- Gì cơ?
Sắc mặt Arthur thay đổi, lập tức nhớ lại lúc mình bị thương chui vào khoang cứu sinh đã chảy rất nhiều máu, Francois là một Alpha, không có chuyện hắn không ngửi thấy tin tức tố Omega trong máu của y.
Arthur bị sự cố ngoài ý muốn này làm cho trở tay không kịp, đầu óc y trống rỗng vài giây mới lấy lại được bình tĩnh, hỏi:
- Chuyện tôi là Omega, ngoài anh và Francois ra thì còn ai biết nữa?
Bác sĩ Warren suy nghĩ một chốc rồi đáp:
- Khi ngài được đưa đến bệnh viện, cơ thể ngài đã làm lạnh trong khoang thoát hiểm.
Cabin đóng kín có thể ngăn mùi.
Còn lúc phẫu thuật thì chỉ mình tôi có mặt, vì vậy ngoại trừ Francois và tôi ra, chắc hẳn không còn ai biết rõ giới tính của ngài.
Nghe anh ta nói vậy, Arthur mới thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng chuyện Francois biết y là Omega khiến y trở tay không kịp.
Đợi lát nữa hắn đến, hắn chắc chắn sẽ hỏi mình tại sao lại che giấu giới tính, lúc ấy biết dùng lý do gì gạt hắn đây?
Kế hoạch mà y đặt ra lúc đầu là sử dụng thân phận Omega để tiếp cận và quyến rũ rồi giết chết Francois, nhưng sau đó kế hoạch có sự thay đổi, y lợi dụng thân phận Beta trở thành quan vệ sĩ của Francois cũng như từng bước được hắn tin tưởng, thậm chí còn khiến hắn dần nảy sinh tình cảm khác với mình.
Y định đợi mối quan hệ giữa hai người phát triển đến một mức nhất định, thì sẽ tìm thời điểm thích hợp khi hai người đụng chạm thân mật rồi bộc bạch thân phận Omega của mình, nhưng sự cố lần này đã đảo lộn kế hoạch của y.
Theo những gì Arthur thấy, hiện giờ Francois hẳn là có thiện cảm nhất định với y, nhưng tình cảm ấy nông sâu thế nào, liệu có đủ để hắn tha thứ cho sự giấu diếm của mình hay không thì y không dám chắc.
Lỡ Francois vì chuyện này mà nghi ngờ y, sau đó điều y đi chỗ khác thì chẳng phải mọi thứ đổ sông đổ bể hết sao? Arthur không khỏi sầu lo...
Thấy Arthur chìm trong suy nghĩ, bác sĩ Warren biết điều đóng cửa, lặng lẽ rời đi.
Trung tướng Arthur được cục điều tra Liên Bang công nhận là đặc vụ kiệt xuất nhất, anh ta đã làm tròn trách nhiệm nhắc nhở của mình, việc còn lại cứ giao cho trung tướng thôi, anh ta tin rằng trung tướng rồi sẽ nghĩ ra cách giải quyết thôi.
****************
Khi nhận được thông báo của bệnh viện Sheikh Fatt, Francois đang trong một cuộc họp quân sự khẩn cấp.
Thời gian gần đây, quân Liên Bang có rất nhiều động thái điều động binh lính và tướng lĩnh, đồng thời liên tục gây chiến ở tiền tuyến sao Trường Xà, đương nhiên Đế Quốc không thể đứng nhìn, các tướng quân dưới trướng Francois đang tranh luận không ngừng về việc nên tấn công căn cứ nào của Liên Bang trước.
Thượng tướng Hollier đề nghị tấn công hành tinh Mirk có nhân khẩu đông đúc nhất, nhưng thượng tướng Jacques nhất quyết muốn đánh chiếm hành tinh Hy Lạp giàu tài nguyên nhất; hai người chẳng ai nhường ai, ai cũng có lí của riêng mình, tranh luận đến mức mặt đỏ tía tai, chỉ thiếu nước xông lên đập nhau nữa thôi!
Francois yên lặng lắng nghe họ tranh luận gay gắt nhưng lại im lặng không nói gì.
Các tướng quân cãi nhau một hồi, mới nhận ra ngài Nguyên Soái trầm mặt nhìn bọn họ, sống lưng cả đám chợt ớn lạnh.
Từ sau khi xảy ra sự cố trong cuộc duyệt binh, mấy ngày nay sắc mặt ngài Nguyên Soái cứ hằm hằm, mà bọn họ còn dám làm loạn như vậy trước mặt ngài ấy, đúng là chán sống rồi mà!
Các tướng lĩnh im lặng một lúc, phòng họp yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bỗng nhiên, máy liên lạc trong túi Francois rung lên, sắc mặt hắn hơi thay đổi, nhanh chóng cầm máy liên lạc liên.
Sau khi đọc xong tin, sắc mặt hằm hằm của hắn bỗng trở nên rạng rỡ.
- Ta ra ngoài một chuyến, cho các anh cãi nhau thêm một tiếng.
Khi trở lại, ta muốn nhìn thấy kế hoạch tác chiến của các anh!
Sau khi giao xong nhiệm vụ, Francois rời khỏi phòng hội nghị của Bộ tư lệnh, chỉ để lại đám người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Khoảng cách từ Bộ tư lệnh đến bệnh viện Sheikh Farat chỉ mất hai hoặc ba phút phi hành xa, nhưng Francois lại thấy quãng đường này dài đến vô tận, chưa từng muốn gặp một người nhiều như lúc này.
Nhưng khi hắn đứng trước cửa phòng Arthur, lúc đưa tay ra định đẩy cửa, hắn đã do dự.
Hai ngày trước, khi vụ tai nạn xảy ra, cậu vệ sĩ của hắn đã dùng cơ thể bằng xương bằng thịt của mình chặn họng pháo vô tình, bảo vệ hắn trong lồng ngực, còn mình thì bị trọng thương.
Khi nhìn thấy người thanh niên thoi thóp bê bết máu nằm trong khoang thoát hiểm, sự hoảng loạn và bàng hoàng trong lòng hắn lúc đó là điều mà cả đời hắn chưa từng trải qua.
Chưa có ai hy sinh bản thân để cứu hắn như vậy, cũng chưa có ai khiến hắn cảm thấy đau lòng, không nỡ như thế.
Hắn gần như không ngần ngại gọi Chúc Long ra, lúc đó hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Không thể để Arthur chết, phải cứu cậu ấy bằng bất cứ giá nào!
Lần đầu tiên trong đời, hắn quên đi thân phận Nguyên Soái của mình, không thèm đếm xỉa đến hàng trăm ngàn ánh mắt đang dõi theo hắn ở quảng trường, chỉ muốn mau chóng đưa cậu thanh niên ấy tới bệnh viện chữa trị.
Cho đến khi nhìn thấy tấm bảng đang phẫu thuật sáng lên, xác nhận ca phẫu thuật của Arthur đã thành công, hắn mới thở phào nhự nhõm, cả người mệt rã rời.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, một câu hỏi rõ mồn một hiện lên trong đầu hắn.
Arthur bị thương và đổ rất nhiều máu, tin tức tố ngọt ngào trong máu y đặc đến mức không thể che giấu được!
Vệ sĩ thân cận của hắn thế mà lại là một Omega! Một Omega dùng thuốc ức chế để cải trang thành Beta!
Lúc đầu, hắn khó có thể tin được người thanh niên giỏi về mọi mặt, thậm chí khiến Alpha phải hổ thẹn lại là một Omega! Tuy nhiên, mũi của alpha rất nhạy cảm với tin tức tố của Omega, tin tức tố Omega nồng như vậy thì không thể nhầm được! Mặc dù thuốc ức chế tin tức tố có thể giữ cho mùi hương của y không bị lộ ra ngoài, nhưng chất tin tức tố trong máu thì không thể che giấu được.
Nếu là người khác, chắc chắn Francois sẽ đuổi đi không thương tiếc.
Trong quân đội không được phép có sự tồn tại của Omega, càng không được phép trở thành vệ sĩ của đội vệ sĩ Hoàng Gia.
Sự phân chia giới tính trong xã hội ABO cực kỳ rõ ràng, Omega trời sinh đã phải phụ thuộc vào Alpha, trách nhiệm chủ yếu của họ là sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường, tòng quân đánh nhau gì đó không hề liên quan đến bọn họ, đây là quy tắc không thể làm trái, không ai là ngoại lệ cả!
