abo Nợ Đào Hoa Đeo Bám

"Con muốn ngăn không cho một học sinh chuyển trường?? Con nghĩ hay quá, sao ta có quyền can thiệp vào chuyện này chứ?"

Giang Dực mặt không cảm xúc nhìn cha mình, bàn tay hắn mân mê trên những hoa văn nổi tinh xảo của bìa sách, khẽ mỉm cười nhưng đôi mắt lại tràn ngập uy hiếp.

"Con biết ngài làm được nên mới nhờ đến ngài. Rót thêm tiền hay bắt cóc dọa nạt... chuyện này ngài cũng làm quen tay rồi mà, làm thêm vài lần nữa cũng đâu có sao. Nếu không..."

Bàn tay nhỏ dùng thêm chút sức, quyển sách dày vài nghìn trang thoáng chốc bị cong lại thành nửa vòng tròn, khiến vẻ mặt của Giang Quần trở nên nhăn nhó...

"Nếu không, con không biết mình sẽ làm gì với quyển sách này đâu! Ngài muốn nhận lại sách nguyên vẹn hay một đống tro tàn thì cứ việc suy nghĩ, hãy trả lời con bằng hành động thực tế..."

Tiểu thiếu gia nói xong liền không chịu nổi mà ngáp một cái, Giang Dực dụi dụi đôi mắt nặng trĩu của mình, ôm sách về phòng.

"Chúc ngài ngủ ngon! Còn nữa, đừng để con chờ quá lâu..."


Cửa phòng đóng lại, Giang Quần đau đớn nhìn bảo bối của mình cứ thế bị tiểu ác ma đó mang đi. Cuốn sách quý giá đó ông phải nhờ người tìm kiếm bên Châu Âu, lại dùng tàu riêng vận chuyển mới về được đến đây.

Thật không ngờ rằng Giang Dực lại biết đến sự tồn tại của cuốn sách này, còn lấy nó để uy hiếp ông. Giang Quần đau buồn đỡ trán, ông phải đưa sách trở về đúng nơi của nó một cách an toàn mới được...

Tiểu thiếu gia đoán chắc rằng cha hắn chắc chắn sẽ giang tay cứu giúp nên hắn chẳng tỏ ra sốt ruột hay lo lắng gì cả, thư thái múc một thìa súp bỏ vào miệng.

"Đồ ăn hôm nay có vẻ hợp miệng thiếu gia nhỉ?"

Thím Trần rót thêm sữa cho cậu chủ nhỏ, vui vẻ cười nói. Kỳ thực mấy hôm trước không biết xảy ra chuyện gì mà tiểu thiếu gia không thèm ăn, nước cũng chẳng động vào, khiến đám người hầu trong nhà loạn hết cả lên.

Giang Dực ngửa cổ, chậm rãi uống hết ly sữa tươi trên bàn, hắn lấy khăn trắng cạnh đó lau miệng, dành chút thời gian nhàn nhạt trả lời.

"Vừa miệng hơn mấy hôm trước nhiều..."

Đang nói thì hương bạc hà lạnh ngắt xộc thẳng vào mũi, Giang Dực theo bản năng cau mày nhỏ lại, tỏ ra vô cùng chán ghét pheromone của cha mình.

"Ngài cũng đâu phải mới phân hóa giới tính thứ hai, mỗi việc kiểm soát pheromone của mình thôi mà cũng không được là sao vậy?"

Giang Quần ngồi vào bàn ăn, trên khuôn mặt anh tuấn đấy lộ rõ vẻ mệt mỏi, phờ phạc, dưới mắt còn có quầng thâm đen sì, mới qua một buổi tối mà trông già đi vài tuổi.

"Nhóc con, lo ăn phần mình đi."

Giang Dực hừ lạnh, thực ra hắn đã ăn xong từ lâu rồi, ngồi ở đây lâu như vậy cũng chỉ là chờ cha hắn. Đợi Giang Quần dùng sau bữa sáng, hắn mới lạnh lùng hỏi một câu.


"Chuyện con nhờ ngài, ngài nghĩ đến đâu rồi! Cuốn St Cuthbert Gospel đó vẫn đang ở chỗ con đấy!"

Giang Quần day day thái dương, không phải ông không muốn lấy lại cuốn sách quý đó, chỉ là yêu cầu của thằng nhóc bướng bỉnh này quá khó thực hiện.

"Chuyện của con ta không xử lý được... Người ta đã hoàn thành thủ tục nhập học ở trường mới từ sáng hôm qua rồi!"

... Cái gì?

Tiểu thiếu gia chết sững tại chỗ, tai hắn như bị ù đi, đến giờ phút này hắn không thể giữ vững vẻ mặt bình thản vốn có được nữa. Đôi mắt to tròn của hắn lóe lên tia sát ý nồng đậm, hai tay để trên đầu gối cuộn chặt lại vì giận dữ.

Quý Trình Chu, cậu lấy can đảm ở đâu mà dám chuyển trường hả???

Giang Quần vừa nói rằng ông không giúp được chuyện này liền thấy con trai út của mình cáu gắt rời khỏi bàn ăn, biểu cảm trên khuôn mặt không được tốt lắm, ông nhíu mày gọi hắn lại.

"Sắp đến giờ tới trường rồi, tài xế đang đợi con ở ngoài, mà giờ con còn định đi đâu?"

Giang Dực thật sự không muốn nghe những gì cha mình nói, trong đầu hắn không ngừng điên cuồng lặp lại rằng bé mập của hắn đã rời đi, hắn không thể gặp cậu được nữa...


Chết tiệt! Giang Dực vò đầu khiến mái tóc mềm mại trở nên lộn xộn, bông xù. Sau khi đã dần bình ổn được cảm xúc, hắn bực bội trở về phòng của mình.

"Đứng lại đó! Là do con ức hiếp con trai nhà người ta, bây giờ người ta chuyển trường rồi con bày bộ dạng này cho ai xem hả? Giang Dực, con thật sự cảm thấy có lỗi sao??"

"Ta muốn nhắc rằng cuối tuần này mẹ và anh con sẽ về nước, thời gian này cứ an phận mà sống đi, đừng gây thêm chuyện nữa! Bà ấy mà biết chuyện này, con nghĩ mình sẽ bình thản mà đứng đây sao?"

Giang Dực do dự đứng ở cầu thang, khuôn mặt điển trai dù có mang dáng vẻ hối lỗi nhưng vẫn tỏ ra ngang ngược. Hắn đứng ở đó hồi lâu rồi lạnh mặt quay lại phòng ngủ, tiếp theo đó là hàng loạt âm thanh đổ vỡ ở bên trong...

Giang Dực ngao ngán lắc đầu, thằng nhóc bướng bỉnh này, khi nào mới bỏ được thói đập đồ đây...





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui