Cái lạnh thấu xương xuyên thấu áo khoác mỏng manh, Bạch Sở Niên khép chặt quần áo, hai chân vẫn không ngăn được mà run rẩy, một loại ghê tởm đến từ sinh lý làm cho cơ bắp cả người hắn đều trở nên vô cùng cứng ngắc.
Tiếng nổ kịch liệt dẫn tiếng ong ong trong tai càng ngày càng nghiêm trọng, tất cả thanh âm chung quanh đều cách hắn đi xa, mới đầu Rimbaud ôm chặt lấy hắn, dùng tin tức tố trấn an ôm lấy hắn, nhưng khi Bạch Sở Niên muốn cầm tay Rimbaud, lại phát hiện mình thế nào cũng không nhúc nhích được.
Hắn không cách nào khống chế được đai thanh âm của mình, chỉ cảm thấy có một loại lực lượng áp lực tràn ngập trong tuyến thể sưng lên muốn phá cốt mà ra, nhưng trên tuyến thể có một bàn tay ấm áp đặt tới. Hàn Hành Khiêm gắt gao áp chế dục vọng phá hoại của hắn. Hướng trong cơ thể hắn rót vào lượng tin tức tố trấn an lớn, mùi hương tươi mát của thiên điểu thảo* làm cho hắn có được một tia khí lực bảo trì thanh tỉnh.
1
Hắn hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, chỉ thấy trên trán bác sĩ Hàn lại sinh trưởng ra một cái sừng trắng như tuyết, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập tới, Bạch Sở Niên dần dần mê man.
Trước khi mất đi ý thức, một con hồ điệp đỏ rực màu vàng rực rỡ rơi vào trên quyền cốt của hắn.
Khi hắn thức dậy một lần nữa, hắn ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đầu tiên, mùi quen thuộc làm cho hắn theo bản năng mà sợ hãi.
Bạch Sở Niên không mở được hai mắt, chỉ có thể mò mẫm nắm chặt tay, đệm móng vuốt cùng móng tay không thu lại được, hình dạng vốn dĩ của tay cũng không còn chỉ còn lại hai đệm móng vuốt màu hồng bao trùm lông tơ màu trắng lẻ tẻ.
Hắn muốn nói chuyện, nhưng cổ họng của hắn chỉ có thể hét lên không rõ tiếng.
Bạch Sở Niên bị bắt vào trong một cái hộp kính cường lực riêng biệt, hắn ngẩng đầu lên, trong phòng thí nghiệm ba mặt vách tường này đặt hàng trăm rương nuôi cấy thủy tinh cường lực chỉnh tề, mỗi một cái đều có một con mèo con nhỏ bò lên, màu sắc không giống nhau, một phần là mèo, một số con khác là sư tử, hổ và báo con, thời gian sinh ra tầm từ ba giờ đến ba ngày.
Đối tượng quan sát chính của nhóm thí nghiệm phôi thai này là mèo, tất cả những con non xuất hiện ở đây đều là những phôi thí nghiệm được lựa chọn sàng lọc nghiêm ngặt bởi túi tinh để mang thai trong cơ thể, chúng khỏe mạnh hoàn chỉnh, các chỉ số xuất sắc, là những đứa trẻ tuyệt vời.
Một cây kim nhỏ nối liền ống truyền dịch từ tĩnh mạch nhu nhược của hắn đâm vào, một ít dụng cụ điện cực tinh vi nối liền với hắn, có điều là Bạch Sở Niên còn không cảm giác được đau, bởi vì hắn quá bé nhỏ, hắn nằm sấp dưới đáy hòm cũng không nhúc nhích, giống như một nhúm thịt nhỏ lông trắng đỏ.
Quá trình này là rất dài và mỗi một thời gian thì sẽ có một nghiên cứu viên mặc quần áo bảo hộ vô trùng đến cho hắn ăn sữa. Bạch Sở Niên theo bản năng mà nghịch ngợm kháng cự, người nọ lại cùng đồng nghiệp bên cạnh cười nói: "Nó còn sống, cũng không còn mấy con nữa."
Thời gian trôi qua rất chậm, Bạch Sở Niên dày vò ngẩn người trong bóng tối.
Thân thể của hắn dưới tác dụng của dược vật nhanh chóng sinh trưởng, lục chú ý của các nghiên cứu viên đối với hắn cũng càng ngày càng nhiều, bắt đầu vì hắn không ngừng thay đổi hòm nuôi dưỡng lớn hơn.
Bạch Sở Niên dần dần có thể mở mắt, nhưng hắn không có tinh lực chú ý xem bên cạnh còn lại mấy đồng bạn, bởi vì sau khi đại não cùng thần kinh trưởng thành, độ mẫn cảm đối với đau đớn cũng càng ngày càng cao, mỗi một ống dược dịch rót vào thân thể đều mang đến thống khổ khó có thể chịu đựng được, mà mỗi phút hắn đều bị dày vò trong loại thống khổ này.
Lông trên người hắn càng ngày càng dày đặc mềm mại, cho đến khi không cần mỗi ngày đều phải tiêm thuốc, lúc này bắt đầu có người dẫn hắn ra khỏi phòng thí nghiệm, thử tiếp xúc với bên ngoài.
Một bàn tay khô như cành cây dùng ngón tay vuốt ve lưng hắn, thanh âm già nua kiên nhẫn trấn an hắn, thuần thục ôm hắn vào trong ngực.
