Giang Trú cảm thấy mình bị một thứ không sạch sẽ theo dõi.
Trong một tuần đến nay, vô luận làm phòng học hay nhà ăn, thậm chí là ở nhà vệ sinh thì Giang Trú luôn cảm thấy có một ánh mắt quỷ dị khóa lại trên người, giống như là rắn độc, quan sát mình gắt gao chặt chẽ.Mà ánh mắt đó cứ hết lần này đến lần khác ngày càng khiêu chiên giới hạn khoan dung của Giang Trúc
Vào giờ ngữ văn, Giang Trú câu được câu không không chú ý vào tiết học, cây bút ở trong bàn tay thon dài cân xứng mà xoay tạo nên một quỹ đạo tròn đẹp mắt
Lạch cạch....lach cạch...lạch cạch
Giang Trúc xoay bút trên tay một hồi rồi đột nhiên ngừng lại làm bút quay một vòng rồi rơi xuống trên bàn.
Ánh mắt đó lại tới nữa rồi
Giáo viên Ngữ văn đang nói cực kì cao hứng trên bục giảng, đỏ cả mặt, tay cầm sách mà nước miếng văng tung tóe, dùng tất cả ngôn ngữ thể hiện tình yêu sục sôi mà khoa tay múa chân đến nỗi hận không thể một giây sau bắt một vị khán giả may mắn lên cùng múa một khúc.
'Cùng tiến lên! Một thời đại hủy diệt!!!!'
(Nguyên bản: 同 xio 们! 一个时代毁灭了)
Giáo viên Ngữ văn giọng chất giọng sục sôi mà kết thúc bài đồng thời ở trong phòng học cũng phát ra một tiếng vang làm Giang Trú nhíu mày lại nghi ngờ mà quay đầu lại, ánh mắt giữa không trung vừa vặn đối đầu cùng người nào đó
Chúc Thâm, người ngồi chéo đằng sau Giang Trúc đột nhiên cảm thấy tim đập lệch một nhịp, bàn tay đang cầm lấy bút ghi chú run lên làm cho sổ có vết chữ nghiêng ngả
Chuông báo giờ nghỉ của tiết tự học vang lên, Âm thanh trong trường giống như đang nhấn nút bắt đầu dần dần trở nên ồn ào, từng dòng người từ trong khu lớp học ra khỏi phòng, từng tốp ba người huyên náo chạy ra khỏi cổng trường
Mà ở trong đám học sinh cười cười nói nói ra về, có hai bóng người trông có vẻ rất là khác thường....!Giống như là đáng khinh
Chúc Thâm híp mắt giống như hai cái radar tìm kiếm trong đoàn người náo nhiệt đó, đồng thời quay sang người đứng kế bên là Hạ Bất Phàm mà ghé sát vào giảm âm điệu thấp xuống "Hạ Ca, Hạ Ca.
Không phát hiện được mục tiêu.Over, Over"
Hạ Bất Phàm không nhịn được mà đẩy người đang giả bộ thần thần bí bí Chúc Thâm ra " Đm,mày coi Diệp viên 007 quá nhiều à? Tao không muốn cùng mày hát bài 'Nước mắt sau song sắt' đâu nhá " Chúc Thâm cười hihi, lộ ra hai cáu răng nanh nhỏ "Hihi, chuyện thành công tất nhiên là có phí cho mày mà".
Hạ Bất Phàm nhíu mày nói " Cái này còn tạm được" Sau đó liền mở hìh thức radar dò quét*, cùng Chúc Thâm rà quét đám người rộn ràng nhốn nháo
( Nguyên bản 雷达模式 cũng không biết là gì nên để radar luôn)
Nhất Trung Nam Hoa có cao trung và sơ trung học cùng nhau nên học sinh nhiều, lúc này lại còn là giờ tan học nên người càng tấp na tấp nập
Hai người vẫn duy trì ở tư thế đó, nhìn dòng nguòi qua lại, hai con mắt xem đến nỗi đau xót vậy mà đến bóng dáng của người nọ còn không thấy
"Người ở đâu? Sao còn chưa thấy?" Hạ Bất Phàm dụi dụi còn mắt, buồn bực nói.
Chúc Thâm so với đó càng kiên trì hơn, vỗ vỗ vai Hạ Bất Phàm "Chờ một chút".
Tiếng nói còn chưa phát ra xong thì một bóng người thon dài cùng lúc hấp dẫn tầm mắt của hai người
Giang Trúc mặc đồng phục học sinh tùy ý gỡ ra, lộ ra lớp áo màu trắng ngắn tay.
