Gấu Bắc Cực đứng sau y vài bước, mặt mũi đỏ bừng, hai mắt dán chặt vào ờm...!bờ mông y.
Arthur lập tức đen mặt, nhanh chóng đứng bật dậy, đi thẳng ra cửa không nói năng gì.
Arthur nắm chặt tay thành nắm đấm, nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh đặc biệt, không muốn gây phiền phức, y đã xông lên đấm người rồi!
Ai ngờ người kia thấy Arthur rời đi, hơi hơi do dự rồi không biết sống chết đi theo y.
Arthur nghe thấy tiếng bước chân phía sau, thái dương nổi đầy gân xanh, tốt lắm, tên nhóc này đã tự chuốc khổ vào người, vậy thì đừng trách y vô tình.
Arthur quay lại tính cho cậu ta một cú đá thì nghe tiếng cậu chàng lắp bắp xấu hổ nói:
- Bạn học phía trước ơi, cậu quên cầm khăn mặt về rồi...!
- Khụ...!
Arthur thu chân kịp thời, quay đầu lại nhìn, Gấu Bắc Cực đang cầm khăn mặt của y, ánh mắt mang theo tia lấy lòng, mặt mũi thì đỏ bừng như say rượu, xấu hổ tới mức cổ cũng đỏ lên luôn.
Arthur cứ tưởng đối phương xông đến quấy rối mình, không ngờ chẳng qua người ta có lòng tốt trả lại khăn mặt cho mình mà thôi, y hơi ngẩn ra.
Nhìn ở khoảng cách gần, tuy dáng người Gấu Bắc Cực to lớn vạm vỡ, nhưng gương mặt khá thanh tú, khổ người đô con như vậy, cộng thêm dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ, rõ ràng đây là một cậu nhóc ngây thơ đơn thuần chưa trải sự đời, khiến người ta sinh ra cảm giác ngốc nghếch đáng yêu.
Sự tức giận trong lòng Arthur đã tan thành may khói, y nhận lại khăn mặt, cười thân thiện, đáp:
- Cảm ơn cậu nhé, bạn học!
Thấy Arthur nở nụ cười, Gấu Bắc Cực ngẩn ra, mặt mũi càng đỏ tợn, ngại ngùng gãi gãi mái đầu trắng của mình, nói:
- Đừng...!Đừng khách khí...!
Gấu Bắc Cực nhìn Arthur, cố gom dũng khí, lắp bắp làm thân:
- Chào, tôi...!tôi tên Jenson Quisling, tới từ Camillo.
Cậu...!Cậu thì sao? Cậu tên gì thế?
Học viện quân đội Camillo là một trong những trường quân đội có truyền thống lâu đời và nằm trong top 3 trường giỏi nhất Trác Nhã Tinh, tuy danh tiếng không nổi như cồn giống học viện Sed, nhưng cũng là một trong những ngôi trường đào tạo ra nhiều nhân tài.
Mà dòng họ Quisling cũng là một trong những gia đình danh giá tại Đế Quốc, có vai trò quan trọng trong tầng lớp cao của quân đội, không ngờ Gấu Bắc Cực thoạt nhìn ngốc nghếch đáng yêu này lại xuất thân từ gia đình danh giá, còn là sinh viên xuất sắc nhất của học viện Camillo nữa chứ, quả nhiên không nên trông mặt mà bắt hình dong!
Arthur cảm thấy rất bất ngờ, soi cậu chàng thật kỹ rồi mới giới thiệu mình:
- Arthur Phùng Bridge, đến từ Tạ Luân.
Đương nhiên Jeson chưa từng nghe tới học viện quân sự Tạ Luân, hơi ngẩn ra rồi lập tức cười cười với vẻ đầy ngượng ngùng, chủ động bắt tay Arthur:
- Arthur, rất vui được biết cậu!
Thanh niên Alpha này nhiệt tình lại không lỗ mãng, ánh mắt cậu chàng nhìn y cũng chỉ là vẻ quý mến đơn thuần, không hề dâm dê đê tiện.
Cậu chàng nhìn có vẻ thô kệch, nhưng cách nói chuyện rất lịch sự, khiến người ta không sao có ác cảm được.
Arthur cũng chẳng phải người lập dị, trái lại, y mới tới đây, quen được con cái của một gia đình danh giá ở Trác Nhã tinh càng góp phần giúp y tìm hiểu rõ hơn về tình hình nơi này.
Jeson thấy Arthur không có ý tránh mình, đương nhiên rất vui mừng, nói chuyện với Arthur một cách rất thân thiện.
Khi Jeson nghe Arthur nói mình tới từ chòm sao Nam Thập Tự xa xôi, đi tới Trác Nhã tinh cũng phải mất đến nửa năm, cậu chàng lập tức nhiệt tình nói, khi nào trận đấu kết thúc, cậu chàng sẽ dắt Arthur đi chơi một vòng quanh Trác Nhã tinh.
Đương nhiên Arthur sẽ không nhận lời mời của cậu chàng, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Nhìn nụ cười sáng lạn mà đơn thuần của Jeson, Arthur không khỏi nhớ tới Saarland – người bạn cùng phòng thời mình còn ở trong trường quân đội, đồng thời cũng là bạn thân nhất của y.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Saarland cũng nở nụ cười ngốc nghếch kia với y, cả ngày quấn lấy y như chú cún con, hai người thân thiết như hình với bóng.
Thời gian thoi đưa, chẳng mấy chốc mà bọn họ đã tốt nghiệp hơn hai mươi năm, y vào làm việc trong cục tình báo Liên Bang, còn Saarland ra nhập quân đoàn cơ giáp hạm đội Liên Bang ngân hà, ra tiền tuyến đánh giặc.
Bây giờ thằng bạn trời đánh của y cũng đã trở thành sư trưởng luôn rồi!
Bởi vì nhớ tới bạn thân, tâm trạng Arthur rất tốt, trò chuyện với Jeson nhiều hơn chút, thậm chí còn cùng cậu chàng tới căn tin ăn cơm.
Ăn xong hai người mới chia tay, trở về phòng để chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai.
Tám giờ sáng hôm sau, Arthur vào phòng thi đã được chỉ định, chuẩn bị tham gia vòng thi thứ nhất của cuộc thi tuyển chọn đội vệ sĩ hoàng gia.
Sau khi giám thị nói rõ về quy định khi làm bài thi và một số việc cần chú ý thì bắt đầu phát đề thi, tuyên bố cuộc thi bắt đầu.
Thí sinh nhanh chóng bắt tay vào làm bài thi, nhất thời cả phòng thi chỉ còn lại tiếng ngòi bút ma sát với mặt giấy.
Đúng như Arthur đã đoán trước, thời gian 60 phút làm bài thật sự rất ít, mỗi câu hỏi đều không dễ nhằn, toàn kiến thức liên quan tới những lĩnh vực quốc phòng, chiến lược, chỉ huy, vũ khí, khoa học kỹ thuật quân sự vân vân.
Tuy những câu hỏi này đều nằm trong chương trình đã học nhưng đáp án không thể tìm trong những cuốn sách giáo khoa cứng nhắc mà phải am hiểu rõ ràng kết hợp với kiến thức thực tế mới có thể trả lời chính xác.
Arthur thấy một số thí sinh trong phòng đã bắt đầu vò đầu bứt tai, nhíu mày nhăn mặt, có điều đề thi này đương nhiên không thể làm khó được bạn Arthur đã từng tiếp nhận nền giáo dục hàng đầu Liên Bang, đồng thời là cao thủ với kinh nghiệm thực chiến phong phú của chúng ta rồi.
Y nhanh chóng sắp xếp ngôn từ trong đầu rồi cầm bút lên, làm bài thi.
Chỉ khoảng ba mươi phút sau, Arthur đã làm xong năm câu đề mở, y đọc lại một lượt cho chắc.
Làm xong đề chính, y mở sang trang, bắt đầu nghiên cứu câu hỏi phụ.
Câu hỏi phụ là một câu luận văn ngắn, yêu cầu phân tích đề bài sau bằng một bài luận dài khoảng một ngàn chữ: "Đối với một quốc gia, chế độ chính trị nào hoàn hảo hơn? Là chế độ tập quyền chuyên chế của Đế Quốc hay là chế độ cộng hòa của Liên Bang?"
Arthur không khỏi sửng sốt, thật lòng mà nói, y từng nghĩ sẽ gặp được câu hỏi hóc búa đánh lừa thí sinh gì đó, nhưng dù có nằm mơ, y cũng không ngờ cuộc thi quan trọng như tuyển chọn vệ sĩ hoàng gia này lại có đề luận biến thái đến thế!
Đầu tiên, thể chế chính trị là đề nghị luận cực kỳ khái quát rộng lớn, đừng nói gói gọn trong một ngàn chữ, cho dù viết mấy chục ngàn chữ cũng chưa chắc đã có thể trình bày rõ ràng ưu điểm và khuyết điểm của chế độ hai quốc gia ấy chứ!
Nhưng đây chưa phải là điểm quan trọng nhất, chết người nhất là đề nghị luận này rõ ràng rất nhạy cảm, cứ như thể đào sẵn một cái bẫy chỉ chờ người ta nhảy xuống vậy!
Phải biết, chiến tranh giữa Đế Quốc và Liên Bang đã kéo dài hơn trăm năm, nhìn thì có vẻ là sự tranh đấu vũ trang quân sự giữa hai cường quốc, nhưng suy cho cùng, nó là sự tranh đấu giữa hai chế độ chính trị hoàn toàn khác biệt.
Từ khi thời cổ đại ở trái đất được sinh ra, hai chế độ chuyên quyền và chế độ dân chủ vốn đã bài xích lẫn nhau, hệt như nước với lửa.
Loài người cũng rơi vào việc phải lựa chọn một trong hai chế độ ấy, mà hai chế độ ấy chưa từng ngừng tranh chấp đấu đá.
