Edit: @nynuvola (wp)
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, Ngôn Dật đạp trên thảm sàn đứng ngay cửa, áo ngủ che kín, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Omega nhện con ngừng khóc, nghẹn ngào nhìn Ngôn Dật.
Ngơ ngác giây lát, đoạn nhõng nhẽo đứa hai cánh tay nhỏ về phía cậu.
Ngôn Dật mở to mắt, do dự ôm lấy đứa nhóc từ trong lòng của Thiệu Văn Cảnh.
"Thỏ Thỏ." Thiệu Văn Trì vòng tay qua cổ Ngôn Dật, dùng khuôn mặt non mềm mọng sữa của mình cọ vào cổ cậu.
Đôi mắt vô hồn của Ngôn Dật chậm rãi thu lại, vỗ lưng bảo bối trong lồng ngực, từ tốn thả ra tin tức tố trấn an, nhẹ giọng dỗ dành an ủi: "Đừng khóc."
"Ừm." Thiệu Văn Trì ngoan ngoãn mím môi, gương mặt trắng nõn sưng lên, nhỏ giọng giải thích cho Ngôn Dật, "Anh trai em không xấu đâu, bình thường anh ấy sẽ không bắt nạt người khác, cho nên anh không cần sợ."
Thiệu Văn Cảnh chau mày cười khẽ, khoanh tay dựa người vào cạnh cửa: "Hì, đó là điều dĩ nhiên.
Em phải nhớ tôi là người tốt đấy."
Văn Trì thiếu gia đột nhiên đến đây, đầu bếp lại làm thêm vài món thức ăn.
Thiệu Văn Cảnh dặn dò vệ sĩ ra bên ngoài trang viên tẩy sạch sẽ những vết tích mà tin tức tố để lại, không để Lục Thượng Cẩm có cơ hội lợi dụng.
Sắp xếp xong xuôi, Thiệu Văn Cảnh quay trở lại liền trông thấy Ngôn Dật mang theo Văn Trì ngồi trước bàn ăn, Văn Trì ngoan ngoãn cầm muỗng sứ nhỏ ăn cơm, Ngôn Dật lột một con tôm, bẻ thành hai đoạn đặt vào chén của em trai.
Văn Trì chớp đôi mắt to tròn nói lời cảm ơn.
Khuôn mặt trắng sữa dính một giọt tương cà, trên khuôn mặt đó là đôi mắt đen láy, cậu nhóc và anh trai cậu đều sở hữu đôi con ngươi phản chiếu ánh sáng kim loại, có điều nhện nhỏ rất đang yêu, khiến người khác không khỏi tò mò.
Ngôn Dật sững người, mím môi cười, múc một muỗng bắp đặt vào chiếc dĩa trống cho nhóc, sau đó lại gắp tiếp hai bông cải xanh.
Văn Trì không vui nhìn cải xanh, nhõng nhẽo nhỏ giọng nói: "Cái này ăn không ngon."
Ngôn Dật chống cằm dịu dàng nhìn nhóc: "Tốt cho thân thể, lớn lên sẽ không nổi mụn trên mặt, ăn một chút thôi."
"A~" Văn Trì do dự giây lát, há miệng.
"Ngoan." Ngôn Dật gắp rau đút cho nhóc, đầu đũa gạt đi canh rau còn dính trên khóe miệng Thiệu Văn Trì.
Cậu nhóc nhận được khen ngợi, quai hàm phồng ra, đôi mắt to tròn cong thành hình vòng cung.
"Em tập thói quen đó cho nó, sau này mỗi ngày nó đều sẽ bắt em đút đấy." Thiệu Văn Cảnh xuất hiện từ phía sau không rời, hai tay chống ghế dựa của Văn Trì, cúi đầu quở trách, "Thiệu Văn Trì, tự ăn cơm."
"Hừ, ghét con gà thối xấu xa." Thiệu Văn Trì vụng về gắp một con tôm rồi bóc vỏ bằng ngón út, không bao lâu sau tay áo của cậu nhóc đã dính đầy tương cà, nhưng vẫn ăn nó một cách ngon lành.
Thiệu Văn Cảnh cúi người vuốt ve tóc và lỗ tai của Ngôn Dật, ngồi vào phía đối diện bàn ăn, tay phải dùng đôi đũa lột vỏ hai con tôm dễ dàng, một con đặt vào chén Văn Trì, con khác đặt trong chén Ngôn Dật.
"Tôi không biết em thích ăn loại thức ăn chay nào, nên kêu bọn họ làm thêm vài món, còn có cá và tôm, có thể giúp em bồi bổ cơ thể." Thiệu Văn Cảnh liền lột thêm mấy con tôm đặt bên cạnh, trên tay hắn không có chút vết bẩn nào, thuộc về nặng lực điều khiển đáng kinh ngạc của loài nhện.
Ngôn Dật nhìn đôi tay thon dài của Thiệu Văn Cảnh, hơi ngẩn người.
Trong ký ức lúc mơ hồ lúc rõ nét của cậu, hình như đã từng cùng Alpha của mình đi ăn tối, ấn tượng của cậu về đôi bàn tay của Alpha ấy không hề mịn màng bóng loáng, trên mu bàn tay đầy rẫy những vết thương do súng đạn gây nên.
Alpha của cậu cũng không thành thạo lột tôm như vậy, lúc lột đã khiến tay hắn có thêm nhiều vết thương nhỏ, vụn thịt tôm hắn lột được đều đặt vào chén của Ngôn Dật.
Alpha trong ký ức ấy rốt cuộc là ai.
Là Thiệu Văn Cảnh sao?
Dường như không phải, có lẽ lúc cậu ở bên ngoài đã từng bao dưỡng một Alpha nào đó, nhưng cậu không thể nhớ ra được.
Giật mình hồi tỉnh lại, Ngôn Dật cảm thấy có chút xấu hổ khi đã có gia đình nhưng trong đầu còn nhớ đến một Alpha khác.
Thiệu Văn Cảnh lột xong con tôm cuối cùng, bỏ vào chén của Ngôn Dật.
Văn Trì kinh ngạc trừng mắt nhìn, anh trai cậu nhóc luôn luôn nhường món ngon nhất còn lại cho mình.
Những ngẫm kĩ, Thỏ Thỏ cần phải ăn nhiều một chút, bởi vì anh ấy thoạt nhìn rất ủ dột.
Ngôn Dật chỉ ăn vài miếng thì không ăn nữa, đi rửa tay xong trực tiếp trở về phòng ngủ.
Cậu nghiêng người co rúc trên giường, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Theo bản năng sờ lên bụng nhỏ của mình.
Nơi này hẳn phải có một bé cưng.
Nhưng đi đâu mất rồi?
Cậu mờ mịt nhắm mắt lại, hình ảnh hỗn loạn trong đầu không ngừng xáo trộn, những màu sắc sặc sỡ dần dần biến thành màu đen tối tăm.
Trong lồng ngực chợt được thả vào một quả cầu thịt ấm áp, Ngôn Dật chậm chạp mở mắt ra, phát hiện Thiệu Văn Cảnh đang nhét Văn Trì đã ngủ say vào lòng cậu.
Con nhện nhỏ mới vừa tắm rửa sạch sẽ, khuôn mặt và bàn tay nhỏ đều nóng hừng hực, lông mi dài rung động rũ xuống, cậu nhóc ngửi thấy mùi tin tức tố của Ngôn Dật, chép chép miệng chui vào, cuộn người vùi trong khuỷu tay cậu.
Thiệu Văn Cảnh ngồi bên giường, nhẹ nhàng xoa tóc Văn Trì như chạm vào châu báu, hạ giọng nói: "Cha mẹ tôi bị thợ săn tuyến thể giết chết, khi đó Văn Trì mới một tuổi rưỡi, từ khi nó biết nói, vẫn luôn hỏi khi nào thì các ba mới quay trở về."
"Tôi không có cách nào giải thích cho nó, chỉ có thể bảo các ba đã biến thành sao trên trời dõi theo Văn Trì, đúng là không có chút sáng tạo nào nhỉ?" Thiệu Văn Cảnh cười, ôn nhu mà mềm mại, bình tĩnh như đang kể về chuyện của người khác.
"Em trai là người thân quan trọng nhất của tôi." Thiệu Văn Cảnh cong ngón tay đụng một cái lên khuôn mặt như thạch của Văn Trì, "Em cứu nó, lúc trước tôi thật sự không hề biết."
Ngôn Dật lắc đầu, kỳ thực cậu không nhớ rõ.
Kéo Văn Trì vào trong lòng mình, thả ra tin tức tố xoa dịu, để Omega yếu đuối có thể cảm nhận được an toàn và bình yên.
Khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn vùi trong vòng tay của cậu, nhóc con xinh đẹp tựa một con búp bê sứ, có cảm giác rất mong manh dễ vỡ.
Ngôn Dật ngập ngừng nhấc đầu ngón tay, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng mềm mại.
Xúc cảm tốt đẹp đến mức khó tin.
Nếu như cậu cũng có con, nhất định sẽ là một bé thỏ nhỏ đáng yêu đẹp đẽ.
Vì vậy cậu phải bảo vệ Omega nhỏ bé yếu đuối, không thể để bất cứ ai làm tổn thương Omega.
Ngôn Dật mệt mỏi thiếp đi, vẫn ôm Văn Trì vào lòng.
Thiệu Văn Cảnh kéo chăn mỏng cho hai người, cẩn thận đánh giá khuôn mặt tiểu bạch thỏ đang ngủ, yên lặng dè dặt cuộn tròn người, bảo vệ chặt chẽ nhện nhỏ trong tay.
Thỏ nhỏ nhìn qua điềm đạm anh tuấn, trên hồ sơ có viết cậu 27 tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống thiếu niên.
Gã dìu trán Ngôn Dật, để lại trên mu bàn tay cậu một nụ hôn.
"...!Xin lỗi."
Gã khẽ khàng đóng cửa phòng ngủ, cầm âu phục và chọn caravat màu tím sẫm, một vài người bạn chơi thân lâu năm của gã vừa về nước, Thiệu Văn Cảnh đến gặp bọn họ trong phòng ăn ở trang viên nội bộ tách biệt.
Lái xe cần hai mươi phút, gã thừa dịp gọi điện cho hiệu trưởng trường học của Văn Trì, hỏi về vụ việc suýt xảy ra tai nạn giao thông, ngữ khí bất mãn.
Một người bạn dẫn theo đầu bếp chuyên về bánh ngọt làm 12 món ăn nhẹ cho bữa trà chiều, bản thân Thiệu Văn Cảnh không thích đồ ngọt nhưng lại bị thu hút bởi bánh kem tầng xoài mật ong, gã cười với đầu bếp, muốn mang theo 2 phần bánh ngọt về.
Đầu bếp vừa gọt xoài vừa nói: "Chắc là trong nhà tiên sinh có con nít nhỉ? Mấy đứa nhỏ thích ăn tráng miệng kiểu này lắm."
Thiệu Văn Cảnh dựa lưng vào cửa, hai tay đút trong túi quần, đôi mắt đào hoa cong lên.
"Có, hai nhóc."
Hắn trở về nhà, xa xa nhìn thấy Ngôn Dật đang ôm Văn Trì ngồi ở sân trước cây phong, cặp của Văn Trì nằm trên ghế dài, cậu nhóc cầm một quyển vở bài tập tiếng Anh khổ não lắng nghe Ngôn Dật giảng bài.
Ngôn Dật cầm bút máy viết ra vài dòng ghi chú bên lề vở bài tập, dạy Văn Trì một chút ngữ pháp, dòng chữ đều đặn được viết lên giấy, trật tự rõ ràng và dễ hiểu.
Văn Trì nghe lập tức nằm nhoài trong lòng Ngôn Dật, ngủ gà ngủ gật.
Trên trán chợt lạnh, Thiệu Văn Cảnh đã ngồi xuống bên cạnh, lay tỉnh Văn Trì: "Tiểu tử thúi, không nghiêm túc nghe giảng, mỗi ngày ở trường học chắc cũng ngủ thế này phải không?"
