Tiệc chia tay là Chúc Diệu Uyên cưỡng ép chủ nhiệm Trương tổ chức, nhưng vốn dĩ hắn chỉ muốn đứng ở xa xa nhìn Chung Văn Nhiễm một cái, thấy xong liền đi.
Không ngờ rằng Chung Văn Nhiễm sẽ xông ra từ sau lưng hắn, còn đụng mặt chính diện.
“Tôi……” Chúc Diệu Uyên tìm được một lý do nát không thể nát hơn, “Đi ngang qua.
”
Dáng vẻ của hắn nhìn thế nào cũng không giống đi ngang qua, Chung Văn Nhiễm biết, cũng không đâm chọt hắn, gật gật đầu, như đang gật đầu với một người bạn không quen thân vậy, xoay người định đi.
Chúc Diệu Uyên đột nhiên nói: “Đợi đã!”
Chung Văn Nhiễm lập tức dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Chúc Diệu Uyên gọi anh chỉ là theo bản năng, hắn gọi xong liền đần cả người ra, căn bản không biết tiếp theo nên làm gì, hai người cùng hướng mặt về một hướng, Chúc Diệu Uyên nhìn chằm chằm lưng Chung Văn Nhiễm, nôn nóng đốt một điếu thuốc.
Nghe thấy âm thanh bật lửa, Chung Văn Nhiễm mới hơi cử động, nhẹ giọng nói: “Thuốc lá không tốt cho cơ thể, vẫn nên ít hút một chút đi.
”
Theo như thường ngày, Chúc Diệu Uyên nên chòng ghẹo lại, nhưng nay đã khác xưa, hắn chỉ yên lặng mà dập tắt điếu thuốc.
Chung Văn Nhiễm không quay đầu lại, thế nên không nhìn thấy Chúc Diệu Uyên đang nhìn anh thắm thiết sâu sắc, anh cho là Chúc Diệu Uyên im lặng vì không có lời nào để nói.
Dẫu sao thì ngày đó Chúc Diệu Uyên đã nói, đã nghĩ thông suốt rằng muốn buông anh.
Chúc Diệu Uyên thấy anh đứng bất động, biết rõ còn cố hỏi, nói: “Anh đi đâu? Tôi tiễn anh một đoạn.
”
Chung văn nhiễm nhớ tới chủ nhiệm Trương, cùng với tiệc chia tay từ chối không nổi kia, lắc đầu một cái nói: “Ở ngay khách sạn gần đây, không cần đâu.
” Rồi sau đó bước chân, lần đầu tiên cuống cuồng hoảng loạn chạy khỏi cục diện lúng túng này.
Sau khi chung văn nhiễm vào khách sạn, chúc diệu uyên cũng không có lập tức rời đi ___ Khi hắn thật sự nhìn thấy người rồi, phát hiện mình chỉ nhìn một cái thôi vẫn không thỏa mãn.
Hắn biết chung văn nhiễm không giỏi uống rượu, lại tự nói trong lòng, không biết chủ nhiệm Trương kia định rót con người ta thành cái dạng gì, hơn nữa trời sắp tối rồi, một omega ở bên ngoài không an toàn, hắn có thể len lén đưa anh về nhà cũng tốt.
Vì thế hắn liền trốn vào trong xe, yên tâm thoải mái chờ đợi.
Không lâu sau, chủ nhiệm Trương và một nhóm người lục tục tới.
Chủ nhiệm Trương để nhóm nhân viên vào khách sạn trước, còn mình thì lén lén lút lút tìm tới xe Chúc Diệu Uyên.
Chúc Diệu Uyên hạ cửa kính xe, chủ nhiệm Trương khom lưng cúi đầu, cười híp mắt: “Chúc tổng, người đã gọi tới cho ngài, ngài không vào sao?”
“Không,” Chúc Diệu Uyên đưa cho ông ta chiếc thẻ, “Ông xem rồi gọi món đi, còn dư lại là phí làm thêm giờ của mọi người… Còn có tiến sĩ Chung, đừng rót anh ấy quá nhiều, cơ thể anh ấy không tốt.
”
Không thể rót quá nhiều, ý chính là có thể rót, chủ nhiệm Trương lý giải như vậy, tự nhận là đã bắt chẹt được chút tâm tư mờ mịt trong lòng Chúc Diệu Uyên kia khá là chuẩn xác.
Vị tiến sĩ Chung này dáng dấp tuấn tú lịch sự, còn là omega, Chúc Diệu Uyên là thân phận gì? Sao lại vô duyên vô cớ tốt bụng với một omega như vậy? Từ lúc ông ta tới làm việc ở trụ sở, chưa từng thấy vị Chúc tổng này của bọn họ cần mẫn tới trụ sở đến thế.
Chủ nhiệm Trương cầm thẻ, tràn ngập đắc ý rời đi.
Lúc này Chúc Diệu Uyên vẫn hoàn toàn không biết chủ nhiệm Trương vì lấy lòng hắn mà có ý đồ xấu, sau khi chủ nhiệm Trương uốn éo thân thể béo mầm thở hổn hà hổn hển rời đi, hắn nhìn thấy có một bóng dáng lưỡng lự trước cửa khách sạn, hết sức quen mắt.
Cậu ta nhìn trái ngó phải, mới đầu thật sự chưa nhận ra là ai, người nọ cất túi, cúi đầu bước đi, nhìn trông rất vội vã, sau đó tìm đến một góc tường liền ngồi dựa vào đó bất động, liên tục nghiêng đầu nhìn về phía cửa khách sạn.
Ngay tại giây phút cậu ta ngẩng đầu, Chúc Diệu Uyên thấy rõ được mặt cậu ta, là Dương Gia.
Dương Gia đã thay đổi không nhiều, chỉ là cả người nhìn trông rụt rè, âm trầm đi không ít, Chúc Diệu Uyên nhìn thấy cậu ta liền nhớ lại cảnh cậu ta đẩy ngã Chung Văn Nhiễm, dẫn đến não Chung Văn Nhiễm bị chấn động nhẹ, còn cả chuyện nửa tháng trước Trương Thông nói cho mình cậu ta buôn bán dược vật trái phép nữa.
Mà ngay lúc ấy Chung Văn Nhiễm đang ở trong khách sạn, lòng phòng bị của Chúc Diệu Uyên lập tức nổi lên, để tránh đánh rắn động cỏ hắn ngồi trong xe bất động, lặng lẽ chờ đợi cùng cậu ta.
Không qua bao lâu, trước mặt hắn có một chiếc xe hơi cao cấp đi đến, chiếc xe màu xanh saphia rất nổi bật, Chúc Diệu Uyên cảm thấy rất quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút___chắc hẳn là của Tuân Trường Thanh.
Đúng như hắn dự đoán, chiếc xe dừng lại xong Tuân Trường Thanh liền bước xuống, sau khi hắn bước xuống còn mở cửa cho ghế phụ, bên ghế phụ có một cậu bé xinh đẹp bước xuống, cách quá xa không ngửi được mùi pheromone, nhìn dáng dấp chắc hẳn là một omega, lại liên kết với nơi bọn họ đến, hẳn đây là niềm vui mới gần đây của hắn.
Tuân Trường Thanh ôm lấy cậu bé đi vào trong, dường như không nhìn thấy Dương Gia, nhưng sau khi hắn vào khách sạn không lâu, Dương Gia cũng tiến vào khách sạn.
Chúc Diệu Uyên vội vàng đi theo vào.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, sau khi hắn bước vào, trong sảnh khách sạn đã không còn thấy bóng dáng hai người đó, những khuôn mặt xa lạ lướt qua người hắn, hắn vừa định rút ra ngoài trốn vào trong xe, lại nhìn thấy Chung Văn Nhiễm bước ra từ trong hành lang nào đó.
Chúc Diệu Uyên không chút suy nghĩ, hô lên: “Nhiễm Nhiễm!”
Chung Văn Nhiễm vô cùng kinh ngạc đối với xưng hô của hắn, anh trở trên bàn cơm lại bị rót rượu, lúc đi ra men rượu đang từ từ xông lên, nhưng may mà lần này ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Mới vừa rồi mấy đồng nghiệp vẫn thảo luận sau khi ăn uống xong sẽ đi hát hò, nhìn trông hứng thú đang dâng cao, anh rời khỏi bàn tiệc liền tỏ ra có chút mất hứng, nhưng anh biết ở thêm một chút nữa sẽ có hậu quả thế nào, vì vậy cũng không thèm để ý nhiều như vậy nữa.