Bạch Sở Niên giãy dụa chống người lên, nhìn thấy người đeo găng tay nâng hắn là một ông già mặc đồng phục màu trắng, trong túi áo có cất một quyển sách "Tập thơ của Rimbaud" cũ kỹ, trước ngực treo một tấm bảng tên, viết tên hắn là "Bạch Đình Sâm" - Đây là lão nghiên cứu viên vẫn luôn chăm sóc hắn trước đây.
Lão đầu tử thường xuyên đọc thơ cho hắn nghe, có một lần thừa dịp trong căn cứ nuôi dưỡng không có nhiều người, ông ta tự chủ trương bỏ hắn vào trong lồng của một con sư tử cái, nhìn sư tử cái liếm lông cho hắn.
Bạch Sở Niên trải qua đau đớn đã quá lâu, bây giờ được ở trong ngực sư tử cái bèn duỗi ra tứ chi, gầm gầm chui vào trong lông bụng ấm áp của sư tử cái, đầu lưỡi có gai ngược liếm qua lưng hắn, thân thể tê dại mới dần dần có tri giác.
Đây là một con sư tử cái đang cho con bú, còn có bốn con ấu bồi khác phải nuôi dưỡng nữa, cả người Bạch Sở Niên như tuyết trắng lẫn lộn trong mấy con ấu bồi màu vàng nhìn rất không hợp đàn, sư tử cái ước chừng cũng nhìn ra lông của con non này không giống bảo bối nhà mình, vì thế liền ngậm gáy Bạch Sở Niên lên, đem quả cầu lông màu trắng này ngậm ra ngoài ném sang một bên.
Nhưng cảm giác bị ngậm gáy làm cho hắn cảm thấy rất an toàn, hắn lại không biết mình bị nhặt ném ra ngoài liền vội vàng bò trở về, thân mật liếm liếm miệng sư tử cái.
"Thật ngoan, chơi thêm một chút đi." Bạch Đình Sâm hiền lành nhìn Bạch Sở Niên trong lồng thú phát ra tiếng ngáy thoải mái, nhìn đồng hồ thấy thười gian cũng không còn sớm nữa, lãnh đạo Tra Cương cũng sắp trở về liền vội vàng ôm tiểu tử kia ra, tiêu độc xong rồi bỏ trở lại trong rương nuôi dưỡng.
Nhưng chính trải nghiệm lần này đã khiến cho đại não Bạch Sở Niên vốn trở về rãnh đã xảy ra tiến hóa, hắn bắt đầu có ý thức, có được thứ mình muốn, hơn nữa còn dùng bạo lực phá hoại để khiến cho nghiên cứu viên chú ý, hắn muốn trở lại trong lồng thú của sư tử cái, nhưng các nghiên cứu viên không hiểu yêu cầu của hắn, chỉ có thể gia tăng liều lượng dược dịch, làm cho Bạch Sở Niên thống khổ giãy dụa tiêu hao thể lực dư thừa.
1
Cơ thể của hắn vẫn đang thay đổi, trong một khoảng thời gian rất ngắn, khuôn mặt và thân hình của hắn lần đầu tiên xảy ra sự tiến hóa của con người, sau đó đuôi biến mất, chân tay kéo dài.
Theo sự tiến hóa không ngừng của hắn thì lực phá hoại của hắn cũng tăng lên, hòm thép bình thường đã không chịu nổi nắm đấm của hắn, chỉ có thể đổi thành hộp thủy tinh chống đạn hai tầng, hơn nữa còn dùng còng tay hợp kim khóa chặt tứ chi cùng cổ của hắn lại, phần lớn thời gian hắn đều chỉ có thể nằm sấp trong không gian có hạn của hộp thủy tinh, trên người nối liền kim và điện cực.
Còng hợp kim đặt lên có kích điện giật, nếu Bạch Sở Niên giãy dụa sẽ phóng ra dòng điện, giãy dụa càng lợi hại dòng điện càng mạnh, nhưng mỗi ngày hắn đều ở trong rương nuôi dưỡng phát điên cắn loạn, trên người càng đau hắn càng kích động, thẳng đến khi hao hết thể lực rồi ngất đi.
Các nghiên cứu viên dùng không ít phương pháp đều không có tác dụng, chỉ có Bạch Đình Sâm phát hiện, khi ông ta đọc thơ, tiểu quái vật này lại hiếm khi mà yên lặng một hồi, ôm chân ngồi ở đáy góc hòm ngơ ngác nhìn ông ta.
Vì thế Bạch Đình Sâm mỗi ngày đều vì hắn mà đọc quyển thơ cũ kia, Bạch Sở Niên rất kén chọn, chỉ nghe mỗi quyển này, cái khác đều không nghe, cách kính chống đạn dày bịch, ngón tay chỉ vào chữ trên tập thơ cũ, cố gắng phát ra thanh âm.
"Rim......"
Bạch Đình Sâm ngồi xuống kiên nhẫn dạy hắn: "Rimbaud."
"Rim...b..."
"Đem đầu lưỡi như vậy, dán vào khoang trên... Rim."
"Rim...... Rim."
"Tốt, mím môi lại và sau đó bật ra... baud."
"Rimbaud, Rimbaud."
Đây là từ đầu tiên mà hắn học được, là ký thác duy nhất của hắn.
1
Khi ấu trùng có ý thức tự giác và thể hiện mong muốn học tập, nó cho thấy rằng các đối tượng thí nhiệm bước vào giai đoạn nuôi dưỡng, có thể bắt đầu các thí nghiệm cải cách chính thức và đào tạo chiến đấu.
Bạch Đình Sâm cũng đặt cho hắn một cái tên, tên là Bạch Sở Niên, tích thương chồng chất, đau đớn kinh niên.
4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...