Văn Trì ôm trán oán hận liếc Thiệu Văn Cảnh một cái, sau đó đảo qua người Ngôn Dật, nhóc quay đầu khoe khoang với Thiệu Văn Cảnh: "Thỏ Thỏ dạy em dùng tám loại ngôn ngữ để nói 'Tôi yêu bạn' đó."
Thiệu Văn Cảnh nghe, nhìn về phía Ngôn Dật, trong mắt đong đầy ý cười.
Hóa ra thỏ nhỏ không chỉ là một cỗ máy giết chóc, Thiệu Văn Cảnh bắt đầu nhìn nhận cậu kĩ hơn lần nữa.
Gã lấy ra hai cái hộp hình tròn gói giấy kraft mỏng, ánh mắt Văn Trì lập tức sáng lên, chạy đến nhận cái hộp, ngoan ngoãn ngồi trên ghế xé gói giấy đi,: "Hôm nay là quà gì vậy?"
Ngôn Dật ngơ ngác nhận hộp bánh ngọt, mùi thơm nức mũi của xoài và mật ong theo đó tràn ra.
Được tặng quà, tay chân cậu có chút lúng túng.
Thiệu Văn Cảnh tay khoát lên cạnh ghế, khóe mắt nheo lại: "Tôi có thể được nghe thử tám loại ngôn ngữ 'Tôi yêu bạn' không?"
Ngôn Dật mở miệng, rồi cúi đầu.
Cậu không có cách nào nói ra điều đó một cách rõ ràng với người khác được.
"Em yêu anh" và "Em thích anh ", những lời tình cảm mạnh mẽ như vậy, cậu không thể nói ra.
Văn Trì ngậm cái muỗng nhỏ, đôi mắt to tròn lúng liếng đánh giá Ngôn Dật và anh trai, cảm thấy anh trai mình đang xấu hổ lúng túng nên cậu nhóc ngậm lấy một miếng bánh xoài mật ong lớn tiếng hét lên:
"I LOVE U!"
Chọc cho Thiệu Văn Cảnh phải ôm nhóc vào trong lòng hôn lên hai cái má phúng phính: "I loveu honey."
Ngôn Dật cúi đầu, tiếp tục ăn tráng miệng.
Cuộc sống như này rất thoải mái và an toàn, là sự an tâm mà cậu thầm khao khát, nhưng vẫn có chút gì đó thất vọng mất mát quẩn quanh, vài thứ bị gió thổi tan đi, biến mất, không còn hồi ức.
——————————————————————
Đang trong kì nghỉ lễ 1/5, trường học cực kì yên ắng, hành lang đầy hoa tử đằng rũ xuống như một biển hoa treo ngược, hương thơm của cỏ cây nhàn nhạt lưu lại trong không khí ấm áp, xuyên qua lớp cửa kính thủy tinh phiêu đãng vào lớp học, ghế ngồi bị úp lên trên mặt bàn.
Chỉ có một vài văn phòng còn trực ban, bên trong phòng hiệu trưởng truyền ra tiếng quát mắng nghiêm khắc.
Giáo viên chủ nhiệm của Thiệu Văn Trì là cô giáo Tưởng, vì giấu giếm vụ việc Văn Trì suýt chút nữa gặp tai nạn xe cộ nên tạm thời bị cách chức.
Tưởng Hiểu Hồng bị hiệu trưởng mắng một thôi một hồi, còn muốn mở cuôc họp lớn để chấn chỉnh lại vấn đề giáo viên thất trách.
Thiệu Văn Cảnh chỉ yêu cầu hiệu trưởng nghiêm túc xử lý chuyện này, nhưng hiệu trưởng nóng lòng nịnh nọt nên hiểu sai ý, trực tiếp ra quyết định cách chức cô giáo Tưởng.
Cô giáo đạp giày cao gót thất thần ra ngoài cổng trường, bị hiệu trưởng mắng nhiếc một trận, trong đầu vẫn còn ong ong choáng váng.
Cô rất hối hận vì chưa thể báo sớm việc này cho Thiệu Văn Cảnh, khiến gã nổi giận.
Lúc đó chỉ là sợ vỡ bát cơm của mình.
