abo Nợ Đào Hoa Đeo Bám

Mọi người cùng nhau di chuyển đến nhà ăn để dùng bữa, mọi thứ trước mắt diễn ra khá tốt. Giang Dực gắp một miếng cá rồi lọc hết xương, sau đó để vào bát cơm của cậu.

Quý Trình Chu xấu hổ ngước mắt, phát hiện cả nhà đang nhìn bọn họ tình tứ, nuốt nước bọt nói nhỏ với hắn.

“Cậu cứ ăn đi, tớ có thể tự gắp được!”

Vừa dứt lời, Mộc Cẩm Oánh liền gắp một miếng thịt kho cho cậu, bà biết thiếu niên này dễ ngượng, nhẹ giọng nói.

“Bé ngoan, ăn thêm thịt để mau lớn nè!”

Quý Trình Chu thụ sủng nhược kinh nhẹ giọng cảm ơn bà, mừng rỡ ra mặt. Nhận ra người mẹ xinh đẹp đang tranh sủng với mình, Giang Dực bực bội nói.

“Mẹ, người mau ăn đi! Con sẽ phụ trách việc ăn uống của em ấy!!”

Giang Dực bỏ vào bát cậu một con tôm luộc đã bóc vỏ, còn cẩn thận mà chấm nước tương sẵn. Bàn tay tinh xảo của hắn nhanh thoăn thoắt bóc thêm vài con nữa, lần lượt để vào bát cậu.

Giang Quần hướng Mộc Cẩm Oánh lạnh lùng nói.

“Mau ăn đi, đồ ăn nguội hết bây giờ!” Có tâm tư lo cho chàng dâu nhỏ, sao không lo cho ông đây này! Từ đầu bữa cơm tới giờ, không thấy gắp cho ông món nào cả!!

Bữa ăn diễn ra khá thuận lợi rồi kết thúc!

Mộc Cẩm Oánh có lịch quay buổi sớm nên lên phòng dưỡng nhan trước. Quý Trình Chu có vẻ thích thú với bảo bảo trong bụng Giang Tịch nên cũng rời đi, để lại ba tên Alpha to xác trừng trừng nhau…

Nữ hầu cẩn trọng đặt từng chai rượu vang đắt tiền trên bàn, vài người khác nhanh chóng bày ra đồ nhắm… tivi vẫn đang phát tin tức về giá cổ phiếu của JKING.

Ngoài mặt cả ba như đang cùng uống rượu rất sảng khoái nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, Lục Nghiêu đang bị hai cha con họ Giang này liên thủ ép rượu.

Ba con cáo già ngồi cùng nhau, Giang Dực rót rượu cho Lục Nghiêu, gằn giọng kính một ly.

“Anh rể, không ngờ anh lại nhanh tay nhanh mắt như vậy, còn trẻ mà đã sắp làm cha…”


Giang Dực cứ nghĩ mình và bảo bối sớm tối lăn giường, tiến triển này đã rất nhanh rồi, nhưng tên Lục Nghiêu này lại trực tiếp cho anh trai hắn sưng bụng! Thật đáng ghét.

Lục Nghiêu nhận ly rượu của em vợ, uống trọn.

Chưa được bao lâu, ly của hắn liền bị rót đầy, Giang Quần trừng mắt liếc hắn.

“Thằng nhóc thúi, uổng công ngày đó tôi coi anh là ứng cử viên sáng giá cho vị trí con rể tương lai! Anh lại dám phản bội tôi, làm ra chuyện đó với Tiểu Tịch… Còn không mau uống?”

Lục Nghiêu nhận lấy ly rượu từ cha vợ, ngửa cổ uống cạn. Đầu óc hắn lâng lâng, ảo não quệt rượu trên môi.

_____________________

Quý Trình Chu ngồi trong phòng của Giang Tịch, cùng nhau xem ảnh của bảo bảo. Tuy ảnh đen trắng nhưng chất lượng rất tốt, có thể thấy bảo bảo từ một hạt đậu bé trong tử cung, phát triển thành hình người.

“Thần kì ghê…”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
2. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
3. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
4. Sắc Dịch Huân Tâm
=====================================

Quý Trình Chu sờ sờ vào mấy tấm ảnh được cất cẩn thận trong cuốn album. Giang Tịch rất có hảo cảm với em dâu nhỏ, nhẹ giọng nói với cậu.

“Nó đang đạp này, em có muốn sờ thử một chút không?”

Đôi mắt trong trẻo của Quý Trình Chu sáng rực rỡ, nhìn cái bụng tròn vo của Giang Tịch, nhanh nhảu hỏi lại.

“Có thể sao?”

Giang Tịch gật đầu, Quý Trình Chu tò mò đặt tay lên bụng y, có lẽ tâm trạng sản phụ luôn trong trạng thái vui vẻ nên thai nhi phát triển rất tốt. Bảo bảo rất nhanh đã đáp lại.

“Em bé đạp thật này!!”

Quý Trình Chu cong mắt, nhìn bàn tay mình mà bất giác cười. Giang Tịch nhìn vẻ mặt háo hức của em vợ, không khỏi trêu chọc.

“Có vẻ em rất thích trẻ con nhỉ? Chi bằng cùng Tiểu Dực sinh một đứa…”

Quý Trình Chu ngượng ngùng suy nghĩ, không biết hắn có thích trẻ con không nhỉ?

