abo Nợ Đào Hoa Đeo Bám

Thời điểm người hầu trong nhà vào phòng hắn dọn dẹp, bên trong đã tan hoang không chút gì lành lặn, duy nhất vẫn chỉ có hũ thủy tinh đựng những viên kẹo chanh là không chút sứt mẻ gì.

Thiếu gia nhỏ vì mệt mà thiếp đi trên giường, trong tay hắn nắm chặt viên kẹo màu vàng, có lẽ hắn thật sự rất giận, ngay cả khi ngủ mà khuôn mặt nhỏ vẫn khó chịu nhăn lại.

Nữ hầu rón rén thu dọn những mảnh vỡ sắc nhọn, sau đó nhanh chóng bày trí lại mọi thứ như cũ.

Đến tối, Giang Quần từ công ty về nhà với bao mệt mỏi, vừa bước đến phòng khách đã nghe thấy tiếng đập phá từ trên tầng. Ông mệt mỏi lắc đầu, mấy ngày nay Giang Dực tuyệt nhiên không la hét hay quấy khóc, nhưng lại trút giận vào đống đồ xung quanh.

"Ông chủ, ngài hãy nghĩ cách gì đi. Cứ thế này tôi lo thiếu gia sẽ bị thương mất... Ôi, thật là...!!"

Thím Trần từ trong bếp vội vàng đi ra, khuôn mặt phúc hậu lo lắng nhăn lại.

Giang Quần thở dài, nới lỏng cà vạt trên cổ, từng bước từng bước bước lên bậc cầu thang, cuối cùng đứng trước cửa phòng con trai út.


Khoảnh khắc cửa mở ra, ngay tức khắc chiếc bình hoa đắt tiền bay vọt về phía ông, một tiếng động chói tai vang lên kèm theo những mảnh sứ vỡ nát rải rác khắp sàn nhà. Giang Quần bị chọc giận không nhẹ, khuôn mặt nghiêm nghị quát to.

"Giang Dực, con tỉnh táo lại cho ta!"

Nhưng sự thật phải khiến ông thất vọng, ngay khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy nỗi oán hận của con trai, Giang Quần biết rằng dù có khuyên nhủ cỡ nào hắn cũng chẳng bình tĩnh nổi.

Ông bước qua những mảnh vỡ trùng trùng nguy hiểm, tiến đến phía hắn rồi khẽ ngồi xuống, cảm nhận ánh mắt của hắn đang lặng lẽ nhìn ông, nhưng ẩn chứa bên trong là bao xúc cảm điên cuồng cuộn trào dữ dội.

Giang Quần nắm chặt hai bả vai của hắn, ra một điều kiện rất thú vị, tựa như một miếng thịt lót dạ cho con thú đang đói khát đến nhỏ dãi.

"Có vẻ bé trai vừa chuyển trường ảnh hưởng rất lớn đến con nhỉ? Nếu vậy thì chúng ta làm một thỏa thuận đi, con chỉ cần làm theo những gì ta nói, phần thưởng sẽ là một tấm ảnh của bé trai đó..."

Mái tóc ngắn của hắn rũ xuống trước trán, che đi đôi mắt to tròn phủ đầy sương lạnh vốn có, nhưng ngay lúc này đây đôi mắt ấy lại lấp lánh ánh sáng hy vọng...

Giang Quần chờ hồi lâu cũng nhận được cái gật đầu đầy khó khăn của con trai, ông khẽ nở nụ cười nhẹ.

Sau chuỗi ngày vắng bóng tiểu thiếu gia trên trường, đến hôm nay cô giáo và đám trẻ cũng thấy hắn đến lớp. Gương mặt hắn vẫn tỏ ra kiêu ngạo như cũ, nhưng ẩn trong lòng vẫn là nỗi mất mát mang máng...

Tối hôm đó hắn bị gọi vào thư phòng của cha, Giang Quần thấy con trai nhìn mình bằng vẻ mặt lạnh nhạt, ông tháo kính ra một bên, cầm tấm ảnh trên bàn đưa đến trước mặt hắn.

"Phần thưởng của con vì đã ngoan ngoãn đến trường. Cuối tuần này nhà chúng ta có tổ chức tiệc, hãy biểu hiện cho thật tốt!"


Bàn tay to lớn của cha vỗ lên vai hắn, như sự kì vọng to lớn mà ông dành cho hắn, Giang Dực khẽ nhíu mày, thật khó thở và nặng nề!

Tầm mắt hắn đặt trên nội dung trong tấm ảnh, bé trai với gương mặt kháu khỉnh đáng yêu, khuôn miệng cười toe toét trông rất thích chí. Ấy vậy mà lúc nào gặp hắn cũng tỏ ra lo sợ, e dè...

Giang Quần đoán rằng hắn sẽ không đồng ý tham gia những bữa tiệc nhạt nhẽo này, nhưng ông lại thấy Giang Dực khẽ gật đầu.

__________________

Rất nhanh đã đến cuối tuần, dinh thự nằm trong nội thành vốn đã vô cùng xa hoa trang trọng, nay được trang hoàng lại vô cùng hoành tráng, khắp nơi đều được trang trí bằng hoa tươi và đèn chùm sáng lóa.

Thân ảnh ngắn cũn của tiểu thiếu gia khoác lên mình bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, trước cổ còn đeo một chiếc nơ đen tinh xảo, với khí chất lạnh lùng vốn có mọi tầm nhìn đều tò mò đổ dồn về phía đứa con trai út của Giang gia.

Giang Dực chỉ làm theo nghĩa đen là tham gia bữa tiệc chứ không hề hứng thú móc nối quan hệ vẫn những người có mặt ở đây.

Bọn họ mặc lên mình những bộ đồ lộng lẫy đắt tiền, sắm sửa một chiếc mặt nạ che đi bản chất thật sự của mình, cầm ly champagne rồi cười nói với những người mà họ chỉ mới gặp mặt vài phút trước...


Rẻ rúng và giả dối.

Giang Dực hừ lạnh, xoay người bước vào trong, thân ảnh nhỏ dần biến mất theo những vòng cung quanh co của cầu thang. Hắn muốn về phòng mình, tìm tấm ảnh chụp cậu đã giấu kĩ dưới gối rồi nhìn thật lâu...

Dưới ngọn đèn mờ, hết thảy ồn ào xô bồ đều biến mất, tâm hắn dần tĩnh lặng như màn đêm, lặng lẽ nhìn nụ cười ngọt ngào của người đó, cặp mắt sắc bén vốn có nay thêm phần nhu hòa.

Giang Dực biết, đến một lúc nào đó có lẽ hắn sẽ không thể thỏa mãn bản thân bằng những tấm ảnh của Quý Trình Chu nữa... Đợi hắn lớn, nhất định sẽ không ngồi im nhìn cậu chạy nhảy khắp nơi đâu!





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui