Trong vòng sáu năm đã trưởng thành tính tốt, cậu cũng đã sắp quên mất lúc trước mình có tính tình ác liệt và thẳng thắn, miệng lưỡi bén nhọn cũng là cậu, chanh chua cũng là cậu, ngoài miệng không hề thua ai: “Cậu là người qua đường hái hạnh, không quản được tay của mình đừng có mà trách người ta hồng hạnh xuất tường.”
Có thể hình dung sắc mặt của Tưởng Hằng trở mặt giống như là diễn kịch, phải gọi là vô cùng tuyệt vời.
Hứa Hạo áp tay vào cửa, trong lòng hận muốn, chết tại sao hồi lúc trước mình lại muốn có không gian yên tĩnh để đọc sách, xây dựng thư phòng của mình là nơi hoàn toàn cách âm.
Anh ta cũng không sợ Thẩm Thượng sẽ chịu thiệt thòi ngoài miệng, chỉ sợ là người ta ra tay, Thẩm Thượng yếu ớt không đánh lại cái tên tiểu bạch kiểm đó.
Trong phòng chiến tranh hết sức căng thẳng.
Khói lửa không có tia lửa đang bùng cháy khó khăn duy trì sự hòa bình, Tưởng Hằng không ngờ tới là Thẩm Thượng yếu đuối dễ bắt nạt lại là một bộ xương cứng bất động, làm anh ta gặm đến đau nhức, vậy mà lông tóc của đối phương lại không bị thương, thậm chí diệt địch ba nghìn tự tổn một vạn, không bù mà còn mất.
Đương nhiên là Tưởng Hằng vẫn còn có đòn sát thủ, giống như những hình ảnh đồi trụy liên quan đến Thẩm Thượng.
Vương Hoàng là một tên hèn nhát, nhưng mà một tên hèn nhát cũng có thể làm việc.
Thẩm Thượng nhìn ảnh chụp trên mặt đất, mi tâm co rút đau đớn, huyệt thái dương giật giật, ký ức đau đớn thê thảm giống như thủy điện xả lũ, lập tức chen vào thân thể khi mà cậu còn chưa kịp phòng bị, giết cậu trở tay không kịp.
“Ọe...ọe..." Thẩm Thượng vừa nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, cả người đều phát lạnh, mùi chua bốc lên, ôm bụng nôn mửa liên tục, thẳng cho đến khi phun ra nước chua mới tốt hơn một chút.
Tưởng Hằng nắm chắc thắng lợi ở trong tay, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Ảnh chụp như thế này, tôi có rất nhiều, Ngôn Đỉnh đều đã thấy hết rồi.”
“Ngôn Đỉnh...!Đã từng nhìn thấy rồi..." Thẩm Thượng cứng người, trái tim sụp đổ giống như là phế liệu, Ngôn Đỉnh đã từng thấy...!Ngôn Đỉnh đã từng thấy...!Trò hề không biết liêm sỉ của cậu...!Ngôn Đỉnh đã từng nhìn thấy...!"khục...!Ọe..."
Lần này lại nôn ra máu, dọa Tưởng Hằng bị lão đảo một cái: “Cậu đừng có giả chết, tôi đã cảnh cáo cậu đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, là do cậu không chịu nghe, những hình ảnh này là của Vương Hoàng bán cho Ngôn Đỉnh, phim ảnh cùng với video này đều đã nhận hết rồi, chắc có lẽ là sợ sau này cậu sẽ đổi ý uy hiếp anh ấy cho nên anh ấy mới phòng ngừa chu đáo, là do cậu đã ngu xuẩn bị Vương Hoàng cướp được..."
“Ồ, sao cậu biết là tôi đã bị Vương Hoàng cướp đi?”
“Không phải là anh ta thì còn có thể là ai được nữa?” Nói đến đây, Tưởng Hằng im bặt, đúng vậy đó, ảnh chụp này là do Vương Hoàng chụp không hề giả, nhưng mà làm sao lại kết luận chắc chắn người cướp nó là Vương Hoàng? Có lẽ là còn có người khác, có lẽ là do Thẩm Thượng tự nguyện, anh ta nói chắc như đinh đóng cột, phỏng đoán vững vàng ngược lại khiến cho người ta hoài nghi.
“Suy luận theo lôgic bình thường mà thôi.” Tưởng Hằng giảo biện: “Dù sao thì cũng chỉ có một câu, cậu rời khỏi Ngôn Đỉnh, rời khỏi Hàng Bắc, tôi đảm bảo với cậu những hình ảnh này sẽ không xuất hiện trên bất cứ phương tiện truyền thông này, nếu không thấy..."
“Ha ha ha...” Trong miệng của Thẩm Thượng đầy máu, nở nụ cười to lộ ra một cái miệng đầy máu, xấu xí y như là một loại quái vật: “Anh Tưởng, rốt cuộc là anh vẫn xem thường tôi rồi.
Thôi được rồi, tôi sẽ đi xa, nhắm mắt làm ngơ, tôi cũng sẽ chúc phúc cho các người, chúc phúc cho quãng đời còn lại của anh sẽ không chịu giày vò, không giữ một căn phòng trống, sống với nhau đến già, một lòng một dạ.”.
Được tại ~ T RÙMtruyện.
~
Tưởng Hằng đã thắng, nhưng mà lại chạy trối chết, đi vô cùng vội vàng, thật sự không biết có một tấm hình lặng yên không tiếng động lại bay xuống dưới đáy của cái bàn đọc sách, chôn xuống tai họa ngầm.
Hứa Hạo nhặt tấm ảnh chụp lên, chỉ liếc qua, máu trong người chảy cuồn cuộn, một lát sau giống như là núi lửa bộc phát, dung nham tuôn trào, anh ta cầm lấy ảnh chụp đi hỏi Thẩm Thượng, liên tục hỏi, Thẩm Thượng mới bất đắc dĩ nói sự thật, nhưng mà cũng không nói cho Hứa Hạo nghe suy nghĩ có lẽ Tưởng Hằng cũng là đồng lõa, cậu muốn dùng chút dịu dàng cuối cùng để che chở cho người mà Ngôn Đỉnh đã yêu đơn phương mười năm, muốn để cho ánh trăng của anh vĩnh viễn sáng tỏ thần thánh, cao cao tại thượng.
“Điều đã qua cả rồi, tôi không có vấn đề gì đâu, anh để lại cho tôi cái quần lót đi, đừng có tiếp tục hỏi tới nữa.” Thẩm Thượng uống thuốc, ngày hôm nay cậu đã mất hết sức lực, chỉ là một Tưởng Hằng mà lại làm cậu không còn thừa bao nhiêu tinh lực: “Tôi phải đi ngủ một lát, cơm tối tự anh giải quyết đi, ngủ ngon.”
Hứa Hạo hận cắn răng, mặc niệm ba lần tên của Vương Hoàng, giống như chỉ cần nhắc tới là có thể nhai nuốt người ta vào trong bụng.
Một lát sau, Hứa Hạo gọi điện thoại cho ai đó: “Chú, là cháu, chú đều tra một người giúp cháu với...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...