Hai năm trước người chồng thất nghiệp rượu chè bạt tai một cái, cô đã lập tức ly hôn, dắt theo đứa con rời khỏi nhà.
Hai năm qua vừa phải chăm sóc con, không chỉ trả tiền góp mua nhà, còn phải phụng dưỡng cha mẹ, nuôi nấng con cái.
Chồng trước có chết cũng không đồng ý ly hôn, cha mẹ khuyên cô nên nhường nhịn cho yên chuyện, lớn tuổi rồi ly hôn làm sao mà sống được, tạm nhẫn nhịn rồi cũng qua.
Những ngày tháng cứ trôi đi như vậy, kinh nghiệm dày dặn và trình độ học vấn cao, lại là giáo viên chủ nhiệm trong trường tiểu học Noble của giới quý tộc Nam Kì, tuy mệt mỏi nhưng mức lương rất cao, đãi ngộ cũng tốt.
Bởi vì đắc tội Thiệu Văn Cảnh mà mất đi công việc này, thậm chí sau này không thể đặt chân vào trong ngành nữa.
Gót giày lọt vào khe nứt, Tưởng Hiểu Hồng lảo đảo, không cẩn xước vào chân, đau đến mức cô phải khom người ngồi trên đất hồi lâu.
Cô bò dậy, khấp khễnh đi tới bên lề đường ngồi xuống, giày cao gót đặt bên cạnh, vùi đầu vào cánh tay khóc nức nở.
Thiệu Văn Trì hoàn toàn không mảy may thương tổn, Thiệu Văn Cảnh tại sao còn muốn giận chó đánh mèo lên người cô, loại bề trên không dính khói bụi trần gian làm sao biết cuộc sống này có bao nhiêu vất vả?
Gã vì em trai của mình mà cắt đi nguồn sống của một gia đình nhẹ như bỡn.
Dựa vào cái gì?
Tại sao trên thế giới này nhiều cặp đôi hạnh phúc như thế? Tại sao riêng cô lại thất bại thảm hại?
Tưởng Hiểu Hồng không cam tâm ngồi bên lề đường khóc lớn, oan ức nhẫn nhịn nhiều năm bùng phát, không chú ý bên đường cách mười mét đang đậu một chiếc Bentley.
Lục Thượng Cẩm chống tay lái yên lặng nhìn người phụ nữ.
Hắn mới vừa từ bệnh viện hôm bữa Ngôn Dật kiểm tra sức khoẻ đi ra.
Có lẽ vì bệnh viện chột dạ nên trên báo cáo kiểm tra cũng không ký tên của bác sĩ.
Nhưng hắn có thể dựa vào tin tức tố tìm lưu lại tìm ra bác sĩ đã viết lên báo cáo đó.
Hắn muốn biết, rốt cuộc phải có bao nhiêu thù hận, mới khiến một bác sĩ có thể bỏ qua lương tâm để lừa gạt con thỏ nhỏ đang khát vọng có thai như vậy.
Bác sĩ Tôn bị Lục Thượng Cẩm chặn trong nhà vệ sinh, khóa trái cửa.
Lục Thượng Cẩm ấn mạnh đầu của ông ta xuống bồn rửa tay đang xả đầy nước, cúi người thấp giọng bức cung bên tai ông ta.
Giọng nói lạnh nhạt trầm khàn của hắn lúc này tựa như diêm vương đòi mạng.
Bác sĩ tôn bị vùi dập hết nửa cái mạng, mới run rẩy nói ra một cái tên 'Thiệu tổng'.
Lục Thượng Cẩm chợt rõ ràng.
Thiệu Văn Cảnh trong bóng tối đã bí mật châm ngòi ly gián, ném đá giấu tay, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, dẫn đến chia ly.
Thiệu Văn Cảnh nhìn chằm chằm tuyến thể A3 của Ngôn Dật.
Mà hắn, không bảo vệ tốt cho cậu.
Lục Thượng Cẩm dùng sức siết chặt vô-lăng, đôi mắt hằn đỏ như sắp bật máu, mỗi giây mỗi phút đều không thể chợp mắt, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, sẽ nghe thấy giọng nói cầu cứu yếu ớt của Ngôn Dật, nhìn thấy khuôn mặt bất lực của cậu, nhớ đến ngày đó hắn đè thỏ nhỏ trên sàn nhà, làm cậu đau tới sống không bằng chết.
