Hà Túc muốn về nhà cũ lấy ít đồ, sau khi nói với An Tri, An Tri muốn đi cùng anh.
Vốn dĩ Hà Túc không muốn cậu đi theo, dù sao trong nhà cũ cất giấu không ít bí mật, anh còn không biết phải mở miệng giải thích với An Tri thế nào.
Không chịu nổi ánh mắt tha thiết của An Tri, Hà Túc vẫn đồng ý dẫn cậu đi cùng.
Đây là lần đầu tiên An Tri vào nhà Hà Túc, cậu rất tò mò về mọi thứ ở đây, thật giống như có thể thông qua đây nhìn trộm xem khi Hà Túc còn bé là như thế nào.
Cậu càng ngày càng tham lam, không chỉ là Hà Túc hiện tại, mà còn có Hà Túc khi còn nhỏ cậu chưa từng tham dự vào, cậu đều muốn hết.
Hà Túc lo lắng cậu sẽ suy nghĩ lung tung, cũng không dám rời khỏi cậu, đành phải cầu nguyện trong phòng ngủ không lộ ra thứ gì.
Cậu vừa bước lên lầu hai thì cảm nhận được sự căng thẳng của Hà Túc.
“Nơi đó là gì vậy? Thư phòng sao?” Ánh mắt An Tri dừng ở cánh cửa trong hành lang, ánh mắt cậu xéo qua nhìn thấy bả vai Hà Túc cứng đờ một chút.
Hà Túc nhìn thoáng qua, mở cửa phòng ngủ ra, giọng điệu nhẹ nhàng nói, “Là phòng tạp vật.”
“Ừm.” An Tri gật gật đầu, lời nói của Hà Túc không những không xua tan lòng hiếu kỳ của cậu, thậm chí còn khiến cậu tò mò thêm.
Phòng Hà Túc là điển hình của phong cách tối giản, với hàng loạt đồ dùng nội thất màu đen trắng nhìn qua vô cùng chỉnh tề, không khó để nhận ra chủ nhân rất ngăn nắp, chỉ có trên bàn là có vẻ hơi lộn xộn một chút.
Hà Túc đi lên cất đồ trên bàn vào trong tủ, lúc An Tri đi qua chỉ còn lại một cái hộp sắt nhỏ, cầm lấy vừa đẩy một góc, đã bị Hà Túc đè lại.
“Cũng không biết là vật gì, rất nhiều bụi bặm, đừng mở ra.” Hà Túc vừa nói vừa nhét hộp sắt vào trong tủ.
An Tri mím môi, nở nụ cười, ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Hà Túc rút khăn giấy ra lau ghế một lần, mới bảo cậu tới ngồi xuống.
Cậu không yên lòng dựa vào ghế, trong hộp sắt là thứ cậu không thể quen thuộc hơn.
Cuống vé, cuống vé của nhà hát.
Được đặt gọn gàng trong hộp.
Cậu không khỏi suy nghĩ lung tung, Hà Túc chưa từng nói với mình là thích xem biểu diễn khiêu vũ, tại sao Hà Túc lại có nhiều vé như vậy.
Nghĩ đến tin tức tố của omega trên người Hà Túc lúc trước, cậu không kiềm chế được hoài nghi, Hà Túc ra ngoài làm việc sao? Ngoài công việc của mình, anh còn đi đến buổi biểu diễn khiêu vũ trong nhà hát sao?
An Tri mất tập trung quá lợi hại, gương mặt giống như mất đi màu đỏ máu, lúc bị Hà Túc đánh thức, vẻ mặt đau khổ cũng không giấu được, đuôi mắt của cậu có chút đỏ, thật sự rất giống một con thiên nga nhỏ cô đơn.
“Có chuyện gì thế? Em không khỏe sao?” Hà Túc ngồi xổm xuống, nắm chặt bàn tay cậu đặt trên đầu gối.
An Tri không biết có nên hỏi hay không, nhưng ánh mắt Hà Túc thật sự là quá dịu dàng, cậu luôn không nhịn được rơi vào, đau khổ khom lưng dán lên vai anh, mở miệng mang theo tủi thân nghẹn ngào, “Hà Túc, Hà Túc...”
Hà Túc vuốt ve lưng cậu, sờ sờ ót nhóc con tủi thân này, “Anh ở đây.
