Từ chương này tới hết trừ ngọt cũng không còn gì sóng to gió lớn đâu… Cơ mà viết tới đây tớ mới nhớ là hai người kia chưa kết hôn, chưa ra mắt hai nhà.
Cuộc hẹn với đồng nghiệp kết thúc được vài tháng. Hiện tại, khung cảnh lãng mạn lại xuất hiện trong đêm.
“A… a…a”, tiểu Điềm nức nở ôm gặt lấy A Ngạo, lưng cậu tựa lên lan can lạnh lẽo, sợ hãi bị tuột xuống khiến cậu cong chân bám chặt thắt lưng anh hơn, trừ khoái cảm cũng chẳng còn gì khác chiếm nổi tâm trí cậu cả.
“Ngoan, tôi yêu em”, A Ngạo thúc mạnh vào khoan sinh sản, tạo kết và bắn đầy vào bên trong.
Giúp tiểu Điểm dọn sạch sẽ, quấn cậu trong chăn ấm, anh hôn nhẹ lên mí mắt đang nhắm chặt của cậu, cười khẽ nhìn mi mắt khẽ run run.
Sáng nay hai người vừa bị phàn nàn vì “làm ồn” chung quanh thế là tối nay họ kéo nhau ra ban công “làm ồn” thêm. Đây gọi là gia tăng tình cảm, tạo sinh linh mới! Sao có thể gọi là “làm ồn” chứ! ( =)))) hai người hạnh phúc, vài người F.A đau)
“Tên khốn… t*ng trùng thượng não… Lão không tiết chế…”, sau mỗi lần mây mưa, tiểu Điềm sẽ càu nhàu cả một ngày dài, cậu không nghĩ A Ngạo nhìn đoan chính như thế lại là một tên động dục quanh năm.
Tiểu Điềm đang nấu ăn, A Ngạo bị mùi hương đồ ăn hấp dẫn, không được ăn vụng, thế là cậu bị ăn thay đồ ăn. Tiểu Điềm cùng A Ngạo đang ăn tối ở nhà, A Ngạo nhớ mùi người yêu, ăn cậu chung với đồ ăn. Tiểu Điềm đi tắm, dùng hương liệu thơm quá, A Ngạo bị kích thích, uyên ươn dục là không tránh khỏi.
Tiểu Điềm… Làm cái quái gì cũng bị ăn sạch sẽ từng ngón chân, trừ khi cậu đi làm, đi ngủ. Không! Cậu phủ nhận chuyện đi ngủ vì lúc ngủ càng ác mộng hơn, A Ngạo sẽ bạo gan hơn cả lúc cậu thức.
Tiếng điện thoại reo lên, lão thất gọi đến nhắc nhở đi kiểm tra sức khỏe Omega định kì.
“Anh sẽ nói A Ngạo chở đến đúng giờ hẹn”, cậu cười nhẹ đáp.
Lão thất nghe giọng anh mình vui như thế cũng vui vẻ chọc ghẹo vài câu, đến khi nghe thấy đầu dây bên kia là tiếng tiểu Điềm mắng A Ngạo, mắng hăng đến quên cúp máy và sau đó là những tiếng trẻ nhỏ không nên nghe, vô cùng kích thích màng nhĩ.
Lão thất lặng người cúp điện thoại, hiện tại đang trong ca trực cuối tuần, lão thấy ghen tị với anh trai mình quá, có thể bên cạnh người yêu…
“Thứ gì đó!!!!”, cắn mạnh lên vai A Ngạo, tiểu Điềm ôm chăn đỡ trán.
Ngày hẹn đã tới. Kiểm tra sức khỏe Omega là kiểm tra tổng quát, nội soi,…v…v.. Tiểu Điềm được lão thất kề cạnh suốt quá trình kiểm tra.
“Đến lúc thử máu và nội soi rồi, chờ y tá lấy máu xong em sẽ nội soi cho anh”
Quét toàn thân, quét quanh bụng. Lão thất nhìn kết quả trên tay, nhìn lên A Ngạo đang trò chuyện với tiểu Điềm, lão không kìm được, hỏi “hai người làm một tuần bao nhiêu lần?”.
A Ngạo đáp “rất nhiề…”, tiểu Điềm liền bịt miệng A Ngạo, đồng thời giơ lên ba ngón tay. Lão thất nhướng mày “ba lần một ngày trong một tuần?”.
“Mùi của A Ngạo trên người tiểu Điềm rất nặng, vượt chỉ số bình thường sau khi Omega bị đánh dấu! Anh nên tiết chế lại nhé anh rể, cày lắm cố vào, trong bụng tiểu Điềm đang có tiểu bánh bao đấy! Hơn hai tháng rồi! Cày nữa là hỏng đừng hỏi sao em không nói sớm”
Được thông báo có thai như sét đánh ngang tai tiểu Điềm, cậu chưa chuẩn bị tinh thần chăm con cho lắm. Còn a Ngạo thì không khác nào trúng số độc đắc, anh chờ ngày này lâu lắm rồi, đến mức vừa cày vừa thương tiểu Điềm.
Anh dừng việc “làm ồn” hàng xóm, báo tin vui cho gia đình, nghe mắng vì có Omega lại không báo sớm. Tiểu Điềm thì được các lão đến thăm, lão út từng có kinh nghiệm hai lần mang thai, tận tình chỉ bảo cho tiểu Điềm.
A Ngạo nhìn nhà tiểu Điềm sum vầy, giúp trông ba đứa nhỏ choai choai con của lão út. Được khai sáng đầu óc vì hai đứa nhóc sinh đôi rất khôn lỏi, còn bé gái thì biết cách làm nũng và khiến anh mềm lòng, cả ngày làm “sen” cho bé mà không biết mệt.
“Anh nghĩ lại rồi, anh thích Alpha hơn… Omega… Chăm cực quá”, A Ngạo nằm sấp để tiểu Điềm mát xa cho, cả ngày làm trâu làm ngựa thật con mẹ nó hao tổn khí lực mà.
Tiểu Điềm đánh lên lưng A Ngạo “nói ngu ngốc gì đó!? Dù A hay O hay B cũng là chúng ta bảo bọc nó, anh mệt còn có em mà!”
Hai người sắp là phụ huynh vô cùng hào hứng tu sửa căn hộ. Nối liền phòng cũ của tiểu Điềm và phòng của A Ngạo, lấy phòng dư làm phòng em bé, tông xanh biển, ngựa gỗ, áo quần váy đầy đủ, giường nhỏ có đồ chơi treo treo, tủ truyện cổ tích, sàn thảm lông êm ái.
Lão thất đến đưa thực đơn bổ dưỡng cho tiểu Điềm mà cảm thán “có tiền thiệt uy quyền mà”.
Tiểu Điềm xoa nhẹ bụng mình, cậu dần hình thành thói quen tâm sự với hài nhi trong bụng, dần mong chờ ngày bánh bao đòi chui ra dù mới hết tháng thứ ba hay thứ tư gì đó thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...