Là người con của Liên Bang, đương nhiên Arthur hoàn toàn không đồng ý với chế độ chuyên quyền, cướp đoạt nhân quyền này của Đế Quốc, chỉ cần nhìn thủ đoạn khống chế Omega của bọn chúng là đủ thấy sự bất công của Đế Quốc.
Nhưng thân phận hiện giờ của y là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ một trường quân đội của Đế Quốc.
Thân là con dân Đế Quốc, nếu dám cả gan công khai chỉ trích chế độ của Đế Quốc thì khác nào tự đâm đầu vào rọ? Tội phản động không phải đùa đâu, nói không chừng y còn chưa thi xong đã bị người ta bắt trói tại trận, tống luôn vào tù rồi cũng nên!
Vì vậy, Arthur thở dài, đành làm trái lương tâm, xây dựng bài luận trên luận điểm chế độ của Đế Quốc vượt trội hơn chế độ Liên Bang, cuối cùng nhất định sẽ thống nhất cả hệ ngân hà, chinh phục toàn bộ vũ trụ.
Thật ra viết văn ca ngợi tung hô người ta chẳng có gì khó, cũng không cần động não, một bài luận trôi chảy cứ thế ra lò, nhưng mà khi Arthur viết tới đoạn kết bài, bỗng nhiên có cảm giác sai sai!
Y bỗng nhiên nghĩ ra, người ra đề và chấm bài thi nhất định đều là những nhân vật quan trọng trong quân đội Đế Quốc, mục đích bọn họ ra đề luận này, chẳng lẽ chỉ để nghe các sinh viên ca tụng công đức của Đế Quốc thôi sao? Bọn họ nhàm chán đến mức ấy hả?
Xét trên góc độ khác, Arthur có thể khẳng định, 99% thí sinh đều sẽ viết bài luận có nội dung tương tự nhau, hết lời ca ngợi chế độ Đế Quốc xuất sắc ra sao, thể chế chính trị tuyệt vời thế nào vân vân.
Nếu bài luận của y cũng giống hệt người khác, thì sao có thể trở thành thí sinh nổi bật trong tổng số mấy chục nghìn người này được chứ?
Vừa nghĩ thế, Arthur đã đổ mồ hôi lạnh, y không ngờ đề luận này lại có ý nghĩa sâu xa như vậy, xem ra y phải đối phó với nó một cách nghiêm túc mới được.
Arthur không chút do dự xé bài luận đã viết gần xong thành hai nửa, vo thành cục, ném vào sọt rác.
Sau đó y giơ tay, xin giám thị tờ giấy thi khác.
Giám thị sửng sốt khi thấy Arthur xé bỏ bài luận đã viết gần xong, không khỏi nhìn Arthur với vẻ sâu xa, nhưng cũng không nói gì, chỉ đưa cho Arthur tờ giấy thi mới.
Lúc này, thời gian làm bài thi còn chưa tới mười lăm phút, Arthur không kịp nghĩ nhiều, sau khi nhận giấy thi thì lập tức múa bút liên tục.
Lần này, y chắc chắn sẽ viết nên một bài luận tinh tế hơn, khiến người ta rung động hơn nữa! Phải viết nên một bài luận khiến giáo viên chấm thi chỉ cần đọc một lần là không bao giờ quên!
Khi tiếng chuông báo hiệu thời gian làm bài thi đã hết, bài luận của Arthur cũng vừa kết thúc.
Sau khi nộp bài thi, y nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng thi.
Giám thị rất ấn tượng với màn xé giấy thi của Arthur, nên khi thu bài bèn cầm lấy bài luận của y đọc thử coi sao.
Ai ngờ vừa đọc một cái, sắc mặt giám thị lập tức thay đổi, nhưng sau khi sự khiếp sợ ban đầu qua đi, giám thị không nén nổi tò mò, bèn tiếp tục đọc bài luận của y.
Mãi tới khi đọc xong hết bài luận, sắc mặt giám thị vô cùng phức tạp, sự kinh ngạc ban đầu biến thành trầm ngâm; sau khi do dự một lát, cuối cùng giám thị dùng bút đỏ ghi gì đó lên góc trái bài thi rồi mới để bài thi của Arthur vào chỗ cũ, mang lên phòng chấm thi.
Chỉ sau một ngày, kết quả thi viết đã được thông báo.
Không ngoài dự đoán, Arthur biết tên mình sẽ có trong danh sách những thí sinh tham gia vòng hai, đồng thời y thấy Jeson cũng vượt qua bài thi viết một cách thuận lợi.
Thực ra vòng thi viết đầu tiên có nhiều người bị loại nhất, hơn mười ngàn người tới dự thi nay chỉ còn một ngàn người.
Những người bị loại thì dù nuối tiếc cũng chẳng thể làm gì, đành dọn đồ ra về.
Chậc chậc, chưa gặp được anh mà em đã được người ta để ý sòi =)))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...