”
“Em không cố ý nhìn thấy trong hộp đặt vật gì đâu.” Lúc cậu nói ra những lời này, động tác Hà Túc vuốt ve cậu dừng lại, “Anh, anh cũng thích xem biểu diễn khiêu vũ sao? Em đã từng nhảy rất đẹp, nhưng bây giờ em không thể nhảy nữa.”
Hà Túc vừa nghe liền biết cậu tuyệt đối là đang nghĩ sai, xách người từ trên vai ra, bất lực hỏi cậu, “Em lại nghĩ đi đâu vậy? Nói cho anh biết em muốn nói gì, có được không?”
An Tri nhắm mí mắt, ngăn nước muối sinh lý muốn chảy ra, có chút khó khăn hỏi, “Anh có thích vũ công nào không? ”
Trong đầu cậu lọc một lần, có rất nhiều vũ công omega xinh đẹp, beta cũng có, không biết Hà Túc giữ nhiều vé như vậy rốt cuộc là đi xem ai biểu diễn.
“An Tri, nhìn anh nào, đừng khóc.” Hà Túc giơ tay lau đi giọt nước mắt nhỏ nơi khóe mắt cậu.
Cậu không muốn mở mắt ra, nước mắt lại không khí khống chế được càng rơi càng nhiều, cảm xúc tiêu cực và tự ti từ đâu rơi xuống, giống như khi biết được tin tức mình từ nay về sau không thể khiêu vũ nữa muốn chạy trốn tất cả.
“Anh còn có thể thích ai nữa?” Hà Túc nhẹ nhàng chạm vào mí mắt cậu, “Là đứa nhỏ ngốc nào bị thương đau khổ như vậy, không muốn ăn cơm cũng không muốn ra ngoài?”
Hà Túc buông cậu ra, lấy hộp sắt trong tủ ra đặt trên tay cậu.
Tên được viết ở phía trên cuống vé là An Tri, tiếp theo mới là đoàn múa, trước khi An Tri chưa nổi tiếng, vẫn luôn đi theo đoàn múa biểu diễn.
Một xấp vé dày cộp kia, hầu như là không bỏ sót buổi biểu diễn nào.
“En không biết đâu, ngày đó em nói anh giống như mặt trời của em, em không biết anh vui vẻ đến mức nào đâu, An Tri, cho tới nay em vẫn là mặt trời nóng bỏng nhất trong trái tim anh.”
“Tại sao?” Em chưa bao giờ biết anh, tại sao.
Hà Túc cười cười, bế người lên đi ra ngoài, “Khi còn bé, anh đã đến nhà em mấy lần, chắc em không nhớ rõ, cũng gặp qua em tập nhảy vài lần, rất đẹp.”
Hà Túc bế An Tri theo đẩy cánh cửa nhỏ ra, bên trong rực rỡ muôn màu đều là trang phục liên quan đến khiêu vũ.
“Tất cả đều chuẩn bị vì em sao?” An Tri bị thả xuống, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve những bộ trang phục khiêu vũ kia, còn có váy múa, lúc biểu diễn cậu cũng thường xuyên rừng thế vai, mặc váy múa không thua kém các cô gái.
Hà Túc từ phía sau ôm cậu, nắm cằm cậu, lần đầu tiên cậu thử nụ hôn kịch liệt như vậy, nếu không phải Hà Túc bóp eo cậu, cậu sẽ mềm chân đứng không vững.
Nụ hôn này dường như đang nói cho cậu biết, Hà Túc thích mãnh liệt như vậy.
Cho tới bây giờ cậu cũng không biết, cậu vẫn cho rằng là mình thích Hà Túc trước.
Cậu xoay người nắm lấy cánh tay Hà Túc, nước mắt mặn ướt không ngừng rơi xuống, đôi môi sưng đỏ nói những lời đâm vào lòng người, “Nhưng em không thể khiêu vũ cho anh xem, em không đẹp.”
“Nói bậy, rõ ràng là em đẹp nhất, cho tới bây giờ anh chưa từng gặp người nào đẹp hơn em.” Hà Túc nâng mặt cậu, khiến hai người dán cùng một chỗ, nắm lấy tay cậu đặt lên ngực mình, “Anh chăm chú xem từng bước nhảy của em trên sân khấu, dù có ra sao, em ở đây vẫn là đẹp nhất.
Cứ từ từ đi, An Tri nhất định sẽ có thể khiêu vũ đúng không? Chỉ cho một mình anh xem thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...