Giang Tịch còn muốn nói thêm, cửa phòng ngay lập tức bị mở ra, Lục Nghiêu bị cha con họ Giang ép rượu, phải giả vờ say rượu mới trốn được về phòng.

“Em đi trước!” Quý Trình Chu nói, sau đó nhanh chóng chuồn đi, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.

Trước đó Mộc Cẩm Oánh nói với cậu tối nay có thể ngủ ở phòng Giang Dực cho tiện, mới đầu Quý Trình Chu có chút ngại khi vào phòng hắn, hiện tại lại có chút tò mò.

Phòng riêng của hắn, sẽ như thế nào nhỉ?

Quý Trình Chu đẩy cửa đi vào, bố cục căn phòng không khác phòng của Giang Tịch là mấy, đều được bày trí theo kiểu hoàng gia sang trọng.

Quý Trình Chu đi lòng vòng vài vòng, phát hiện phòng hắn không có quá nhiều đồ, có thể hiểu do hắn thường sống trong chung cư. Bên tủ kính bày vô số giải thưởng, có cúp lẫn huy chương sáng chói, đều được cẩn thận cất giữ.


Quý Trình Chu vô tình bị thu hút bởi chiếc móc khóa có hình quả chanh được đặt trong đống giải thưởng đấy, bàn tay vô thức lấy ra xem xét, lát sau đồng tử đột nhiên mở to.

Đây… đây không phải là quà mà cậu tặng cho tên thiếu gia ngang ngược hồi nhỏ sao? Chẳng lẽ Giang Dực là…

Quý Trình Chu nắm chặt móc khóa trong tay, chuyện này thật rất có khả năng! Cậu bĩu môi để móc khóa lại chỗ cũ, tên đáng ghét, hắn biết rõ mọi chuyện mà không kể cho cậu…

Quý Trình Chu đi đến giường hắn nằm, ngửi ngửi tấm chăn thơm mùi đặc trưng cùng hương pheromone của hắn mà đỏ mặt. Bọn họ gặp nhau từ hồi bé, lớn lên thì yêu nhau, xem ra rất có duyên đấy chứ!

Tạm gác lại đống suy nghĩ, Quý Trình Chu ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong mơ cậu thấy tên ma men nào đó đang cố cởi quần áo trên người cậu ra, ghé vào tai cậu lẩm bẩm.

“Bảo bối, chúng ta cùng tạo baby đi, không thể thua tên Lục Nghiêu đấy được… Con của chúng ta chắc chắn sẽ rất đẹp!”

Cơ thể nặng trịch của Alpha đè trên người, Quý Trình Chu tỉnh ngủ hơn phần nào, nhíu mày đẩy hắn ra.

“Tớ thấy rồi, móc khóa mà hồi bé tớ tặng cậu ấy… Sao cậu không nói tớ biết!”

Quý Trình Chu lạnh lùng nói, cơ thể Giang Dực đột nhiên cứng đờ vài giây, lát sau ôm chầm lấy cậu mà làm nũng, mong cậu có thể bớt giận.

“Là tôi sai, tôi sợ cậu biết sẽ rời bỏ tôi giống như hồi còn nhỏ…”

“Bảo bối, em đừng giận nữa, có kẹo cho em…”

Giang Dực nhanh chóng lấy trong ngăn tủ ra mấy viên kẹo chanh chua ngọt. Hai mắt Quý Trình Chu sáng lấp lánh, hãng kẹo này đã ngừng bán từ lâu rồi, không hiểu sao hắn lại có.

"Không phải hết hạn đâu, tôi đã mua nguyên công ty làm kẹo này đấy, mỗi tháng người làm trong nhà sẽ đổi kẹo mới trong ngăn tủ…

“Cậu đưa tay đây.”

Quý Trình Chu giơ năm ngón tay ra, Giang Dực nhếch miệng cầm lấy bàn tay cậu, sau đó nhanh chóng đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út, không quên để thêm kẹo vào tay.

“Gả cho tôi nhé! Tôi thích cậu!”

Giang Dực hôn lên một cậu một cái ngọt ngào, Quý Trình Chu nhìn chiếc nhẫn đính kim cương sáng chói trên tay, đột nhiên lắc lắc mấy cái như bị phỏng.

“Bảo bối, không thích cái này sao?”

Khuôn mặt của cậu đỏ bừng, thành thật lắc đầu.


“Không có, rất thích!!”

Giang Dực mãn nguyện mỉm cười, hỏi lại lần nữa.

“Vậy gả cho tôi nhé!”

Quý Trình Chu rướn người hôn lên môi hắn, lí nhí đáp.

“Ừm, gả cho cậu!”

“Không được nuốt lời?”

“Không nuốt lời!”

“Vậy móc ngoéo?”

Quý Trình Chu phì cười.

“Móc ngoéo!”

Giang Dực vui vẻ hôn cậu, cười dâm tà.

“Ngoan quá, vậy chúng ta tạo em bé đi!”

Vừa dứt lời, cậu đã bị hắn đè xuống giường, đôi mắt hắn tràn ngập tính xâm lược, nhoẻn miệng cười vui sướng.

Quý Trình Chu là người của hắn! Vĩnh viễn là người của hắn!!

…THE END…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận