Cứ như vậy bẫng qua gần hai tháng, Giang Dực chiều nào cũng chạy bộ vài tiếng quanh sân bóng, còn Quý Trình Chu ngoan ngoãn ôm nước đến phân phát cho mọi người, lâu lâu sẽ ngồi lại chờ hắn cùng về.
Mỗi lần Quý Trình Chu nguyện ý ngồi chờ, Giang Dực vô cùng phấn khích, cảm giác có người chờ mong thật sự rất tuyệt.
Mới đầu biết cậu đang ngồi đấy, hắn chỉ chạy vài vòng tượng trưng rồi cùng cậu ra về vì lo cậu bị muỗi đốt. Nhưng rồi hắn qua được vòng tuyển chọn của trường, hiện tại có trợ giảng của giáo sư Đường tới canh chừng, hắn không thể đường hoàng về trước được.
Chiếm được sự yêu thích của bà đồng nghĩa với việc hắn đã bước được nửa bước vào nhà họ Quý rồi…
Giang Dực chạy xong vài vòng cuối cùng, hắn thả chậm bước chân tiến về phía cậu, thanh niên trợ giảng kia thấy hắn hoàn thành việc chạy hôm nay thì nhanh chóng rời đi, tìm một nơi lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.
Chiếc áo ba lỗ đỏ rực của hắn thấm ướt mồ hôi, làm cho những khối cơ bắp bóng loáng bắt mắt hơn, Quý Trình Chu thấy vậy, ngượng ngùng rời tầm mắt đi, nhịp đập bên ngực trái nảy loạn xạ.
Giang Dực mở xong chai nước suối mát lạnh, đưa nước đến trước mặt cậu, khẽ hỏi.
“Có muốn uống một chút không?”
Quý Trình Chu lắc đầu tỏ ý không cần, cậu cũng không vận động gì nhiều nên không cảm thấy khát nước lắm. Giang Dực thấy cậu từ chối, ngửa cổ uống nước, một giọt nước lăn qua chiếc cằm nghiêm nghị, trượt xuống xương quai xanh tinh xảo rồi biến mất trong cổ áo.
Giang Dực vứt vỏ chai trống rỗng vào thùng rác cạnh đó, mặc kệ bản thân mồ hôi dầm dề mà khoác vai cậu, rất tự nhiên ôm người vào lòng.
“Đi thôi, chúng ta cùng về phòng.”
Quý Trình Chu tỏ ra ghét bỏ cơ thể đầy mồ hôi của hắn, Giang Dực lại càng sát vào gần hơn. Bị cơ thể nóng rực như lò sưởi ôm chặt, cậu có chút khó chịu mà đẩy ra.
“Đừng ôm, người cậu nóng quá…”
Nghe vậy, Giang Dực chậm chạp không muốn bỏ ra chút nào, hắn nhanh nhẹn thơm chụt một cái vào má cậu sau đó mới thỏa mãn buông ra, chuyển sang nắm bàn tay nhỏ xinh phía dưới.
“Tôi tưởng cậu lạnh…”
Lí do này chẳng thiết thực chút nào, Quý Trình Chu lườm nguýt hắn, hai má đỏ bừng không thể kiểm soát, cả người nháy mắt nóng lên…
Lạnh gì chứ.
______________
Nháy mắt đã đến ngày diễn ra hội thao toàn quốc, vì trường đại học F cách nơi tổ chức không xa nên không cần tới trước từ chiều ngày hôm qua, mà sáng sớm mới khởi hành.
Quý Trình Chu trong đội cổ động viên nên cũng phải đi theo, trời mới tờ mờ sáng đã phải thức dậy làm vệ sinh cá nhân, mắt nhắm mắt mở rửa mặt.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, thân ảnh của Giang Dực phản chiếu trên tấm gương trước mặt cậu, xem ra là vừa mới ngủ dậy.
Hắn đứng cạnh cậu lấy kem đánh răng, tầm mắt đảo qua vết đỏ khả nghi trên cái cổ trắng nõn, khóe miệng vô thức cong lên, nhưng cố làm ra vẻ bất ngờ, sấn lại trêu chọc.
“Hửm, vết gì đây? Cậu bị muỗi đốt rồi…”
Ngón tay của hắn khều khều quanh vết đỏ đó, như thể đang gãi ngứa giúp cậu. Lúc này, Quý Trình Chu mới chú ý đến, trông giống như bị muỗi đốt thật nhưng không ngứa lắm…
“À, chắc tối qua đóng màn không được kĩ…”
Giang Dực mỉm cười đầy hàm ý, nói cậu ngốc thật không sai chút nào mà. Quý Trình Chu nhìn vết đỏ trên cổ mình mà không hiểu sao ngực trái lại rạo rực, buồn bực nghĩ rằng, cả hai cùng ngủ trên một chiếc giường, người bị đốt tại sao không phải là hắn mà lại là cậu chứ!
Cả hai làm vệ sinh cá nhân xong, Giang Dực thành thạo mà tạo tự tạo kiểu tóc cho hắn, chỉn chu chẳng khác gì đi hẹn hò, khiến cậu hoài nghi rằng hắn đi thi thể thao hay đi gặp bạn gái vậy?
Đã thế còn vô cùng cẩn thận mà xịt nước hoa, Giang Dực xịt được nửa chừng thì kéo cậu lại cùng xịt chung, Quý Trình Chu suýt nữa bị sặc, ho nhẹ vài cái.
“Xịt cái này làm gì vậy, không cần đâu.”
Giang Dực xịt xong xuôi, đặt chai nước hoa đắt tiền lại trên bàn, ghé sát vào người cậu ngửi ngửi, vô cùng vui vẻ khi mùi hương của cả hai giống nhau, cười khẽ.
“Thơm lắm…!!”
Trong lúc Quý Trình Chu còn đang ngơ ngác thì Giang Dực đã nắm tay cậu rời đi, bọn họ cùng ăn sáng ở một quán nhỏ nổi tiếng cạnh trường, sau đó cùng lên xe.
Nơi tổ chức hội thao này là sân vận động lớn nhất của thành phố, sức chứa là hơn nghìn người. Nhìn qua cửa kính trong suốt, đoàn người đông kịt đập thẳng vào mắt bọn họ.
Giang Dực bước xuống xe, khuôn mặt điển trai cùng với thân hình cường tráng khiến nhiều Omega xung quanh kia ngượng ngùng liếc mắt đưa tình, tâm tình nhộn nhạo không ngừng.
Vô số bông hoa xinh đẹp ở trước mặt, nhưng Giang Dực lại không chút để ý, hắn vươn tay đỡ cậu xuống xe, chắc chắn rằng cậu không bị mệt mỏi gì mới yên tâm một chút. Sau đó, hắn lấy tay che mũi, lạnh lẽo cất giọng.
“Hừ, mùi của Omega thật kinh tởm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...