Hai mắt Quý Trình Chu nặng trĩu, đại não trì trệ chẳng nghe thấy hắn nói gì cả, thân thể nhỏ bé nằm ngay giữa giường không chút mảy may, cất giọng còn đang ngái ngủ lên.
“Ngủ hai người khó chịu lắm, cậu sang giường trống kia mà ngủ.”
Như thể biết hắn lại lấy lí do thiếu gia gì ra, Quý Trình Chu vươn tay lấy cái gối bên cạnh ấn vào ngực hắn, không chút xấu hổ mà đuổi người.
“Gối đây!”
Giang Dực bơ vơ ôm gối trong tay, Chu Dương đang chơi game ở giường đối diện thấy biểu cảm mất mát trên mặt hắn nhịn cười đến nội thương, nhận được cái lườm nguýt của hắn mới dừng lại.
“Tôi muốn ngủ giường cậu.”
Giọng nói trầm thấp đầy nam tính ấy không hiểu sao có chút tủi thân, Quý Trình Chu nghe xong lương tâm không khỏi cắn rứt, não bộ không biết get được trọng điểm nào, mắt nhắm mắt mở ôm gối định rời đi.
“Vậy cậu ngủ đây đi, tôi sang giường kia ngủ…”
Giang Dực giận dỗi không nhẹ, hắn muốn ngủ với cậu, ngủ với cậu, sao cậu không hiểu? Hắn nổi nóng đẩy người đang có ý định rời đi kia xuống giường, bản thân nhanh chóng nằm xuống khoảng trống còn lại.
Hai nam sinh đã lớn cùng chen chúc trên chiếc giường kí túc xá thật sự không thoải mái chút nào, Quý Trình Chu cảm nhận hắn đang ôm mình vào lòng, bao bọc cậu bởi mùi nước hoa và pheromone nhàn nhạt, một giọng nói trầm ấm truyền từ trên đỉnh đầu tới.
“Đừng đi đâu mà, tôi muốn ngủ cùng cậu…”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Quý Trình Chu không hiểu vì sao mà bất giác ửng đỏ, ngực trái đập bang bang, cậu úp mặt vào cơ ngực cường tráng của hắn, nhằm che đi đôi tai đỏ bừng.
“!!!”. Chết mất thôi…
__________
Sáng sớm ngày cuối tuần, từng tia nắng buổi sớm chiếu vào những ô cửa kính ở kí túc xá, khúc xạ ánh sáng tạo nên những gam màu rực rỡ.
Dưới lớp chăn mỏng thơm mùi xà phòng là thân hình cao lớn của thiếu niên tuổi mới lớn, hoàn toàn không cân xứng với chiếc giường nhỏ mà hắn đang nằm chút nào.
Giang Dực còn đang ngủ say, dường như mùi thơm đặc trưng của Quý Trình Chu khiến hắn dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn, cũng khiến hắn khó lòng rời khỏi chiếc giường của cậu. Di động trên đỉnh đầu không ngừng rung động, rè rè nghe thật khó chịu.
Cánh tay cường tráng của hắn thò khỏi chăn, mò mẫn điện thoại, cặp mắt hé mở nhận điện thoại, giọng nói trầm thấp toát ra vẻ lười biếng.
“Chuyện gì?”
Đầu bên kia trầm mặc vài giây, nghe giọng nói ngái ngủ này, thật sự không thể tin rằng hắn vẫn còn đang nằm trên giường, liền cất giọng nghiêm nghị, thanh âm vừa quen vừa lạ.
“Giang Dực, đã là giờ nào rồi còn chưa chịu dậy, thật không giống con chút nào.”
À, là người ba cao quý của hắn, đã bao lâu rồi hắn không còn nghe điệu bộ nhàn nhã này rồi nhỉ? Mộng đẹp bị cha phá tan, Giang Dực lầm bầm vài từ trong miệng, chẳng còn hứng thú nào mà ngủ nữa.
“Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây rồi chăng, mà ngài gọi tới hỏi thăm đứa con trai này… Hôm đó con đã nói rõ với vệ sĩ rồi mà, không về là không về, hay đám người đó không nói lại với ngài?”
Giang Quần giật giật khóe miệng, thằng nhóc này càng lúc càng láo toét rồi, xem ra phải dạy cho nó một bài học, cho hắn nếm chút mùi đau khổ mới ăn nói đàng hoàng được…
Ông đứng bên ô cửa kính khổng lồ ở tầng hai, ngắm nhìn chiếc xe sang trọng từ cổng đi vào rồi dừng ở trước dinh thự xa hoa, hài lòng nhìn thiếu niên xinh đẹp đang bước xuống.
Bao lâu không gặp, đứa bé này càng lúc càng xinh đẹp mà, đáng tiếc bị thằng nhóc ngang ngược này nhắm trúng…
“Con thật sự không muốn về nhà sao? Có một vị khách rất đặc biệt tới chơi đó…”
Giang Dực cáu kỉnh bước xuống giường, mái tóc đen rũ xuống trước mắt, che đi vầng trán cao ngạo, càng khiến vẻ ngoài của hắn thêm phần tùy ý. Nhưng hắn nào rảnh rỗi đi quan tâm nhà mình hôm nay có khách hay không có khách, đặc biệt hay tầm thường, xỏ dép lạnh lùng đáp.
“Nếu không có chuyện gì thì con cúp đây…”
“Đứa bé đó, ta đã mời đến nhà chúng ta… Con không muốn về sao…??”
Giang Dực còn đang ngơ ngác thì di động liền bị ngắt, hắn ngay lập tức nhận ra ‘đứa bé’ trong lời cha nói không ai khác ngoài Quý Trình Chu.
Chết tiệt! Giang Dực bực bội ném điện thoại trong tay lên giường, dường như bị chọc giận không nhẹ. Lão cáo già gian xảo, già rồi mà không nên nết, tính gọi cậu tới uy hiếp hắn hay gì?
Giang Dực rời giường đi rửa mặt cho tỉnh táo, làn nước mát lạnh tạt lên khuôn mặt điển trai, nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt, trong gương khuôn mặt ấy lại thêm phần lạnh lẽo.
Hắn không biết lời cha hắn nói có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả, chỉ cần chuyện liên quan đến Quý Trình Chu hắn đều không chút ngần ngại mà xông tới, như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa đang cháy rực.
Giang Quần đích thân ra tiếp đón Quý Trình Chu, cùng cậu ngồi ở sô pha ăn bánh uống trà, nói chuyện phiếm cùng nhau chưa đến một giờ đồng hồ, liền nghe thấy tiếng động cơ ô tô vang rõ mồn một, như đỗ ngay trước cửa nhà.
Giang Quần khẽ cười mỉm, đoán rằng thằng nhóc này thể nào cũng tìm đến nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy, đúng là khi yêu con người ta thường bất chấp tất cả mọi thứ mà.
Giang Dực hùng hổ bước vào nhà, khí thế đáng sợ khiến người làm trong nhà không dám lên tiếng chào hỏi, pheromone hương rượu tỏa theo từng bước chân của hắn.
Quý Trình Chu dường như không quan tâm người đến là ai lắm, ngắm nghía ngôi vườn đủ màu sắc rực rỡ đằng sau dinh thự đến xuất thần, đến khi cổ tay đột ngột bị nắm chặt mới kịp phản ứng.
“Ông ta không làm gì cậu chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...