Thỏ nhỏ của hắn có khỏe không?
Lục Thượng Cẩm ấn ngực, tim nhói lên từng đợt.
Hắn phải cứu thỏ con về nhà, yêu thương cậu thật nhiều, cẩn thận chăm sóc cậu, không để cậu tiếp tục làm cái gì cũng đều phải nơm nớp lo sợ, không muốn cậu yêu hắn một cách đau khổ như thế nữa.
Hắn muốn nói với thỏ nhỏ một câu "Xin lỗi", là lỗi của hắn, tất cả là lỗi của hắn, hắn sẽ sám hối về sự thô lỗ của mình, sám hối về những năm tháng lạnh nhạt thờ ơ với cậu.
Hắn là người đáng bị phỉ nhổ.
Sự khiêu khích và coi thường của người khác trong mắt hắn chẳng là cái thá gì cả, chỉ có người thân cận nhất mới lo lắng và quan tâm hắn, sẽ tổn thương khi bị hắn bật thốt lên lời ác ý, sẽ không quan tâm đến gai nhọn đang đâm xuyên qua cơ thể mà trao cho hắn một cái ôm, chỉ người yêu hắn đến tận xương tủy mới sẽ vì hắn mà chấp nhận buông tay những gì từng nắm giữ.
Hắn từ đầu đến cuối đều phụ lòng, phụ lòng một trái tim ngây thơ lãng mạn đã từng bùng cháy vì hắn.
Cô giáo ngồi ở lối đi bộ khóc mười phút, càng khiến Lục Thượng Cẩm thêm phiền lòng.
Hắn đờ người hồi lâu, nếu như không phải sợ tin tức tố tràn lan, hắn cũng muốn ngồi trên vỉa hè khóc một trận.
Lục Thượng Cẩm men theo tia nhỏ tin tức tố bỉ ngạn tìm được Omega nhện tương tự Thiệu Văn Cảnh, có thể xác định là trường tiểu học này, nhưng đang trong dịp nghỉ nên học sinh còn chưa đi học trở lại.
Giáo viên kia là từ trường học đi ra, Lục Thượng Cẩm suy tư một chút, đang cân nhắc dò hỏi sao để không đánh rắn động cỏ.
Một chiếc xe taxi đi trước hắn một bước dừng ngay bên cạnh cô giáo.
Tưởng Hiểu Hồng xua tay, che miệng nức nở nói không bắt xe.
Tài xế hạ cửa kính xuống, nhô đầu ra hỏi thăm tình hình Tưởng Hiểu Hồng: "Cô giáo Tưởng, sao cô lại ngồi ở đây?"
Vừa nghe thấy là âm thanh quen thuộc, Tưởng Hiểu Hồng ngẩng đầu lên: "Tài xế Trần? Tại sao anh lại lái...!taxi..."
Trước giờ tái xế Trần vẫn là người đưa đón Văn Trì, Tưởng Hiểu Hồng mỗi lần thấy ông ta, sẽ thường chào hỏi.
Trần sư phó cười khổ: "Tôi bị ông chủ sa thải, chắc là cùng một chuyện giống cô.
Tôi thấy cô đi đứng không tiện, chi bằng lên xe, đúng lúc tôi thay ca, chúng ta tìm quán ăn nghĩ cách nhé."
"Cảm ơn, cảm ơn ông." Tưởng Hiểu Hồng nhìn xung quanh một vòng, nhấc giày cao gót lên xe tài xế Trần.
Lục Thượng Cẩm thị lực rất tốt, thông qua đọc khẩu hình miệng có thể nhìn được rõ ràng hai người họ đang nói cái gì.
Sau khi xe taxi rời đi, Lục Thượng Cẩm cũng khởi động bám theo.
Tài xế Trần và cô giáo Tưởng tiến vào một quán ăn nhỏ, Lục Thượng Cẩm cũng đi theo.
Vừa bước vào, mùi khói dầu bốc lên nồng nặc, thị lực tinh tường cho phép hắn gần như có thể nhìn thấy hàng trăm triệu con vi khuẩn trên mặt bàn chưa được lau sạch.
Hắn không để ý quá nhiều như vậy, ngồi trong góc tùy tiện gọi hai món đồ ăn, tập trung nghe hai người kia kể khổ.
"Ông chủ Thiệu sa thải tôi, bình thường em trai gã ta học vẫn luôn là tôi đưa đón, có một ngày ông chủ đồng ý đưa Văn Trì đi học, sau đó không hiểu tại sao lại lỡ hẹn, đứa bé kia cố chấp, tôi khuyên nửa ngày cũng không chịu lên xe, tự mình chạy đi."Tài xế Trần uống hớp bia, khà ra một hơi.
"Tôi suy nghĩ mãi vẫn là con đường đó, mọi khi đưa đón thường không có chuyện gì, huống hồ con của người khác đều có thể tự mình đi học, chả hiểu sao đúng ngày ấy mẹ tôi bị ngã, nên tôi vội vàng đến bệnh viện mà không theo sát đứa nhỏ."
"Aizz, ai biết trước được chữ ngờ, tôi nhìn cẩn thận Văn Trì thiếu gia trở về từ kì nghỉ, cũng đâu có bị thương chỗ nào đâu cơ chứ."
Cô giáo Tưởng chỉ mãi khóc.
Quán cơm hỗn tạp người vô kẻ ra, thỉnh thoảng có vài người phát tờ rơi chạy vào, để lại trên bàn một tấm card.
Lục Thượng Cẩm cũng được phát một tấm, hắn cầm lên nhìn một chút, là tổ chức thợ săn tuyến thể thông báo treo giải thưởng.
Thợ săn tuyến thể kiếm sống bằng cách buôn bán những tuyến thể cấp cao, di chuyển khắp các ngõ ngách thành thị, tuyến thể cấp cao vốn ít ỏi, chỉ bằng vài thợ săn thì rất khó xác định được hướng đi.
Cho nên bọn họ huy động quần chúng, dùng thủ đoạn treo giải thưởng để khiến nhiều người giúp bọn chúng tìm kiếm hơn, người có thể cung cấp thông tin manh mối đáng tin cậy nhận được không ít hoa hồng, nếu như thành công bắt được, còn có thể nhận phần thưởng thêm.
Tưởng Hiểu Hồng tửu lượng không quá tốt, nhìn thấy tấm card này, vô thức nhỏ giọng nói với tài xế Trần: "Đúng rồi, có một việc chắc chắn ông không biết, lúc trước bọn nhỏ được tổ chức kiểm tra sức khoẻ, tôi lén lút xem qua hồ sơ của Thiệu Văn Trì, ông đoán tôi nhìn thấy cái gì...?"
Tài xế Trần vừa nhai đậu phộng vừa uống rượu: "Cái gì?"
"Thiệu Văn Trì, có tiềm năng phân hóa tuyến thể M2."
Tài xế Trần bỗng nhiên sặc cả bia.
Lục Thượng Cẩm hơi thay đổi sắc mặt.
Chẳng trách trên người con nhện nhỏ đó lại mang theo mùi của Alpha cấp cao, có lẽ là do Thiệu Văn Cảnh sắp xếp nhiều vệ sĩ bảo hộ nghiêm ngặt, tuyến thể của nhện nhỏ kia còn chưa nâng cấp phân hóa, cho nên không có năng lực tự vệ.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe của trường học vốn dĩ phải được niêm phong, hơn nữa quy định rất nghiêm ngặt, không cho phép bất kỳ cơ sở tư nhân nào đo lường khả năng phân hóa tiềm lực tuyến thể của trẻ chưa vị thành niên, kim châm để kiểm tra tin tức tố càng là đồ cấm.
Trên hồ sơ chắc chắn không bao giờ ghi chép về việc phân hóa tiềm lực.
Lục Thượng Cẩm híp mắt nhìn chằm chằm vẻ lo lắng đạo đức của cô giáo kia, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá từ trên xuống dưới.
Sau đó hắn thấy cô ta lặng lẽ gấp tờ giấy lại nhét vào túi xách tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...