Thế rồi anh không ngờ tới vậy mà Chúc Diệu Uyên vẫn ở đây___nhưng một sợi dây căng thẳng nào đó trong tim ngay chớp mắt liền thả lỏng, tại lúc Chúc Diệu Uyên vẫn còn chưa đến gần anh, anh liền đỡ tường an tâm ngã ngồi xuống dưới đất.
Chúc Diệu Uyên đỡ anh lên, ôm thật chặt lấy cơ thể này, chóp mũi ngửi được mùi pheromone đã lâu không gặp, gần như lệ nóng doanh tròng.
Hắn cho rằng Chung Văn Nhiễm say rồi, thế nên mới không kháng cự cái ôm của hắn, mà Chung Văn Nhiễm say rồi sẽ không nhớ hôm nay hắn đã từng ôm anh, đây là ấm áp hắn trộm được.
Lúc này, ký ức gì, Dương Gia gì, đều đã bị hắn quẳng sau não.
Hắn bế Chung Văn Nhiễm vào trong xe, đôi mắt Chung Văn Nhiễm cứ chăm chú nhìn hắn___tuy nói anh vẫn còn ý thức, nhưng năng lực tự khống chế lại bởi vì cồn mà bốc hơi sạch sẽ.
Sau khi Chúc Diệu Uyên ngồi vào trong xe, ôm Chung Văn Nhiễm đặt lên đùi mình, cảm thụ ôn hương nhuyễn ngọc đong đầy nơi lồng ngực, vội vàng in những nụ hôn lên mặt anh, dịu dàng nói: “Có khó chịu không? Có muốn uống nước không? Tôi đi mua cho anh.
”
Chung Văn Nhiễm thì lắc lắc đầu.
Không gian bên trong xe nhỏ hẹp oi bức, pheromone tỏa ra không thoát đi, chỉ có càng ngày càng nồng đậm, hô hấp của Chúc Diệu Uyên ngày càng dồn dập, nhưng vẫn thủy chung không làm gì, chỉ gác đầu lên trán Chung Văn Nhiễm, như đang bộc lộ hết cõi lòng, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất nhớ anh, nhớ đến sắp phát điên rồi.
”
Chung Văn Nhiễm nghe vậy, cơ thể mềm nhũn bỗng cứng đờ.
Chúc Diệu Uyên lại không phát hiện ra, tự mình kể lể nỗi nhớ nhung của hắn: “Sau buổi tối hôm ấy, tôi nhớ lại được vài chuyện, nhưng đều rất hỗn loạn, khiến tôi không thể xác định chắc chắn bất kỳ chuyện gì, tôi không dám gặp anh… Sợ lại làm ra chuyện quá đáng nào đó.
”
Chung Văn Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu, chóp mũi hai người bỗng dưng chạm phải nhau, hô hấp mập mờ dây dưa, con người Chúc Diệu Uyên dần dần trở nên thâm trầm.
“Anh đây là đang quyến rũ tôi sao?” Chúc Diệu Uyên niết niết vành tai anh, động tác thân mật, “Uống say là như vậy, nếu không phải cơ thể anh không khỏe, tôi chỉ hận không thể ngày ngày chuốc rượu anh.
”
Nhưng hắn vẫn không hôn xuống, mà là ôm chặt lấy Chung Văn Nhiễm, nắm chặt lấy khoảnh khắc bên nhau không dễ có được này, hít một hơi thật sâu, hơi thở ra toàn là run rẩy: “Nhiễm Nhiễm à, nếu như… tôi nói nếu như, tôi chính là chồng trước của anh, anh có bằng lòng tiếp nhận tôi không?”
Giọng nói Chúc Diệu Uyên vừa nhẹ vừa nhỏ, trong phút chốc Chung Văn Nhiễm còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng không có, bởi vì bọn họ dựa vào nhau gần tới như vậy, anh không có khả năng nghe lầm chữ nào được.
Anh cảm thấy có thể là tinh thần Chúc Diệu Uyên quá suy sụp, mới nghĩ đến loại khả năng không thiết thực này, trong lòng không nói rõ được là tư vị gì.
Đang không tính giả say nữa___cửa kính sẽ lại truyền đến một loạt tiếng vang lớn! Có người đập một phát lên cửa kính xe, không biết đã dùng cái gì đập, mặt kính ngay lập tức xuất hiện vết nứt hình mạng nhện!
Chúc Diệu Uyên vội vàng bảo vệ đầu Chung Văn Nhiễm, chọn cửa xe bên khác bước xuống.
Ngoài xe là một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi, đập kính xe xong liền dựa lên trên xe bất động, Chúc Diệu Uyên tới gần một chút, liền ngửi thấy mùi rượu khắp người gã, gã lắc lư lảo đà lảo đảo, dường như đến mở mắt cũng chẳng mở nổi.
Chúc Diệu Uyên biết loại người này không thể chọc giận, nhưng khi nãy nếu kẻ này đập thêm một phát nữa là sẽ trực tiếp làm thủy tinh văng trúng người Chung Văn Nhiễm, hắn giận không kiềm nổi, trầm giọng nói: “Mày từ đâu ra?”
Gã say “ức” một phát, khua khua gậy sắt trong tay, khiêu khích nói: “Ông đây, ức, ông đây đập chỗ nào liên quan đếch gì đến mày!”
Chúc Diệu Uyên che cho Chung Văn Nhiễm ở sau lưng, cười nhạt với gã say: “Mày có cửa đếch gì mà xưng ông đây, biết xe này bao nhiêu tiền không? Biết mày đập một phát như này phải đền bao nhiêu tiền không?”
Gã say theo hắn nhìn về phía cửa kính xe, như không biết sợ: “Ông đây không muốn đền, mày làm con mẹ gì ông đây được nào?”
Đây không chỉ là một gã say, còn là một gã vô lại con mẹ nó luôn rồi, Chúc Diệu Uyên lâu lắm rồi không đánh nhau tay chân cứ luôn ngứa ngáy, hắn quyết định phải cho tên say rượu này phải trả cái giá thật lớn, vặn vặn cổ tay, đột ngột tung một quyền tới trước mặt tên say rượu!”
Chung Văn Nhiễm bị kinh sợ, muốn đi tới ngăn cản, nhưng ngay tại lúc này, có một người vọt ra từ sau lưng anh, trực tiếp bịt kín miệng anh!
Người sau lưng ôm anh lùi về phía sau, anh ‘ưm ô’ kêu lên, Chúc Diệu Uyên liền quay ngoắt đầu lại nhìn anh___Chung Văn Nhiễm tận mắt nhìn thấy cái tên say rượu đang loạng chà loạng choạng kia giơ cây gậy sắt lên như rất tỉnh táo, hướng về phía đầu Chúc Diệu Uyên, nện xuống một cú thật mạnh!
___Trong chớp mắt, trái tim của Chúc Diệu Uyên chợt ngừng lại.
Thời gian tại thời khắc này bị kéo dài, giống như cảnh phim quay chậm trong bộ phim điện ảnh lãng mạn, đáng tiếc là giờ đây cảnh tượng trong mắt anh lại chẳng lãng mạn, cũng chẳng phải phim điện ảnh, Chúc Diệu Uyên đã ngã xuống ngay trước mặt anh, máu chảy xuống như những bông hoa bé xíu xiu, nhuộm cả khuôn mặt Chúc Diệu Uyên.
Chung Văn Nhiễm ngừng thở, nụ hôn mới khi nãy Chúc Diệu Uyên in lên mặt vẫn còn vương hơi ấm, anh trợn to hai mắt, liều chết cắn chặt cái tay đang bịt miệng mình, cho đến khi cái tay đó không chịu nổi nữa buông ra, anh mới ho khan như bị sặc, giọt nước mắt lớn như hạt đậu tràn mi mà ra, bỗng nhiên gào lên như đứt từng khúc ruột: “Chúc Diệu Uyên!!___”
~ Hết chương 26 ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...