Nhưng đó lại là Arthur - người đã xả thân cứu hắn, một khi giới tính của y bị lộ ra ngoài, Arthur sẽ không thể ở bên cạnh hắn, thậm chí rất có thể y sẽ bị quân đội trừng phạt nghiêm khắc vì che giấu giới tính của bản thân.
Có nên vạch trần thân phận Omega của Arthur? Francois - người luôn hành động dứt khoát quả đoán lần này lại do dự.
Francois cầm nắm cửa trong tay, do dự hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.
Quan vệ sĩ của hắn dựa vào đầu giường, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, y dường như đang suy nghĩ gì đó, cũng không phát hiện có người đi vào.
Từ góc nhìn này của Francois, gương mặt nghiêng của Arthur có đường cong mềm mại và xinh đẹp, ánh nắng vàng mịn chiếu xuống mái tóc y, phản chiếu ánh sáng lấp lánh mê người.
Khuôn mặt y vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng cơ thể đã khôi phục sức sống, không còn yếu đuối như hai ngày trước nữa.
Trái tim của Francois vào giây phút ấy như sống dậy, cậu ấy vẫn còn sống, hơn nữa còn trẻ trung đẹp trai như thế.
Như vậy đã tốt lắm rồi...
Khoảnh khắc ấy, hắn chỉ muốn lặng lẽ nhìn y, bảo vệ y, không cho bất cứ thứ gì trên đời tổn thương y.
Arthur ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha quen thuộc trước khi y nhận ra Francois đến.
Hắn đến nhanh hơn y nghĩ, lòng Arthur hơi rúng động.
Vừa rồi, y không ngừng suy nghĩ, cố gắng tìm một lý do hợp lý để giải thích lý do mình che dấu thân phận Omega.
Mặc dù nghĩ ra rất nhiều cách, nhưng cách nào cũng không đủ thuyết phục.
Dù có muốn hay không thì thứ gì đến cũng phải đến.
Nếu đã không thoát được thì cứ tuỳ cơ ứng biến thôi, xem đối phương nói gì rồi tính sau, thế nào cũng có cách giải quyết.
Dù gì y cũng suýt mất mạng vì hắn, Francois hẳn không đến mức tống y vào nhà tù quân sự hoặc giao nộp y cho cục tình báo tra khảo đâu ha?
Nghĩ xong xuôi, Arthur mới quay lại, khoảnh khắc nhìn thấy Francois, đôi mắt màu ngọc bích loé lên tia ui mừng.
- Ngài Nguyên Soái, sao ngài lại tới đây?
Arthur cố gắng bước xuống giường, nhưng dù gì cơ thể y vẫn rất yếu, y hẫng chân một cái, suýt nữa là ngã chổng vó.
- Cẩn thận! - May mà Francois nhanh tay lẹ mắt, xông lên đỡ được y, Arthur bổ nhào vào lòng Francois.
Cơ thể ấm áp dán vào lồng ngực mình khiến trái tim Francois đập dồn, không thể không nghĩ đến hương mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi khi ôm Arthur bị thương lúc trước.
Thật tiếc là sau ca phẫu thuật, thuốc ức chế đáng ghét lại phát huy tác dụng, che giấu mùi hương thơm ngọt của Omega, Francois không vui.
Francois kìm nén cảm xúc kỳ lạ, cẩn thận ôm Arthur lên giường, lúng túng lấy chăn đắp lên cho y rồi nói:
- Em vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể còn rất yếu.
Em phải ngoan ngoãn nằm nghỉ trên giường, đừng có cử động lung tung, có biết chưa?
- Dạ.
Thuộc hạ biết.
- Arthur ngoan ngoãn gật đầu, đoạn ngẩng đầu nhìn về phía Francois.
- Thuộc hạ nghe nói ngài đích thân đưa tôi đến bệnh viện, nếu đến muộn xíu nữa thôi, tôi rất có thể đã.....!Ngài Nguyên Soái, cảm ơn ngài đã cứu tôi.
ngôn tình hài
Arthur không đề cập đến chuyện suýt chút y đã chết vì cứu mình mà lại chân thành cảm ơn mình, Francois cảm thấy hổ thẹn, nhìn sắc mặt tái nhợt của y, câu chất vấn không sao cất nên lời.
Thôi vậy, hay là đợi sức khoẻ cậu ấy khôi phục lại rồi tính, dù sao thì chuyện này cũng không vội.
Francois vươn tay ra theo thói quen, muốn vuốt tóc Arthur như trước, nhưng khi hắn nghĩ tới việc y là một Omega chưa được đánh dấu, bàn tay duỗi ra một nửa khựng lại trong không trung một cách lúng túng.
Nhìn thấy sự đấu tranh trong mắt của Francois, cả dáng vẻ muốn thân mật nhưng lại đang lo ngại điều gì của hắn, lòng y càng chắc chắn hắn đã biết mình là Omega.
Thế là Arthur cũng bắt đầu xoắn xuýt, rốt cuộc có nên nhân cơ hội này quyết rũ hắn không ta?
Hai người đều có suy nghĩ riêng, nhất thời bầu không khí có hơi lúng túng, Arthur khụ một tiếng, hỏi:
- Nguyên soái, chuyện cơ giáp bỗng nhiên phát nổ ngày ấy hẳn không phải là một sự cố ngoài ý muốn? Ngài đã tìm ra kẻ muốn hãm hại mình chưa?
- Đây quả thực không phải một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
Quân đội đang tập trung điều tra.
- Ánh mắt Francois lạnh lùng, loé lên sát khí, gằn từng chữ - Đừng lo lắng, cho dù đối thủ là ai, ta cũng sẽ khiến chúng phải trả giá, ta sẽ không buông tha cho bất kì kẻ nào!
Đây là lần đầu tiên Arthur nhìn thấy sát khí cuồn cuộn trên gương mặt Francois, y không khỏi có chút ngạc nhiên.
Trên thực tế, với thực lực của Francois ở Đế Quốc, kẻ có tư cách coi hắn là đối thủ chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa kẻ có năng lực hãm hại hắn trong cuộc duyệt binh với quy mô lớn như thế lại càng ít hơn.
Ngoài hoàng tử Repin, Arthur không nghĩ ra trường hợp thứ hai nào khác.
Repin hiện là con trai duy nhất của Hoàng Đế, hiển nhiên sẽ là người sẽ thừa kế ngai vàng sau này, còn Francois thì là Đại Nguyên Soái nắm quân quyền trong tay, một núi không thể có hai hổ, sớm muộn gì cũng phải phân rõ thắng bại, cơ mà phải xem Hoàng Đế Muller sẽ đứng về phía ai rồi.
Nhưng cho dù kết quả có ra sao, thì sự xung đột nội bộ của Đế Quốc sẽ chỉ có lợi cho Liên Bang, và cũng là điều mà Arthur muốn thấy.
Thấy Arthur trầm tư, Francois hiểu lầm rằng y vẫn đang lo lắng cho an nguy của mình, trái tim hắn càng ấm áp, bèn dịu dàng an ủi:
- Đừng lo lắng, quân đội đã tăng cường vệ binh, ta sẽ không sao đâu.
Francis nhìn thời gian, một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, nói thế nào thì vẫn còn một hội nghị quân sự đang chờ hắn, nên về rồi.
- Em nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay ở lại bệnh viện quan sát thêm một tối, đợi tình trạng của em hoàn toàn ổn định, ta sẽ đến đón em về.
Francois nói xong, khẽ bắt tay Arthur rồi đứng dậy rời đi.
Arthur nhìn theo bóng lưng dần khuất của hắn, lòng đầy nghi ngờ, sao hắn không đề cập tới chuyện Omega vậy? Là vì hắn tin tưởng y, hay đang cố ý thăm dò?
Arthur như lọt vào đám sương mù, mờ mịt không thấy chấn tướng.
Tìm hiểu người ta mấy chục năm, còn ở cùng nhau lâu đến vậy mà y vẫn chẳng thể hiểu hết về người đàn ông này, Arthur thấy rất chán chường.
Nhưng nếu hắn đã không chủ động nhắc đến thìArthur cũng quyết định giả vờ không biết, giống cao thủ giao đấu ấy, lấy tĩnhchế động, quan sát kẻ địch, xem xem đối phương rốt cuộc định giở trò gì.
- ----.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...