghẹn còn thanh âm khàn đến mức khó nghe.
Vì vậy chỉ có thể cúi đầu hôn một cái lên mi tâm cậu:
"Cảm ơn em, bé cưng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...