Nam sinh Alpha mặt mày mạnh mẽ, ngũ quan sâu sắc, từ lớp học bước ra liền hấp dẫn vô số ánh nhìn.
"!!!!!!!!" Chúc Thâm vội vã lôi kéo Hạ Bất Phàm chạy vào ven đường núp đaefng sau thân cây to lớn
" Mày làm gì thế!?" Hạ Bất Phàm nhíu nhíu mày nhìn Chúc Thâm.
" Xuỵt " Tầm nhìn của Chúc Thâm khóa chặt trên người Giang Trúc, làm dấu hiệu im lặng.
Hạ Bất Phàm là một tay lão làng đi theo dõi nhiều lần liền hiểu ý, lập tức hiểu được ý của Chúc Thâm.
Hai người liền trốn ở sau thân cây nhìn Giang Trúc đi xa
"Có thể rồi! Đi nhanh thôi!" Chúc Thâm lôi kéo Hạ Bất Phàm nhanh nhẹn chạy ra bám theo Giang Trúc một trước một sau đi ra trường
Giang Trúc thả chậm bước chân đi lại.
Không khó để nhận ra, có người theo dõi hắn
Cảm giác của Giang Trúc từ trước đế nay hết sức nhạy bén, ánh mắt đó thẳng thừng mà nóng bỏng, với tố chất và ý thức cực kì mạnh mẽ của Alpha mà nói thì hành động này cực kig trắng trợn không hề thu liễm mà nhòm ngó không khác gì khiêu khích hắn.
Giang Trú không thay đổi sắc mặt mà xoay người bước đi hước tới một cái hẻm nhỏ ít người qua lại.
Thong thả sửa sang lại áo khoác, ánh mắt Giang Trúc chợt hiện tia lạnh lẽo.
Ngõ nhỏ như bị cách biệt với đường lớn bên ngoài ầm ĩ, tiếng bước chân rõ ràng vang lên.
Giang Trú đi vào trong hẻm nhỏ, dừng lại trong đêm đen bình tĩnh chờ đợi, cả người phát ra khí thế lạnh lẽo dường như đi săn con mồi.
"Đệt! Tên kia như thế nào lại đi tới cái nơi quỷ quái như thế này vậy!" Hạ Bất Phàm mắng một tiếng " Tối như thế này muốn hù chết người ta à"Chúc Thâm dùng cùi chỏ đụng vào vai Hạ Bất Phàm ra hiệu hiệu cậu ta nhỏ tiếng một chút
Trong hẻm nhỏ rất đen, hai người sóng vai đi vào, trước mắt giống như được một tầng bóng đen che lại,chỉ có thể mơ hồ nhận ra hình dánh đối phương, cách đó không xa mơ hồ xuất hiện bóng người, đứng ngược lại với ánh trăng không thấy rõ vẻ mặt.
Bóng đen đứng cách đó không xa, kiên cường anh tuấn.
Alpha tỏa ra hơi thở nguy hiểm, phảng phất như chờ đợi ở đây đã lâu.
"Đậu móa..." Hạ Bất Phàm miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại rồi bỏ chạy, tốc độ nhanh chóng như chưa từng được chạy.
Chúc Thâm chưa có cử động gì liền nghe thấy tiếng bước chân của Giang Trú từ từ từ từ bước lại gần.
Một bước.....hai bước....Mỗi một bước chân bước lại gần làm cho não Chúc Thâm thấm sâu vào đến choáng váng.
Tim Chúc Thâm đập như gõ trống, đàu óc trống rỗng, hai chân cũng bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của não mà run lên như muốn khụy xuống vậy.
Xong đời rồi huhu
Chúc Thâm như thấy được mộ của mình nằm trên bãi cõ liêu phiêu theo gió:))))))
!!!!!!!!!!!!!!!
Một giây sau, cổ áo Chúc Thâm bị tóm chặt lấy, mạnh mẽ đập lên trên tường
Khoảng cách dần dần bị rút ngắn đi, ánh mắt cùng hô hấp trong chớp mắt không thể tránh khỏi gần sát lại nhau
Bốn mắt chạm nhau rồiiii
Thiếu niên trước mặt trợn to hai mắt lên, hiếm thấy vẻ kinh hoàng hiện ra trên khuôn mặt.
Vẻ mặt của Chúc Thâm làm Giang Trú như đánh vào bông gòn, ánh mắt thù địch trong con mắt của Giang Trú với Chúc Thâm không chống đỡ nỗi trước sựu đáng yêu này mà với đi một nửa.
Chúc Thâm có phần run rẩy không dám hít thở, chóp mũ của Giang Trú trong gang tấc mà gần sát lại nhưng vẫn duy trì ở khoảng cách nhất định, ánh mắt thâm thúy có chút không vui, nhìn thẳng vào ánh mắt của người đang theo dõi mình
" Chơi vui không hửm?" âm thanh trầm thấp lạnh lẽo không nén nỗi tức giận vang lên.
Chúc Thâm đầu học như bị hỏng nhất thời nói quanh co nửa ngày một đỏ xuất hiện trên má lan đến trên hai tai ửng hồng lên " Vui.....tôi xin lỗi..."
Hơi thở đan xen giữa hai người, như có người châm lửa làm bầu không khí trở nên ám muội không nói
Hai mắt Giang Trú nheo lại, ngữ khí vẫn lạnh lẽo như thường:" Nói mau, theo dõi tôi xong rồi làm cái gì?"
"A?" Chúc Thâm mắt chử A mồm chữ O sủng sốt một chút, hoặc là thẳng thắn thừa nhận hàng vi theo dõi của mình hoặc là tìm lý do lươn lẹo qua mặt Giang Trú, Chúc Thâm ngu gì không lựa chọn vế sau chứ không muốn bị đánh đâu hihi, suy nghĩ của cậu nhanh chóng lươn một vòng cố gắng điều chỉnh khuôn mặt như diễn viên hạng nhất tổ ra khá là tự nhiên " Tớ chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi á"
"Trùng hợp đi ngang qua? " Giang Trú hứng thú nhếch môi, như có như không muốn trêu đùa hướng Chúc Thâm: "Vậy bạn học của cậu chạy trốn thật nhanh nha"
Chúc Thâm cảm thấy tim của mình như muốn bay ra ngoài, đầu óc không tự chủ suy nghĩ linh ta linh tinh sợ Giang Trú phát hiện " Nó.....Nó sợ tối đấy"
Trước ngực được buông tha, cổ áo cũng tự nhiên được thả lỏng.
Chúc Thâm nhanh chóng lấy lại hô hấp, trước mặt có chút hoa mắt ngẩng mặt lên đã thấy Giang Trú biến mất trong bóng đêm.
"........" Chúc Thâm từ từ đứng dậy, sau khi xác điijnh Giang Trú đã đi rồi thì mới nhanh chóng lôi ra kết quả tốt nhất trong kì thi 500m mà chạy về nhà
"Anh đã về rồi" Chúc Thâm thở hồng hộc mà mở cửa nhà ra.
Em gái Chúc Song đang học sơ trung nên được tan học tương đối sớm đã trở về được một lúc
"A....sao giờ anh mới về vậy, đã trễ rồi á" Chúc Song cầm khăn lau khô tóc bước từ trong nhà vệ sinh ra, miệng nhỏ bất mãn phàn nàn với Chúc Thâm
Chúc Thâm vụng về ứng phó vài câu với em gái rồi thay dép đi vào nhà rồi bước vô trong phòng
Gian phòng sạch sẽ ngăn nắp, có thể thấy được chủ nhân của nó thường ngày rất hay nghiêm túc dọn dẹp.
Chúc Song vừa tắm xong, đôi mắt còn vương chút sương mù nhìn về vẻ mặt không ổn lắm của Chúc Thâm, có chút ngạc nhiên
" Anh không phải làm đi hẹn hò đúng không?" Chuc Song giọng điệu ám muội, " Thì ra là như vậy a" lộ ra nụ cười mờ ám, bước nhanh về phía Chúc Thâm quan sát vẻ mặt của cậu, nhanh nhẹn như một con quỷ nhỏ
" Không phải đâu" Chúc Thâm ánh mắt đầy vẻ cưng chiều mà vỗ đầu cô "Dược rồi, em đi làm bài đi, hôm cũng đừng thức khuya nữa ".
Chúc Song lè lưỡi một cái rồi làm bé ngoan tiến vào gian phòng của mình
Chúc Thâm tiến vào gian phòng rồi thả cặp sách xuống, cầm quần áo ngủ đi vào buồng tắm
Mở vòi sen lên, dòng nước ấm áp chảy từ vòi xuống chảy qua đường nét mượt mà của cơ thể lưu loát từ cổ xuống lưng mảnh lại theo cặp chân thon dài trượt xuống, hơi nước trong phòng tắm mờ mịt làm thân hình cân xứng của Chúc Thâm thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau lớp kính lớn.
Sau lưng có chút đau nhức, Chúc Thâm hơi nhíu mày, hôm nay bị Giang Trú bắt tại chỗ, tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng là không có què tay què chân, Chúc Thâm vốn đã vô cùng cảm kích cậu ta rồi, nhưng ở trong tương lai, mình không thể nhìn trộm được nữa.
Cậu không nỡ nhưng không dám thách thức lòng kiên nhẫn của Giang Trú đâu, chết như chơi á.
Tắm xong, Chúc Thâm mặc quần áo ngủ rồi quay về phòng
Haiz, không có tâm tình đọc sách sau một ngày như vầy rồi nên cậu lấy điện thoại di động ra, vừa chạm màn hình ra liền nhìn thấy thông báo tin nhắn của kẻ sợ bóng tối bỏ bạn chạy lấy người kia
【 Hạ ca】: Chú mày có khỏe khôngggg (╥﹏╥)
【 Hạ ca】: HUHUHUHHUHUHU Tao sai rồi mày có sao khôngggg, mày trả lời tao đi huhuhuhu
【 Hạ ca】: Huynh đệ lên đường bình an, tao sẽ nhặt xác cho mày huhu o(〒﹏〒)o
Chúc Thâm hiện tại kiểu: đậu mé, coi có tức không
Chúc Thâm có chút dở khóc dở cười mở tin nhắn ra coi
【 Sân sau sâu thăm thẳm】Mày chạy thật nhanh nha *dao* *dao*
【 Hạ ca】: Mày còn sống!!!!!!!
【 Hạ ca】: Có cần tao gọi 120 cho mày không!!!!
【 Sân sau sâu thăm thẳm】: Tao về nhà rồi
【 Hạ ca】: Đậu mé, sao mày về nhà được?!!!!
【 Sân sau sâu thăm thẳm】: Hắn không đánh tao
【 Hạ ca】:???????
【 Sân sau sâu thăm thẳm】:Có điều sau này không tiếp tục theo dõi được nữa
【 Hạ ca】: Mày yên tâm, anh em của em có cách!
Khóe miệng Chúc Thâm hơi nhếch lên, cậu và Hạ Bất Phàm là bạn học từ sơ trung, đã ở bên nhau ba năm, cậu tất nhiên hiểu tính khí của Hạ Bất Phàm.
Đặt điện thoại xuống, lấy sách giáo khoa ra, Chúc Thâm bắt đầu học, mặc dù bị điểm cao nhưng Chúc Thâm vẫn giữ thói quen tốt khi bắt đầu học sơ trung, mỗi ngày đều về nhà ôn bài, chuẩn bị bài xong trước khi đi ngủ.
Chúc Thâm lộ ra mặt bên chăm chú, mặt mày sạch sẽ, tay cầm bút trắng nõn, để lại chữ viết tinh xảo ngay ngắn.
Ban đêm thật yên tĩnh, bóng dáng Chúc Thâm dựa vào bức tường trắng, khiến người ta nỡ quấy rầy.
—–
Tai nghe đang phát những bài hát đơn của OW
Giang Trú ngồi ở trên giường, bàn tay lộ ra khớp xương rõ ràng cầm sách trong tay lật qua trang khác.Kim giờ đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường hơi di chuyển một chút vũng vàng chỉ vào mười một giờ đúng.
Một cơn gió thổi qua, rèm cửa sổ bay lên tạo nên một hình vòng cung nhỏ, ánh trăng len qua chiếu vào bên trong chiếu len mặt đất vài ánh sáng loang lô
Giang Trúc khép sách lại, tay gỡ tai nghe ra rồi nằm xuống.
Mắt khẽ nhắm lại, lông mi run lên
Trong đầu hiện ra hình ảnh hoảng sợ của thiếu niên đã gặp hồi chiều
Không ngờ học sinh cao trung bình thường lại có vẻ mặt như vậy, rõ ràng là diễn xuất dở tệ lại vụng về như một tên trộm cuồng theo dõi, đã bị bắt rồi còn mạnh miệng,ngược lại còn khiến người ta cảm thấy như mình mới là người sai.
Giang Trú im lặng mà nhếch môi, quay người không quan tâm nữa mà chìm vào giấc ngủ
——————————
Edit xong chương 1 14/10/2021.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...